Chương 2122: Lão Thiết tức giận rồi.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cậu là con cá lớn, Trương Liêu chẳng qua chỉ là một con tép. Bọn họ động đến tép trước, đoán chừng là muốn gây sức ép lên tép để nhắm đến cậu. Bất quá, nếu Trương Liêu thi hành mệnh lệnh của Phó giám sát cậu, thì cậu không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Đánh chó phải ngó mặt chủ, Trương Liêu tuy nói không phải là thủ hạ của cậu. Nhưng, ít nhất, đêm qua Trương Liêu là người thi hành mệnh lệnh của cậu. Việc này, không giải quyết tốt sẽ làm mất lòng người. Ông em, cậu phải cân nhắc xem có quản việc này hay không.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Quản!

Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi, nói ngay. Liếc mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái, hỏi:

– Đây là tầng quản lý Thang Đế đang thị uy với em, để lấy lại danh dự, nên muốn làm mất mặt Diệp Phàm em. Bọn họ đã chính thức tuyên chiến với em rồi, đây không phải là phong cách của em. Tuy nhiên, chuyện tối qua, rõ ràng bọn họ không đúng. Mấy ông chủ của Thang Đế cũng kiêu ngạo quá mức. Nếu Trương Liêu và các đồng chí khác bị bắt, vậy nhất định họ sẽ định cho đám Trương Liêu cái tội bắt người lung tung. Còn cái tên nhị công tử của Tiết gia kia đoán chừng đã được thả.

– Tên đó sau khi phẫu thuật đã tỉnh rồi, luôn có cảnh sát giám sát, Nhưng, giờ Trương Liêu rớt chức, mấy cảnh sát sớm bỏ chạy mất rồi. Rõ ràng là không sao đúng không nào?

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Haha, anh Thiết, việc này trong phạm vi quản lý của anh, anh có thể ra tay. Hai anh em ta liên kết, tách tầng quản lý Thang Đế ra.

Diệp Phàm cười khan hai tiếng.

– Cậu nhóc, đừng có kỳ vọng vào tôi. Tôi không đủ nhẫn nại vật tay với tầng quản lý Thang Đế đâu, cậu là chủ soái, tôi phụ trợ thì còn được.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Không thể nào, tầng quản lý Thang đế mạnh như vậy, ngay cả một nhân vật có thực quyền ở Bộ công an như anh mà cũng không vật được sao?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc, trong mặt lóe một tia khó hiểu.

– Haizz, đây là tư liệu về Thang Đế, cậu xem đi rồi nói tiếp.

Thiết Chiêm Hùng cầm một xấp tài liệu, xem ra, đã có sự chuẩn bị rồi.

– Không đọc, không có thời gian. Anh Thiết, anh cứ nói đi.

Diệp Phàm khoát tay.

– Được rồi, tài liệu này tôi đã đọc mấy lần. Nói thật, tâm tình có chút nặng nề.

Thiết Chiêm Hùng nói, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mới nói tiếp:

– Đầu tiên chúng ta nói về nhân vật có số má nhất ở Thang Đế trước, người này là một phụ nữ, tên là Nhạc Bảo Thoa. Nghe nói khá sùng bái lão Tào dưới ngòi bút Tiết Bảo Thoa, nên mới lấy tên này. Chắc hẳn cậu không biết rõ Lạc gia, nhưng, có một người chắc chắn cậu sẽ biết.

– Chắc chắn là rất có danh tiếng đúng không?

Diệp Phàm người nói, mặt nghiêm túc.

– Nhạc Hậu Thành.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Nhạc Hậu Thành.

Diệp Phàm thì thầm sắc mặt, nghiêm túc. Liếc mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng, nói:

– Từng là Ủy viên cục chính ủy, Phó thủ tướng nội các chính phủ. Hiện nay tuy nói đã về hưu, nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng.

– Đương nhiên, Nhạc Hậu Thành lăn lộn từ dưới lên đến vị trí hiện nay, đã bao nhiêu cán bộ được sự cất nhắc của ông ta, riêng cán bộ cấp cao đã cả một hàng dài rồi. Ở dưới một thời gian dài, ông ta đảm nhận công lác lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ. Cái này, là trực tiếp đề bạt cán bộ. Mà, con trai cả của ông ta Nhạc Tương Đông tháng trước cũng mới đảm nhiệm chức Phó kiểm sát trưởng thường vụ viện Kiểm sát tối cao. Đường đường cán bộ cấp Bộ trưởng. Cậu nói xem, Thiết Chiêm Hùng tôi sao có thể đấu lại ông ta. Ngay trong bộ công an, xếp hạng trong Đảng của các đồng chí môn sinh của Nhạc Hậu Thành còn cao hơn tôi rồi.

Thiết Chiêm Hùng mặt mũi khó coi nói.

– Đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ.

Diệp Phàm nói, khôi phục bình tĩnh.

– Nhân vật thứ hai của Thang Đế là Tiết Trung Cường, được gọi là Tiết nhị công tử. Tiết gia tuy nói thực lực không bằng Nhạc gia, nhưng, nhà họ cũng có mấy cán bộ cấp phỏ tỉnh. Những người này hợp sức lại, cậu nghĩ xem, có phải chúng ta bị bao vây rồi không?

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Không có gì, Tiết Trung Cường bị em gái Tuyết Hồng và đồng chí Thiên Thông đánh, em chỉ tiện tay cứu người thôi.

Diệp Phàm đột nhiên cười khan một tiếng.

– Thiên Thông là ai? Có năng lực lắm đúng không?

Thiết Chiêm Hùng có chút không ngờ, liếc mắt nhìn Diệp Phàm. Hình như có chỗ để dựa vào.

– Em cũng không rõ lắm, người này, khoảng 45, 46 rồi, mặt mũi thì như em bé ấy, nhìn chưa tới 30 tuổi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

– Cậu không rõ sao còn cười rạng rỡ vậy?

Thiết Chiêm Hùng tức giận hừ nói.

– Haha, không có gì, bọn họ mà gây sức ép, chắc chắn phải điều tra đến đồng chí Thiên Thông, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có người ta mặt dập lửa.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, vẻ mặt thực sự bình tĩnh.

– Ừ…

Trong nháy mắt Thiết Chiêm Hùng đã hiểu, chắc hẳn đồng chí Thiên Thông đạt đến nước siêu cấp, là bí mật mà nước cộng hòa không thể tiết lộ. Đương nhiên, lão Thiết cũng biết cái gì gọi là giữ bí mật, đương nhiên cũng không hỏi nữa, tuy nhiên, anh ta nói:

– Chỉ có điều, cái này Trương Liêu, cậu xem xem nên làm thế nào. Còn nữa, Tiết Trung Cường xử lý thế nào?

Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên, vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng Thiên Thông hét lớn:

– Mẹ kiếp, phản rồi!

– Có chuyện gì vậy đồng chí Tiểu Thiên?

Diệp Phàm giật mình, khẩn trương hỏi. Thiên Thông tức giận như vậy, chắc chắn có liên quan đến Tuyết Hồng.

– Ông đây bị bắt rồi, Tuyết Hồng còn bị họ tát cho một cái. Cái tên đó, coi trời bằng vung rồi, dám đánh em gái tôi. Phó giám sát trưởng anh, rốt cuộc quản hay không đây?

Thiên Thông gầm lên.

– Haha, đồng chí Thiên Thông, với thân thủ của anh, người ta sao bắt được?

Diệp Phàm cười khan một tiếng, hỏi, trong lòng thầm nhủ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tốt thật!

– Thân thủ cái rắm gì, họ dùng đặc công. Mấy chục cây súng ngắn nhắm vào ông đây, ông đây có biết thuật độn thổ của Thổ thành tôn đâu chứ.

Thiên Thông mắng.

– Quái, sao anh gọi điện thoại được? Không bị tịch thu à?

Diệp Phàm hỏi.

– Thu cái khỉ! Ông đây sớm ném qua một bên rồi. Với thân thủ ông đây mà muốn kiếm được điện thoại của ông à, không có cửa đâu. Nếu không lo chúng xúc phạm em gái, ông đây sớm bẽ gãy xương chúng rồi.

Thiên Thông tức giận.

– Bây giờ anh đang ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

– Hình như là nhà giam Hổ Sơn.

Thiên Thông hừ nói.

– Anh hoành tráng quá, người ta vừa ra tay đã nhốt vào nhà giam Hổ Sơn. Nên biết, chỗ đó là để nhốt trùm ma túy và tội phạm giết người quan trọng. Không có tư cách thì không được vào đâu.

Diệp Phàm trêu chọc, đương nhiên là muốn chọc cho đồng chí Thông Thiên giận thêm chút nữa.

– Đừng nói nhiều, em gái tôi không nhốt chung với tôi, anh gọi cho lão Khâu đi. Bằng không, tôi phải tự mình ra đấy. Anh nói với lão Khâu, em gái tôi mà xảy ra chuyện gì, Thiên Thông tôi sẽ thực sự nổi giận đấy.

Thiên Thông tức tối.

– Được rồi, được rồi, tôi gọi ngay đây.

Diệp Phàm nói, hỏi thêm:

– Quái, sao anh không trực tiếp gọi cho ông ấy?

– Chúng ta là bạn mà, đúng không?

Thiên Thông nói, câu này thực sự khiến cho trong lòng Diệp Phàm có chút hổ thẹn, người ta coi mình là bạn mới nhờ mình giúp, vậy mà mình coi người ta như khiên đỡ đạn.

– Được rồi, anh bình tĩnh, tôi nghĩ cách ngay đây. Cái này, tạm thời không cần kinh động đến chủ nhiệm Khâu, để tôi hỏi thăm đã, thực sự cần thiết sẽ báo cho ông ta, được không?

Diệp Phàm nói.

– Cũng được, nhanh lên, tôi cho anh hai tiếng.

Thiên Thông rống lên một tiếng cúp điện thoại. “Kỳ lạ, không phải chỉ cần đưa giấy chứng nhận ra là được rồi sao, sao phải phiền phức như vậy?”Diệp Phàm lẩm bẩm.

– Chắc hẳn chuyện này có nguyên nhân, để tôi giúp cậu hỏi thăm một chút.

Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại. Chỉ chốc lát sau đã có tin tức. Thiết Chiêm Hùng nói:

– Không thể ngờ chuyện này là do Quách Canh Tân ra tay.

– Quách Canh Tân là ai?

Diệp Phàm hỏi.

– Phó cục trưởng thường trực cục công an thành phố, là một nhân vật phong vân tại mảnh đất thủ đô này. Nghe nói có quan hệ với nhân vật kiệt xuất thứ tư của Thang Đế. Chắc hẳn, chuyện này, là do Thang Đế ra mặt. Nghe nói sáng nay Thiên Thông đưa Tuyết Hồng đi dạo phố, trong một ngõ hẻm của Cửu Long, Tuyết Hồng đòi ăn thịt dê, cho nên dừng lại ở quán dê xương ven đường. Không thể ngờ có một chiếc xe chạy đến, mười mấy đặc công vây quanh Thông Thiên. Bắt hai người đem đi. Tuy nhiên, có năm sáu đồng chí đặc công bị Thiên Thông đánh ngã. Vì, lúc đầu họ không hề động súng, sau đó tức giận mới rút súng ra. Rút súng ra, ắt hẳn là Thiên Thông không dám động tay rồi. Còn cô em gái kia thì dùng xiên thịt dê nướng đánh thủ trưởng đặc công, kết quả, bị còng hai tay.

– Lão đó đúng là cưng chiều em gái, còn rảnh rỗi đưa đi dạo phố.

Diệp Phàm nói, trong lòng tự nhủ người này không phải vệ sĩ bên người lãnh đạo sao,sao lại có thời gian đi dạo phố, đúng là quái lạ. Kỳ thực, những lúc lãnh đạo ở nơi tuyệt đối an toàn, Thiên Thông cũng được đi ra ngoài. Hơn nữa, đâu thể lúc nào cũng ở bên lãnh đạo, con người cần có lúc nghỉ ngơi, cũng phải có người thay ca chứ.

– Hay là anh Thiết nói chuyện với Quách Canh Tân đi?

Diệp Phàm nói.

– Để tôi thử xem.

Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại. Ừ à một hồi, Thiết Chiêm Hùng gác máy, khuôn mặt trầm xuống. Lão Thiết đập một cái lên bàn, mắng:

– Mẹ nó, cái quái gì thế, ngay cả lời nói của tôi cũng không thèm nghe à?

– Quách Canh Tân không nể mặt sao?

Diệp Phàm hỏi, vẻ mặt nghi hoặc.

– Căn bản là từ chối, nói việc này dính đến đủ thứ. Ảnh hưởng nghiêm trọng lắm, báo chí đã đăng cả rồi, không điều tra rõ không thả người được. Hơn nữa, nghe nói Thiên Thông còn ra tay toan mưu sát đặc công. Còn cô gái kiêu ngạo kia, công nhiên tập kích đội viên đội đặc công. Trong quá trình thẩm vấn còn rất chua ngoa gì đó. Cuối cùng còn ngầm nhắc nhở tôi, đó là chỉ thị của cấp trên.

Thiết Chiêm Hùng tương đối tức giận, đương nhiên, người ta không nể mặt lão Thiết thì đúng là không chịu được. Kỳ thực, Diệp Phàm sớm biết sẽ có kết quả này. Thiết Chiêm Hùng chắc hẳn cũng rõ. Quách Canh Tân là Phó cục trưởng thường trực Cục công an thành phố Bắc Kinh, đường đường là quan to cấp giám đốc sở. Người ta hà tất phải để ý đến một Thứ trưởng xếp hạng không cao như lão Thiết. Hơn nữa, Quách Canh Tân có thể ngồi được vị trí như hôm nay, chắc chắn phải có chỗ dựa.