Chương 3202: Khó có thể mở miệng

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hơn nữa, vừa nói, cũng có giải thích về “bài khóa” thỉnh thoảng bị sốc nội khí.

Không biết các đồng chí “cao thủ” tự nhiên có chút nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời khiến người ta khiếp sợ. Nhưng trong mắt Triệu Bảo Cương và Cung Khai Hà không coi là cái gì.

Đương nhiên, có thể đứng trước những nhân vật quan trọng của nước cộng hòa nói chuyện cũng rất vinh dự rồi.

– Huấn luyện viên Diệp, khi nào anh tiếp tục làm công tác tập luyện đây?
Lúc này, một lão già có nốt ruồi màu đen trước đây cùng những người nghỉ hưu ở Bắc Viên chứng kiến hỏi nhỏ Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng biết, người này tên là Lưu Nguyên Thanh, là một trong những người có công lớn trong việc khai quốc.

– Lão Lưu, việc này đoán chừng cần một thời gian ngắn nữa, khoảng thời gian này tôi bận quá. Hơn nữa, chủ yếu là chưa sửa hoàn chỉnh thái cực quyền được. Một khi đã sửa hoàn chỉnh rồi, tôi sẽ dành thời gian đến Bắc Viên.
Diệp Phàm nói.

– Ừm, những lão già chúng tôi đều ngóng chờ. Huấn luyện viên Diệp Phàm, ngày đó anh thể hiện thái cực quyền. Đơn giản là làm điên đảo nhận thức của chúng tôi rồi. Không thể tin được trên đời này còn có thứ vũ khí chiến đấu Lăng Tiêu thần kỳ như thế.
Lão Lưu nói.

– Trên đời này tuy nói máy bay thời nay là nhỏ nhất rồi, nhưng, nó vẫn rất lớn. Có rất nhiều chuyện nhiều nơi mà chúng ta chưa biết đang đợi chúng ta đi khám phá. Võ thuật trung quốc của Trung Hoa chúng ta mà nói là một thứ gì đó rất thần kỳ. Tôi đây có am hiểu một chút về ảo thuật cũng không là gì, còn nhiều người lợi hại hơn tôi rất nhiều.
Diệp Phàm nói.

– Ừm, vũ trụ thần bí, trên đời này còn rất nhiều thứ thần bí.
Lão Lưu gật gật đầu, xoay người nói:
– Bây giờ anh quản lý việc dời hai thành phố, nhiệm vụ này rất quan trọng, thời gian rảnh cũng ít. Thế nào, gần đây việc dời thành phố có thuận lợi không?

– Vẫn tốt, vẫn không ngừng làm những việc nhỏ, đây đâu phải chuyện không có cách giải quyết. Nếu làm việc sẽ có phiền toái, nhưng, tôi chưa bao giờ sợ phiền toái.
Diệp Phàm cười nói.

– Nghe nói sau khi dời địa khu Giang Hoa đi, cũng không có giảm bớt đầu tư vào thành phố Giang Hoa. Mà thành phố Giang Hoa sẽ trở thành thành phố trụ cột, lấy sản xuất công nghiệp làm cơ bản.

– Đúng vậy, khu này đã có quyết định rồi. Chỉ cần có thời gian sẽ dời khu này. Cho nên, bên kia phải hoãn một chút. Một khi tiến hành công việc dời thành phố được một nửa, chúng ta sẽ kiến thiết và phát triển thành phố Giang Hoa theo quy hoạch mới.
Diệp Phàm gật đầu nói, cảm thấy có chút lỳ quái. Lão Lưu quan tâm như thế này chắc là có chuyện rồi. Tám trụ cột của anh ta không thể đánh đổ được địa khu Giang Hoa này.

– Haiz..
Không thể tin được lão Lưu tự nhiên lại thở dài, thật lâu sau mới nói:
– Xây dựng Giang Hoa càng đẹp càng giàu có. Đây là đáp ứng tâm nguyện của đồng chí người bạn Bạch Ứng Đông đã mất của tôi.

Diệp Phàm liền sửng sốt, trong lòng nói như thế này.

– Chúng ta sẽ không buông Giang Hoa, sẽ làm cho nó trở nên đẹp hơn, cuộc sống của nhân dân sẽ hạnh phúc hơn. Bởi vì, thành phố Giang Hoa cũng là thành phố Giang Hoa của địa khu Giang Hoa.
Thái độ của Diệp Phàm kiên định.

– Vậy là tốt rồi, trước kia Vạn Thăng cũng có chút nghĩ không thông việc này. Nhưng, điểm xuất phát của anh ta là tốt, chính là có chút không giống nhau trong việc áp dụng phương thức. Tin rằng anh có thể hiểu được lòng người của thế hệ đi trước.
Lão Lưu nói.

– Bộ trưởng Bạch đã rất cố gắng vì Giang Hoa.
Diệp Phàm nói.

– Đồng chí Diệp Phàm , tôi ở đây nói với anh mấy câu từ tận đáy lòng.
Đột nhiên lão Lưu trở nên nghiêm túc.

– Lão Lưu ngài nói đi.
Diệp Phàm có vẻ hơi cung kính.

– Tôi muốn giúp tâm nguyện của người bạn già hoàn thành, cho nên, tôi muốn đòi anh một chút nhân tình.
Lão Lưu nói.

– Lão Lưu cứ chỉ thị.
Diệp Phàm gật đầu nói.

– Đồng chí Bạch Hoa Giang hiện đang công tác ở tỉnh ủy. Anh ta chính là cháu của bạn già của tôi. Nếu để anh ta lên nhậm chức ở Giang Hoa, tôi tin là anh ta sẽ ra sức xây dựng Giang Hoa càng đẹp hơn càng giàu mạnh hơn có phải không? Tâm nguyện của thế hệ trước hãy để cho con cháu của ông ấy hoàn thành. Tôi tin rằng người bạn già của tôi ở trên trời cũng có thể nhìn thấy.
Lão Lưu nói.

– Ừ, đề nghị của lão Lưu tôi sẽ về bàn bạc cùng mọi người một chút.
Diệp Phàm gật đầu nói.

– Vậy thì tốt rồi, đương nhiên, việc này là đề nghị chứ không phải chỉ thị. Tôi về hưu rồi, già rồi, các anh cứ xem tình hình thực tế mà quyết định là được rồi. Bằng không, sẽ nói lão Lưu tôi quản nhiều chuyện của người khác.
Lão Lưu cười ha ha nói.

– Sẽ không như vậy đâu, lão Lưu là một trong nguyên lão của nước cộng hòa. Sự cống hiến của ngài có ý nghĩa to lớn đối với nước cộng hòa, chúng tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận về việc này.
Diệp Phàm gật đầu thừa nhận.

Tận hưởng buổi tối.

Miệng của Vương Nhân Bàng đang phát hỏa muốn đến Hồng Diệp Bảo uống trà, cũng đi cùng Diệp Phàm.

– Diệp Phàm, chuyện bên kia tôi đã giải quyết xong rồi.
Trương Ẩn Hào nói:

– Thu được bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm hỏi:

– Lần này thật đúng là mùa thu hoạch lớn, kho báu của Thập Tam Thanh Y thật đúng là không phải người thường có thể đào được đâu. Cộng với sự trợ giúp của bảo tàng và số tiền thu được từ việc bán đấu giá. Tổng cộng được một triệu.
Trương Ẩn Hào nói.

– Nhiều như vậy sao?
Vương Nhân Bàng vui lắm.

– Nhiều nếu như có sự quyên góp của anh đấy.
Diệp Phàm cười nói:

– Ít thôi, ít nhất cũng cho tôi 5 triệu, bằng không tôi sẽ không đi đến Hồng Diệp Bảo uống trà đâu.
Vương Nhân Bàng thay đổi trở nên kiêu kỳ.

– Tiền này Diệp Phàm giữ lại sẽ có tác dụng lớn đấy. Lúc trước cũng nói qua rồi, tất cả số tiền này sẽ dùng vào việc kiến thiết quần đảo Duy Cơ Tư ở ngoài biển.

Giữa anh em chúng ta giữ chút ý tứ cho nhau là được, tôi thấy, mỗi người giữ 1 triệu là được rồi. Dù sao thì việc xây dựng quần đảo Duy Cơ Tư cũng ổn rồi.

Anh em chúng ta mọi người đều có phần, khi nào tới biệt thự trên đảo thì mang theo vợ đi cùng, như vậy mới thật đúng là hưởng thụ.
Phí Nhất Độ cười nói.

– Ừ, một trăm vạn đủ rồi.
Xa Thiên gật đầu nói.

– Được rồi, một trăm vạn thì một trăm vạn, ai bảo chúng ta ai cũng muốn đi nghỉ ngơi ở quần đảo Duy Cơ Tư chứ?
Vương Nhân Bàng nhún vai.

– Tổng là 1 tỷ thì bên đó muốn thanh toán trước hơn ba trăm triệu, phía bên này còn thừa lại hơn sáu trăm triệu. Như thế này đi, mỗi anh em hai nghìn vạn, người nào cũng có phần. Còn dư lại hơn ba trăm triệu thì tôi giữ lại. Các vị chớ có nói Diệp Phàm tôi tham lam là được.
Diệp Phàm nói.

– Nhiều như vậy sao, ok!
Vương Nhân Bàng há hốc mồm, thiếu chút nữa thì không thể ngậm lại được.

– Hơi nhiều đó Diệp Phàm à, hơn ba trăm triệu đổ cả vào quần đảo Duy Cơ Tư như vậy thật khó. Bên đó yêu cầu quá nhiều tiền đó, hay là bớt lại chút, 5 triệu là đủ rồi.
Phí Nhất Độ đề nghị.

– Cũng được, quả là hơi nhiều một chút. Chúng ta sau này còn phải sống nữa, lúc đó chi tiêu cũng được.
Vương Nhân Bàng cũng gật đầu.

– Ha ha, các vị dường như rất hứng thú với quần đảo Duy Cơ Tư nhỉ. Như vậy đi, nếu như các vị thật sự muốn xây dựng ngôi biệt thự trên quần đảo Duy Cơ Tư thì chúng ta sẽ thương lượng một chút để mở rộng địa bàn ra, bảo đảm khi tới đây mỗi người sẽ có một tòa biệt thự, chúng ta ai cũng là chủ cả.
Diệp Phàm cười nói.

– Diệp Phàm, cậu tính cũng được đấy. Bên này đưa ra 20 triệu, bên đó toàn bộ, như vậy sẽ dư ra mười triệu.
Vương Nhân Bàng cười lớn:
– Có điều, mười triệu này còn hơi ít, tôi đầu tư vào 15 triệu, biệt thự của tôi phải xây to hơn, thoải mái hơn đó. Đương nhiên, nếu như có thêm một, hai cô em người Nạp Tây trong biệt thự đó cũng được.

– Cắt đi, anh chỉ muốn phụ nữ sao.
Xa Thiên hừ lạnh một tiếng.

– Lẽ nào cậu không muốn?
Vương Nhân Bàng cãi lại một câu, sau đó nhìn Xa Thiên, cười nói:
– Tôi hiểu rồi, đồng chí Tuyết Nha nhà cậu rất ghê gớm. Đoán chừng đồng chí Xa Thiên của chúng ta sợ thành đầu heo rồi.

– Tôi thích thế thì anh làm gì được tôi không?
Xa Thiên hừ lạnh nói.

– Tôi thì làm cứt gì được, tôi chẳng muốn quản những chuyện không đâu nhà cậu.
Vương Nhân Bàng châm chọc nói.

– Tôi cũng đầu tư vào mười lăm triệu. Đồng chí Diệp Phàm đưa tôi năm triệu là đủ. Về phần chăm sóc cho khu biệt thự, cứ để bên đó sắp xếp là được.
Ngô Tuấn nói.

– Muốn mỹ nhân hay là nam nhân, người già hay người trẻ?
Vương Nhân Bàng kỳ quái, hỏi.

– Đương nhiên là mỹ nhân rồi, con gái thường cẩn thận hơn. Nếu có hai người, một nam một nữ, sức của người con trai sẽ lớn hơn, làm việc sẽ dễ dàng hơn. Tốt nhất là mời Lạc Phi tới thì hay đấy.

– Cũng không ít người giống tôi nhỉ, không tính Xa Thiên thì chúng ta đều là cá mè một lứa, không ai hơn ai.
Vương Nhân Bàng được đà.

– Tôi không muốn nữ nhân, tôi muốn hai nam nhân, một già một trẻ.
Xa Thiên có vẻ giận dỗi nói.

– Ừ, vấn đề là người giúp chúng ta trông coi biệt thự nhất định phải biết tiếng Hoa mới được. Bằng không, việc giao tiếp sẽ gặp khó khăn. Càng không thể yêu cầu họ cả ngày đều bịn rịn theo chúng ta được. Như vậy thì buồn bực lắm?
Đường Thành nói.

Cuối cùng mọi người đều đồng ý đầu tư mỗi người mười lăm triệu vào biệt thự.

Mà tiền đều do Trương Ẩn Hào viết chi phiếu. Mỗi người lĩnh năm triệu.

– Đồng chí Nhân Bàng, có cần phải báo cáo với chị dâu không?
Phí Nhất Độ cười gượng, đưa tay cầm tờ chi phiếu.

– Muốn nhiều chuyện không đồng chí Nhất Độ, ngứa mồm thì đi nói đi.
Vương Nhân Bàng giơ nắm đấm uy hiếp.

– Tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với Tuyết Nha, cả chuyện biệt thự ở quần đảo Duy Cơ Tư nữa.
Xa Thiên cười nói.

– Được… Anh…xem như anh lợi hại.
Vương Nhân Bàng thật lâu mới thốt ra lời, mắt vẫn trừng trừng nhìn Xa Thiên.

– Tôi phải mạnh tay mới được, Xa Thiên. Một ngày nào đó, tôi phải giẫm nát cậu.
Vương Nhân Bàng tức giận kêu lên.

– Anh có cơ hội này không.
Xa Thiên dường như nghiền ngẫm nói.

– Diệp Phàm, cậu nói xem, có cách gì không. Nói như này thì năm triệu tôi cũng không cần.
Vương Nhân Bàng hỏi.

– Chuyện này….có vẻ…rất khó….
Diệp Phàm ấp úng.

– Anh…..
Vương Nhân Bàng hết nước rồi.

Ha ha ha…

Mọi người phá lên cười.

Nghe nói đồng chí Vương Nhân Bàng thông đồng với các đồng chí khác trừ Xa Thiên, xin bọn họ giữ bí mật. Nói rằng chỉ đưa ra có mỗi năm triệu.

– Số tiền bốn triệu, đủ cho cậu tiêu sài một trận rồi.
Diệp Phàm nghe xong cười gượng.

Mọi người đến đúng 12 giờ mới rời khỏi Hồng Diệp bảo.

Bọn họ vừa đi, trưởng môn phái Võ Đang là Trương Thiên Lâm bước vào.

– Thiên Lâm ngồi đi.
Diệp Phàm nói với Trương Thiên Lâm. Trương Thiên Lâm ngồi xuống nhìn Diệp Phàm.

– Thiên Lâm, cậu mới làm trưởng môn của Võ Đang được thời gian ngắn, phải không?
Diệp Phàm hỏi.

– Ôi, sư thúc, chuyện này tôi thật khó mở miệng. 5 năm trước, tôi đạt tới cấp 8, nhưng 5 năm sau tôi vẫn ở cấp này.

Làm chưởng môn Võ Đang với tài năng này đi ra ngoài thật là mất thể diện. Vì vậy, tới giờ tôi rất hiếm khi tham gia các hoạt động ngoài xã hội.

Hai năm chúng tôi đều có đại hội trao đổi giữa các chưởng môn về võ thuật Trung Hoa, thật may là với danh tiếng của Võ Đang nên cũng không có nhiều người luận bàn với tôi.

Nhưng mà lại có hai người muốn luận bàn cùng tôi, ví như Thiết Tâm của núi Lao Sơn, năm ngoái muốn đề nghị tôi luận bàn chuyện này.
Trương Thiên Lâm nói tới đây uống một ngụm trà.