Chương 2302: Tranh luận gay gắt ở phòng họp hội nghị của Tổ đặc nhiệm A.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cho nên rõ ràng kéo Lâm Đống Quốc và Dương Quốc Đào thành ba người cùng công kích Diệp Phàm. Đến lúc đó, Cung Khai Hà có muốn che chở cho Diệp Phàm cũng khó.

– Ừ, đây là một hành vi vô tổ chức vô kỷ luật nghiêm trọng. Tôi là người làm chính trị, thanh niên mà có tư tưởng lơi lỏng, quá khích là không được.

Nhất định phải nghiêm túc phê bình giáo dục thậm chí xử lý. Bằng không nếu cứ thé phát triển sẽ rất bất lợi đối với quốc gia chúng ta, nhất là đối với việc kiến thiết Tổ đặc nhiệm A chúng ta.

Loại tư tưởng này nếu lây lan ra sẽ dẫn đến sự nguy hại lớn và hậu quả nghiêm trọng. Chúng ta không thể cho rằng đó chỉ đơn thuần là một vấn đề ngôn luận nhỏ không đáng bàn được.

Mà tự lời nói có thể cho thấy tư tưởng của đồng chí tồn tại vấn đề nghiêm trọng…

Dương Quốc Đào bắt đầu tiến hành phản bác tư tưởng chính trị.

Thằng cha này, không hổ là xuất thân làm khảo hạch chính trị. Những lời lẽ phun ra thao thao bất tuyệt, đồng chí Tiểu Diệp thiếu chút nữa thành tội nhân của quốc gia, tội nhân của lịch sử.

– Ha ha, hành vi của đồng chí Diệp Phàm tuy có chút hơi quá. Nhưng mà, thanh niên có chút nóng nảy là điều bình thường. Hơn nữa cái đập bàn này cũng cho mọi người thấy được thực lực cả người thanh niên rồi phải không?

Không ngờ Lâm Đống Quốc lại nói ra những lời như vậy làm cho Tây Môn Đông Hồng kia một phen sa sầm mặt lại, thiếu chút nữa tức nổ cả mũi.

– Năng lực chiến đấu của đồng chí Diệp Phàm tôi đã từng tận mắt chứng kiến rồi. Trên chiến trường, tình cảm yêu nước sâu sắc của đồng chí Diệp Phàm đã thể hiện rõ ràng.

Đới Thành tôi vô cùng không phục đồng chí Diệp Phàm. Nói lời khó nghe thì nếu nếu tư tưởng tác phong của đồng chí Diệp Phàm là có vấn đề thì Đới Thành tôi kiên quyết phản đối.

Bởi vì, trên chiến trường, cậu ấy thường là chủ soái lãnh đạo lập công nhiều nhất, nhiệm vụ được hoàn thành một nửa là nhờ công lao của cậu ta.

Và cả khi yểm hộ các đồng chí, cậu ấy thường là người đi sau cùng. Còn nói về chuyện đánh hỏng cái bàn thì hỏng rồi thì thôi.

Một cái bàn, tin chắc rằng Tướng quân Kế cũng không so đo tính toán gì đâu, phải không nào? Hơn nữa, chiếc bàn hội nghị của chúng ta đã lâu không thay, trước kia thường là Tướng quân lý đập bàn nhiều nhất.

Bây giờ bị Tổ trưởng Diệp đập một cái thì có phải là mọi người càng được ngồi bàn mới không? Điều này gọi là cái cũ không mất đi thì cái mới không đến được.

Nói về vấn đề cái bàn, tôi thấy không cần thiết nữa rồi. Đây đâu phải là chuyện nghiêm trọng gì.

Bộ máy lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A chúng ta đã trở nên nhàn rỗi bàn luận những chuyện nhỏ nhặt về chiếc bàn hội nghị như vậy từ bao giờ thế? Có những lúc như thế này mới thấy quốc gia của chúng ta thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp, nước ngoài cũng không dám xem thường nói năng uy hiếp khiêu khích gì cả.

Tôi thật sự hi vọng ngày đó sẽ đến.

Đới Thành không ngờ toàn tâm toàn ý ra sức ủng hộ đồng chí Diệp Phàm.

– Thay, thay cái gì, mới đổi được có mấy tháng. Chẳng lẽ Tổ đặc nhiệm A có thể tha thứ dễ dàng cho loại hành vi như thế này sao? Tôi cho rằng loại hành vi của đồng chí Diệp Phàm tuy nói là việc nhỏ nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Cái đập bàn này của cậu là để uy hiếp ai? Đây là một kiểu thị uy đối với thành viên của tổ chức. Giống kiểu người Mỹ thường làm những chuyện loại này, động một chút là lại đem hàng mẫu đặt trước mặt người ta.

Người ta muốn hù dọa chẳng qua là người ngoại quốc. Anh xem đồng chí Diệp Phàm hù dọa ai? Hơn nữa, hành vi của đồng chí Diệp Phàm hôm nay là nhằm về phía thành viên của tổ chức.

Đây là hành vi gì? Đây là loại tư tưởng gì? Một số đồng chí nói bàn hội nghị chỉ là một chiếc bàn. Vậy tôi muốn hỏi một chút, ảnh chụp của lãnh tụ chỉ là một tấm hình thôi sao? Đó là biểu tượng cho quyền uy của một bậc vĩ nhân, là một kiểu tín ngưỡng…

Lão già Lan Viễn Kim này thật biết nói chuyện, nói hết từ trong nước nói ra đến nước ngoài, cuối cùng không ngờ còn lôi cả lãnh tụ ra để nói.

– Thôi được rồi, được rồi!

Đồng chí Cung Khai Hà nghiêm mặt xua xua tay, liếc nhìn mọi người một cái, nói:

– Đồng chí Diệp Phàm, cậu nói để tốt cho Tổ đặc nhiệm A. Cậu cho rằng thực lực của Tổ đặc nhiệm A quá yếu, loại tư tưởng này tôi cho rằng chắc chắn không phải là làm dao động lòng quân mà là để cảnh tỉnh mọi người. Tuy nhiên tôi hy vọng cậu có thể nói ra những điều cậu nhận thấy. Chỉ cần nói ra sự thật thì sẽ thực sự có tác dụng đối với các thành viên của tổ chức chúng ta.

Không cần hễ nói là đập bàn như thế, đừng nói là một cái chứ mười cái bàn cũng sẽ trừ vào tiền lương của Cung Khai Hà tôi để đổi bàn.

Lời lẽ của Cung Khai Hà vô cùng điềm đạm, cẩn trọng, nghiêm túc.

– Thưa các vị lãnh đạo, tôi nói ra những lời này không phải để làm cho người nghe kinh sợ. Ít nhất, từ tình hình thực tế của Tổ đặc nhiệm A có thể nói là thực sự xấu.

Trước quãng thời gian tôi đi Đồng Lĩnh, thành phố Đồng Lĩnh có một tập đoàn khai thác mỏ rất lớn gọi là tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.

Bởi vì đã phát sinh một việc nên Tổng giám đốc Phượng Thảo Thiên của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc rất không hài lòng.

Sau này tìm hiểu ra tôi mới phát hiện: Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc là sản nghiệp quan trọng của Phượng gia. Mọi người đều biết đến Phượng gia phải không?

Diệp Phàm hỏi.

– Phải chăng là người được gọi là “ Mèo Tây Cương”, một trong bốn nhân vật kiệt xuất của Trung Hoa đến từ dãy núi Thiên Sơn, có liên quan đến gia tộc Phượng Thị dưới chân núi Nhạc Chi của cô nàng Phượng Tứ không?

Nghe đồn rằng cô gái này bây giờ tuy đã xấp xỉ ba mươi tuổi nhưng dung nhan nghe nói xinh đẹp như tiên nữa trên trời, đẹp như hoa sen tuyết của Thiên Sơn.

Nhưng nghe nói cô ấy đều dùng khăn lụa trắng che mặt khiến nhìn không rõ gương mặt.

Không ngờ tướng quân Đới Thành lúc này còn thích thú với điều này, tò mò lập tức cười hỏi.

– Đúng vậy!

Diệp Phàm gật đầu, liếc mắt nhìn Triệu Thanh Ngọc ngồi bên cạnh một cái, hỏi:

– Đồng chí Thanh Ngọc, trong tư liệu tình báo của chúng ta, cao thủ lợi hại của Phượng gia là khoảng bao nhiêu?

– Nếu tôi nhớ không lầm, trưởng tộc Phượng gia cũng là bà nội Phượng Thanh Hương của Phượng Tứ hẳn là đạt đến tấng cửu đẳng tầng cao nhất, cùng cấp độ siêu cao thủ với “ Tọa Địa Lão Hổ” Phí Thanh Sơn trong lục tôn của TQ.

Còn sư phụ của Phượng Tứ Tài Đông Mi thì kém hơn một chút nhưng cũng là cửu đẳng tầng thứ ba.

Hai vị nữ sĩ này là trụ cột của Phượng gia. Về phần những người khác thì hình như Phượng gia cũng không có nhiều nhân tài kiệt xuất lắm.

Còn Phượng Tứ nghe nói đạt đến Bát đẳng, là một nhân tài kiệt xuất.

Trong đầu Triệu Thanh Ngọc quả chứa không ít thông tin tình báo nên được tất cả mọi người coi là “tình báo sống”.

– Vậy tôi sẽ kể lại một sự việc, lần trước cùng Tề Thiên đi đến vùng hoang dã phí Bắc bên hồ Lục Hãn. Tôi không nhìn thấy người, có người trực tiếp đánh ngã Tề Thiên mà mấy viên cảnh vệ cấp dưới cậu ta từ khoảng cách xa hơn trăm mét. Sau đó bị tập kích, anh có biết thủ đoạn công kích của họ là cái gì không?

Diệp Phàm liếc nhìn mọi người một cái, thản nhiên hừ nói.

– Đợi đã đồng chí Diệp Phàm, cậu nói là đánh ngất Tề Thiên từ khoảng cách hơn một trăm mét, cậu làm sao biết được là cách một trăm mét?

Thôi Kim Đồng hấp tấp hỏi. Điều này thật làm cho người ta quá khiếp sợ. Bởi vì tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều mang vẻ mặt này.

– Ha ha, vào buổi tối, tôi có thể nhìn thấy rõ ngay cả con côn trùng nhỏ từ khoảng cách hơn trăm mét. Điều này là môn bí thuật của sư môn chúng tôi, không tiện công khai.

Diệp Phàm cười thần bí nói.

– Đồng chí Diệp Phàm, cậu khẳng định là đánh ngất Tề Thiên từ khoảng cách hơn trăm mét sao?

Không ngờ đồng chí Cung Khai Hà cũng không nhẫn nại nổi, hỏi.

– Tuyệt đối là sự thật, trong phạm vi một trăm mét, cảm giác của tôi vẫn tương đối nhạy bén. Nếu có người, tôi có thể phát hiện ra.

Diệp Phàm xác nhận lại.

Lập tức, trong phòng hội nghị yên tĩnh trở lại.

– Tổ trưởng Cung, người đó phải chăng là cao thủ thập đẳng?

Ngay cả Tây Môn Đông Hồng cũng trầm ngâm hỏi.

– Những người ngồi đây đều biết, nội cộng trực tiếp bắn ra cách hơn một trăm mét, chỉ sợ còn không đơn giản chỉ là cao thủ thập đẳng. Vả lại Tề Thiên tuy nói thân thủ đã bị phế đi nhưng ít ra cũng còn là cao thủ tam đẳng. Một cú đánh đã làm cho người ta hôn mê rồi, người này thực sự quá cao siêu. Đồng chí Diệp Phàm, sau đó thế nào?

Cung Khai Hà hỏi. Ông già này cũng vô cùng hứng thú rồi.

– Sau đó, sự tấn công của bọn chúng càng làm người ta khiếp sợ. Không ngờ hút tất cả cá trong hồ lên không trung, tạo thành một chiếc roi cá đánh đến người tôi.

Nói thật lòng, phi đao này của tôi trước roi cá đều bị mất tác dụng. Hơn nữa, từ đầu đến cuối tôi cũng không phát hiện ra người tấn công tôi.

Dựa vào thân thủ của tôi, muốn tấn công tôi cũng khó. Nếu như là tấn công trực diện tôi đã không được, đằng này người ta lại sử dụng roi ta tấn công tôi từ khoảng cách hơn trăm mét.

Diệp Phàm nói.

– Sau đó cậu làm sao mà thoát hiểm được?

Lan Viễn Kim vẻ mặt tò mò hỏi.

– Tôi cũng thực sự không rõ lắm, lúc đó tôi bị đánh đến suýt nhất rồi. Đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, hơn nữa theo tiếng hừ đó, roi cá trên không trung cũng bị âm thanh tác động làm phân tán ra.

Hình như là gặp phải một lão già thần bí càng mạnh hơn, có thể hai người đó cãi nhau về giấc mộng của hắn gì đó. Kết quả người ta ra một chưởng cách chừng hai trăm mét, từ hai thân cây cách chừng một trăm mét bay ra hai người.

Nghe khẩu khí của hai lão tiền bối tôi mới biết được: Hai người nữ tấn công tôi chính là hai vị tiền bối của Phượng gia.

Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi, chắc là vì chuyện khai thác mỏ của Thiên Mộc mà đến trừng phạt tôi. Hai vị tiền bối kia dọa rồi đi, còn vị tiền bối thần bí kia vẫn không lộ diện.

Hai ngày sau, Phượng gia mới cử Phượng Tứ đến bàn bạc với tôi, trao đổi về vấn đề khai thác mỏ của tập đoàn Thiên Mộc

Bọn họ đã rất nhượng bộ, hơn nữa, Phượng Thảo Thiên đã vào đại lao. Đây là quả báo của hắn.

Diệp Phàm nói.

– Quái lạ! Hai vị nữ sĩ của Phượng gia rõ ràng có thể đánh thắng cậu, sao còn phải thỏa hiệp với cậu? Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng cậu có thể giải thích rõ ràng về tình huống này.

Lúc này, Dương Quốc Đào nêu lên thắc mắc.

– Điều này, tôi cũng không được rõ cho lắm. Có thể là vị tiền bối bí ẩn kia đã nói gì đó, khiến hai vị nữ sĩ Phượng gia kia tưởng ông ta có quan hệ gì với tôi nên đe dọa.

Diệp Phàm đương nhiên là nói nửa thật nửa giả.

– Xem ra, Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi đều đạt đến trình độ thập đẳng. Còn vị tiền bối bí ẩn kia bản lĩnh thật quá cao, chắc là đạt đến tầng mười một. Không ngờ Hoa Hạ chúng ta lại xuất hiện những cao thủ tuyệt thế như vậy. Đồng chí Diệp Phàm nói không sai, nếu bọn họ gây ra chuyện gì đó thì Tổ đặc nhiệm A chúng ta khó mà có thể xử lý được.

Cung Khai Hà nói.

– Điều này còn chưa là cái gì, chuyện càng khiến người ta khó giải quyết còn ở phía sau.

Diệp lão đại lại bắt đầu chơi trò úp mở.

– Chẳng lẽ còn có kẻ lợi hại hơn nữa xuất hiện sao?

Lâm Đống Quốc không kìm nổi bèn hỏi.

– Trước đây đã xảy ra một sự việc, khi người bạn học Tuyết Hồng ở nhờ nhà tôi đã đánh người vì tự vệ…

– Sao có thể chứ, một cô gái mười mấy tuổi lại là cao thủ thập đẳng, không thể nào!

Dương Đào Quốc thực sự khó mà tin được.

– Cao thủ thập đẳng dường như biến thành rau dưa không đáng giá nữa rồi. Tổ đặc nhiệm A của chúng ta ngay đến một cao thủ thập đẳng cũng không có. Nếu tình hình thực tế đúng như vậy, tôi thật sự lo lắng cho sự kiến thiết của Tổ đặc nhiệm A đấy.

Ngay cả Lan Viễn Kim cũng có nét mặt u buồn.