Chương 3317: Sư Trưởng Trương, Anh Ở Đâu?

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Giấc mơ sắp biến thành sự thật, đương nhiên là mọi người đều hưng phấn rồi.

Chiêm Hữu Quang cười nói.

– Các vị lãnh đạo, gánh nặng đường xa mà.

Diệp Phàm cười nói.

– Khởi đầu suôn sẻ thì đã thành công một nửa rồi mà, hôm nay chính là một sự khởi đầu tốt đẹp. Chỉ cần làm tốt nền tảng thì việc bay cao của Hoành Không sẽ không phải là mơ nữa.

An Bình Phong cười nói.

– Chủ tịch An biết bấm quẻ hả?

Phong Hồ Ninh cười nói.

– Tôi cũng muốn đấy, nhưng tiếc là cả đời lại chẳng có được khả năng đặc biệt “thần côn” đó.

Lời của An Bình Phong chọc khiến cho mọi người đều cười phá lên.

“Đoàn đón khách” hôm nay đội hình rất lớn, các công nhân viên, chuyên gia của hai tỉnh, cộng lại cũng hơn 100 người.

Lại thêm người của thành phố Hạng Nam, Địa khu Giang Hoa và Tập đoàn Hoành Không, chỉ cán bộ không cũng không dưới 300 người.

Khi mọi người đang cười cười nói nói, Bao Nghị chán đầy mồ hôi chạy đến nói nhỏ bên tai Diệp Phàm:

– Tình hình không hay rồi, đoàn xe của Đoàn Khảo sát khi đang đi qua thị trấn Thiết Tiền huyện Mạo Đông thành phố Thiết Hà tiếp giáp với thành phố Hạng Nam chúng ta thì phát hiện có 200 người đang tụ tập.

Đám người này dùng gậy gộc, cuốc xẻng, gạch đá làm vũ khí đánh nhau. Khi đoàn xe đia qua thì đám người này đập vào đoàn xe.

Khiến cho Đội xe đành phải dừng lại.

– Nói lung tung, Sở công an tỉnh chẳng phải đã cử người chuyên đi áp tải đoàn xe hay sao? Sao không đi dẫn đường trước, lại để cho đám người đập vào xe?

Diệp Phàm thiếu chút nữa thì nổi cáu.

– Vốn sắp xếp từ trước là không đi qua tuyến đường thị trấn Thiết Tiền, tuy nhiên, khi đoàn xe đang đi trên quốc lộ A16 đến đoạn huyện Lao Sơn thì đột nhiên buổi sáng bị sạt lở núi, dẫn đến mặt đường bị lún xuống dưới sông.

Tuy Ngành cầu đường đang gấp rút sửa chữa, nhưng ít nhất cũng phải 2, 3 ngày nữa mới có thể xong. Không còn cách nào khác, tạm thời phải chọn một tuyến đường khác, đó chính là đi qua trấn Thiết Tiền.

Không ngờ lại xảy ra việc thế này. Mà khi đó các đồng chí trên tỉnh tuy là đã phát hiện ra việc bất ngờ này, nhưng đã không còn kịp nữa.

Bởi vì đám người đánh nhau đập vào đoàn xe từ một hướng đường khác. Hơn nữa, những gạch đá có thể được đều bay đập trực tiếp vào đoàn xe.

Mà công an hộ tống cũng rất đông, nhưng nhất thời không kịp trở tay.

Bao Nghị vẻ mặt nặng nề nói.

– Tình hình hiện tại thế nào?

Diệp Phàm “hừ” nói.

– Đoàn xe bị ép dừng lại rồi, đồng chí trên tỉnh xuống xe định đuổi người đi. Tuy nhiên đám người này quá đông, người của tỉnh lại không đủ.

Còn đám người này có lẽ đã nhìn thấy có xe cảnh sát hộ tống, nhất định ngồi trong xe là quan lớn nào đó.

Cho nên một số người đã la hét vào đoàn xe. Như thế Thư ký trưởng Trương đành phải xuống xe chỉ thị, bảo đám người qua nói chuyện.

Sau khi tìm hiểu, mới hiểu được nguyên nhân của việc tranh chấp địa giới.

Bao Nghị nói.

– Một việc bình thường mà.

Diệp Phàm hơi thoải mái một chút.

– Bình thường thì bình thường, tuy nhiên, nhắc đến cuối cùng lại liên quan đến chúng ta.

Bao Nghị thở dài.

– Sao lại thế?

Diệp Phàm hỏi.

– Trấn Thiết Tiền tiếp giáp với thị trấn Khanh Đầu của chúng ta, mà thị trấn Khanh Đầu là trấn thuộc huyện Hoàng Cương.

Tuy sau này Ủy ban nhân dân tỉnh đã trả nó về trấn Hạng Nam, nhưng cũng là một trong 12 xã, trấn đòi hỏi Tập đoàn Hoành Không chúng ta ra sức giúp đỡ.

Nhưng 2 ngày nay cách xử lý của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã thay đổi rồi, lại đưa thành phố Hạng Nam trở lại Tập đoàn Hoành Không.

Trên thực tế chúng ta đã trở thành cấp trên chủ quản. Mà quần chúng của thị trấn Thiết Tiền nói thị trấn Khanh Đầu đang tiến hành xây dựng lớn đối với “Thổ Vương Gia” vốn chính là thuộc thị trấn Thiết Tiền, đã bị thị trấn Khanh Đầu chiếm. Bây giờ bọn họ đòi lấy về. 2 trấn phụ cận “Thổ Vương Gia” cảm thấy mình đều có quyền ở đây.

Từ tranh chấp nhỏ trở thành tranh chấp lớn, và đã phát triển mang tính quần thể như ngày hôm nay.

Bao Nghị nói.

– Thổ Vương Gia là cái gì?

Diệp Phàm rất bực bội.

– Cài gì, trên thực tế chỉ là một nấm mồ giả mà thôi.

Bao Nghị “hừ” nói.

– Nấm mồ giả mà mấy trăm người tranh chấp. Có phải có nguyên nhân hay không?

Diệp Phàm suy nghĩ.

– Đương nhiên là có nguyên nhân rồi, tuy chỉ là một nấm mồ giả, nhưng nghe nói nấm mồ này không hề đơn giản.

Nghe nói lịch sử của nó có thể đã có từ thời nhà Đường hơn 1000 năm trước. Thời đại đó vẫn là trăm bá tranh cường.

Có vị anh hùng Ngõa Cương Tắc, có 13 hảo hán Tùy Đường. Còn ở khu vực tiếp giáp ranh giới giữa thị trấn Thiết Tiền và Khanh Đầu xuất hiện một Thổ Bá Vương.

Người này gọi là Thiết Đông Hùng. Nghe nói đi theo Tần Thúc Bảo, là một trong 24 công thần Lăng Yên Các của thời Đường.

Là phụ tá đắc lực của Tần. Sau khi chết được phong là “Thiết Hà Hậu”. Năm xưa Thiết Đông Hùng khi chinh chiến có nói là sau khi chết muốn được an táng ở quê hương.

Cho nên đã cho người làm trước cho mình một ngôi mộ. Tuy nhiên, Thiết Đông Hùng sau khi chết hậu duệ của ông ta không muốn trở về vì thế cuối cùng đã không an táng ở đó.

Đương nhiên không có con cháu nối dõi. Còn ngôi mộ không có người vào này được người địa phương gọi là “Thổ Vương Gia”.

Thiết Đông Hùng khi còn sống cũng chỉ là một nhân vật Phó Thứ sử, người dân ở thị trấn Thiết Tiền và thị trấn Khanh Đầu chẳng qua là đề cao ông ta nên đã phong là Thổ Vương Gia mà thôi.

Căn bản bọn họ không hiểu được làm sao mới được gọi là “vương gia”. Mà thị trấn Khanh Đầu chẳng phải là đã là một trong những trấn phát triển du lịch trong Đại quy hoạch Hoành Không rồi sao.

Mà thời gian điều tra, nhân viên điều tra sau khi nghe nói việc này đã cảm thấy hoàn toàn có thể sử dụng “Thổ Vương gia” này.

Trải qua hơn 1000 năm Thổ Vương gia này cơ bản chẳng có ai nhắc đến nữa rồi, nó chính là một ụ đất hoang mà thôi.

Sau khi điều tra được trở thành một trong những điểm khai thác phát triển du lịch, người mang họ Thiết ở 2 thị trấn đương nhiên đều không phải ngốc, ai cũng nhìn thấy lợi ích nên đã đứng ra.

Tranh cướp nói là ụ đất vàng này là mộ của Tổ tiên nhà họ. Trước kia chỉ là tranh cãi nhỏ.

Không ngờ hôm nay phát triển lên quy mô cả trăm người đánh nhau như thế. Mà người nhà Thiết Hùng ở thị trấn Thiết Tiền đã tố cáo với Thư ký trưởng Trương, nói là Đại quy hoạch Hoành Không làm rối loạn lên, Tập đoàn Hoành Không quá quân phiệt.

Muốn xây dựng điểm du lịch đã không thông báo cho những người hậu bối bọn họ. Đây là hành vi gì chứ? Dù sao cũng nói những thứ linh tinh.

Thư ký trưởng Trương đương nhiên cũng bảo người ghi chép lại.

Bao Nghị nói.

– Đoàn xe bọn họ bây giờ đến đâu rồi?

Diệp Phàm nhíu mày nói.

– Đã bị chặn lại rồi, Thư ký trưởng Trương chỉ thị nói là bảo đại diện Thiết gia của 2 trấn đến Tập đoàn Hoành Không giải quyết một số vấn đề.

Tuy nhiên, đại diện hai nhà đều nói là bọn họ không thể đùa vào Tập đoàn Hoành Không, đặc biệt là “Thổ Bá Vương” Diệp Phàm kia càng quân phiệt.

Nghe nói còn sẽ dùng nắm đấm đánh người. Bọn họ căn bản không dám đi. Còn nói là Công an Tập đoàn Hoành Không một khi đi là nhất định bắt người.

Nếu Thư ký trưởng Trương không giải quyết vấn đề này thì bọn họ không đi. Việc này người phụ trách 2 trấn vừa nghe được cũng đã vội vàng chạy đến khuyên giải rồi.

Tuy nhiên, người Thiết gia càng ngày càng đông. Bây giờ đã tụ tập lên đến mấy trăm người rồi.

Cán bộ 2 trấn và các đồng chí trên tỉnh cũng lo sợ việc sẽ lớn lên, cho nên, cũng không dám cưỡng chế thi hành. Chỉ sợ làm bị thương Thư ký trưởng Trương.

Bao Nghị nói.

– Chẳng lẽ bây giờ vẫn bị bao vây ở trong xe hay sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Không phải trong xe mà là bị bao vây ở trên đường. Mà các xe qua đường cũng bị chặn lại ở đó, bây giờ đã tắc đến mấy chục cái rồi. Cán bộ tỉnh vây lấy Thư ký trưởng Trương, người vẫn chưa làm sao cả. Chỉ là nếu tiếp tục không mở ra thì e là việc càng ngày càng lớn, càng ngày càng loạn.

Bao Nghị vẻ mặt u buồn.

– Bao Nghị, việc này lẽ nào lại trùng hợp đến như thế sao?

Diệp Phàm “hừ” nói.

– Ý của anh Diệp là bên trong đó có sắp đặt?

Bao Nghị hỏi.

– Sớm không cãi, muộn không cãi, đúng lúc Thư ký trưởng Trương xuống thì cãi. Việc này là cãi cho ai xem, hơn nữa, lại còn chỉ đích danh tôi nữa. Diệp Phàm tôi có hệ quái gì với trấn Thiết Tiền. Đây chẳng phải là trùng hợp kỳ lạ sao?

Diệp Phàm nói.

– Ừm, đúng là có chút khả nghi, tuy nhiên, hình như cũng không có gì khả nghi. Dù vậy, bất luận thế nào cũng phải lập tức giải thoát cho đoàn người Thư ký trưởng Trương.

Để cho bọn họ phá như thế, trong lòng các chuyên gia của Đoàn khảo sát nhất định sẽ thất vọng.

Sẽ cảm thấy Đại quy hoạch Hoành Không chúng ta rất không hoàn thiện. Ngay cả những tranh chấp cơ bản cũng không giải quyết được, vội vàng hấp tấp.

Bao Nghị nói.

Diệp Phàm đến chỗ An Bình Phong và Chiêm Hữu Quang báo cáo việc này, mấy vị phụ trách chủ yếu vừa nghe cũng biến sắc, lập tức vội vàng vào phòng họp.

– Làm thế nào mà lại trở nên như thế?

Chiêm Hữu Quang cau mày. An Bình Phong cũng gần như thế. Bao Nghị nhanh chóng báo cáo tình hình lại một lượt.

Diệp Phàm chạy vội vàng phòng vệ sinh gọi điện thoại, hỏi:

– Trương Cường, bộ đội của cậu cách thị trấn Thiết Tiền của huyện Mạo Đông thành phố Thiết Hà bao xa?

Bởi vì gần đây nghe nói Trương Cường đang muốn triển khai huấn luyện dã ngoại trong toàn Sư đoàn. Khu vực chính là ở thành phố Hạng Nam.

– Để tôi kiểm tra.

Trương Cường nói, không lâu sau nói,

– Khoảng hơn 20 dặm, tuy nhiên. Diệp đại, anh hỏi việc này làm gì thế?

– Có thể qua thị trấn Thiết Tiền hay không?

Diệp Phàm hỏi, trọng tâm kể lại sự việc một lượt.

– Vốn là theo hành trình không đi qua 2 trấn này, tuy nhiên, đã xảy ra việc như vậy, tôi lập tức lệnh cho bọn họ thay đổi đi qua thị trấn Thiết Tiền.

Trương Cường không nói nhiều.

– Phải chú ý, các anh chỉ là qua đường, sơ tán xe cộ tản ra là được. Như thế đoàn xe của Trưởng thư ký có thể đi theo sau các anh.

Diệp Phàm nói.

– Tôi hiểu rồi, bọn tôi chỉ là huấn luyện dã ngoại đi qua thôi mà.

Trương Cường nói. Diệp Phàm quay về phòng họp. Phát hiện mặt ai cũng đang nặng nề.

– Làm bừa thôi mà. Lập tức thông báo cho lãnh đạo huyện Mạo Đông xuống giải tán đám đông. Làm cái gì thế không biết?

Chiêm Hữu Quang giận tối mặt.

– Bọn họ xuống rồi, tuy nhiên, nghe nói người quá đông. Không dễ giải tán.

Bao Nghị nói.

– Ôi, đúng là, việc thuận lợi như vậy lại thành ra thế này. Cứ như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đâu. Đại quy hoạch của chúng ta sẽ gặp phiền phức rồi.

Tinh thần An Bình Phong cũng không khá hơn.

– Nghe nói các chuyên gia đã lập tức triển khai điều tra ngay tại đó. Nói đây chính là tài liệu đầu tiên ở hiện trường. Thư ký trưởng Trương lại đang tìm hiểu tình hình.

Bao Nghị nói.

– Điều Võ cảnh xuống.

Chiêm Hữu Quang nói.

– Không cần đâu Bí thư Chiêm, tin là không lâu nữa bọn họ sẽ tới đây.

Diệp Phàm nói.

– Anh đã có sắp xếp rồi hả?

Chiêm Hữu Quang ngạc nhiên hỏi.

– Sắp xếp thì không có, tuy nhiên, một sư đoàn bạn của tôi đang đi huấn luyện dã ngoại qua trấn Thiết Tiền. Đến khi đó, đoàn xe bị chặn lại. Bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách để thông xe qua đường. Đến khi đó Thư ký trưởng Trương sẽ co thể theo bọn họ ra ngoài.

Diệp Phàm nói.

– Anh chắc chắn chứ?

Chiêm Hữu Quang hỏi.

– Đương nhiên chắc chắn.

Diệp Phàm gật đầu khẳng định.

– Bạn của anh đảm nhiệm chức vụ gì ở sư đoàn?

An Bình Phong không nhịn được liền hỏi.

– Sư trưởng.

Diệp Phàm nói và không ai còn nói gì nữa. Việc này, mọi người đều thấy chút yên tâm.

Bộ đội của Trương Cường nhanh chóng chạy về phía trước, chỉ 15 phút sau đã đến địa điểm.

– Bộ đội huấn luyện, tất cả xe cộ dừng kia tránh đường cho xe quân đội qua. Tất cả mọi người không được đứng trên đường gây trở ngại cho việc hành quân của bộ đội.

Hai binh sỹ cầm loa hướng về phía trước nói.