Chương 3501: Từ Chức Tập Thể

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cậu không nói rõ về khu nhà cao cấp còn chỉ trích chúng tôi, đồng chí Diệp Phàm. Nếu cậu tiếp tục làm càn như vậy chúng tôi không thể không dùng cách cưỡng chế hành động của cậu. Trưởng phòng Lưu hừ lạnh nói.

– Làm càn! Bộp một tiếng, Diệp Phàm vỗ xuống bàn chỉ vào Lưu Lượng nói: – Đến Hồng Diệp Bảo là làm gì cũng không rõ lại còn chỉ trích chúng tôi làm bậy. Các công có ý gì hả?

– Đồng chí Diệp Phàm, câu này của cậu là có ý gì? Chúng tôi chỉ trích cậu làm bậy khi nào?

Chúng tôi có chứng cứ. Hơn nữ, sự thật đã rõ ràng, tài liều chứng cớ đầy đủ. Nếu không

Cậu nghĩ rằng chúng tôi dám đến hỏi Trợ lý bộ trưởng Bộ Công an lung tung sao? Lưu Lượng tức giận, đứng lên nhìn giáp mặt Diệp Phàm.

– Đúng vậy, vỗ bàn với cả nhân viên phá án. Cậu chính là trợ lý của Bộ trưởng công an cũng không có quyền vỗ bàn với chúng tôi như vậy. Hành vi của cậu là thế nào hả? Quá ngôn cuồng. Ngô Minh cũng lớn tiếng nói, hai vị này rất khi thế ngẩng cao đầu.

– Hai vị có đến Hồng Diệp Bảo sao? Diệp Phàm hỏi.

– Có đi. Lưu Lượng nói.

– Đến cả cổng chính ông cũng không nhìn rõ sao? Diệp Phàm hỏi.

– Đồng chí Diệp Phàm, câu này của cậu tôi thất quá ngây thơ. Mắt của chúng tôi tốt, số đo 1,5 sao lại không nhìn rõ trên cổng chính viết Hồng Diệp Bảo sao? Đương nhiên là Lưu Lượng đùng đùng nổi giận khẩu khí cũng rất nặng nề.

– Nhìn rõ, tôi thất các ông đi nhìn lại đi xem có rõ không. Vương Triều đưa ảnh chụp toàn cảnh Hồng Diệp Bảo đến đây cho Lưu trưởng phòng xem. Diệp Phàm nói, Vương Triều lấy ra một tấm ảnh phóng lớn để lên bàn.

– Không sau, là viết ba chữ Hồng Diệp Bảo đúng không? Ngô Minh vừa nhìn thấy khuôn mặt liền tươi cười.

– Mắt ông không bị mù chứ? Xem lại xem bên trái có tấm biển gì? Vương Triều hừ nói.

Lưu Lượng và Ngô Minh vừa nghe thấy thế liền đảo mắt qua bên hông, sắc mặt hai người liền đỏ lên. Đoàn Thiên Hải cũng nhìn rất hiếu kì.

– Phòng khoa học quân sự Hồng Diệp Bảo. Đoàn Hải Thiên nhắc mãi.

– Trưởng phòng Lưu, biết biển hiệu này là của đơn vị nào không? Diệp Phàm bắt đầu được thể, hỏi Lưu Lượng.

– Chuyện này, chẳng lẽ là của ngành quân đội sao? Chúng tôi chưa nghe nói bao giờ. Vẻ mặt của Lưu Lượng vẫn còn hoài nghi.

– Nực cười, viện quân khoa bảo vệ an ninh quốc gia mà ông còn nghi ngờ. Trưởng phòng Lưu, ông có thể trự tiếp đi thẩm tra.

Nhưng Diệp mỗ tôi cũng phải nhắc nhở ông một tiếng. Viện quân khoa này là bí mật, tấm biển này chính là đích thân Phó bộ trưởng thượng tướng Cung Khai Hà treo lên đấy.

Cho nên, về vấn đề tài sản của Hồng Diệp Bảo nếu ông vẫn còn băn khoăn thì có thể đi điều tra làm rõ.

Đương nhiên, nếu đề cập đến chuyện quốc phòng cơ mật đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì Diệp mỗ tôi cũng không chắc đâu đấy.

Nếu ông không tin thì cứ việc đi thăm dò. Diệp Phàm cười lạnh nói. Lưu Lượng vừa nghe thất thái dương đột nhiên toát mồ hôi.

– Chuyện này… chuyện này, chúng tôi thực sự đã rõ. Xin lỗi, nhóm công tác của tôi có nhầm. Việc xác minh của hội chúng tôi xin giao lại cho cậu. Lưu Lượng như cầm được thì cũng buông được lúc này nói.

– Đây là liên quan đến chứng minh chúng tôi liên quan đến tài sản quốc gia, công cầm đi xác minh xem có phải giả không? Lúc này, Hạ Hải Vĩ và Vương Triều cũng đưa ra một gói tài liệu to để trước mặt trưởng phòng Lưu. Lưu Lượng nhận lấy cùng với Ngô Minh lật đi lật lại cẩn thận.

– Những chứng cớ này chúng tôi mang về xác minh một chút, nếu quả thực như vậy thì chúng tôi sẽ làm sáng tỏ cho các anh. Lưu Lượng và Ngô Minh cần lấy túi tài liệu vẻ mặt chán nản.

– Chuyện này hình như rất phức tạp rồi. Đoàn Hải Thiên đột nhiên thở dài: – Thôi thấy trong đó có chút vấn đề.

Bí thư Đoàn nói chuyên môn của bọn họ là nhằm vào đồng chí phụ trách trong tổ điều tra vụ án Lô Minh Châu? Hướng Đông Phương hỏi.

– Bí thư Hướng, anh cũng có cảm giác này sao? Diệp Phàm hỏi.

– Khéo thật, vụ án của đồng chí Lô Minh Châu còn chưa kết thúc, lại xảy ra chuyện này. Hướng Đông Phương gật đầu: – Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng trùng hợp.

– Xa Đông Đình muốn làm những chuyện này, chúng ta không thể để y sống khá giả như vậy được. Vương Triều hừ lạnh nói.

– Điều tra, bắt đầu từ Ban kỷ luật Tỉnh ủy. Chắc chắn sẽ ra Xa Đông Đình. Vẻ mặt của Diệp Phàm lạnh tanh.

– Chuyện này tôi đã bắt đầu từ sớm rồi. Ban đầu là điều tra phụ trách của Ban kỷ luật Tỉnh ủy. Nhưng, có thể moi được gì hay không thì không rõ lắm. E rằng trong tỉnh có những đồng chí lên tiếng. Đến lúc đó, có muốn làm cũng không được. Thường thường nhiều chuyện làm không xong chỉ vì cấp trên lên tiếng. Hạ Hải Vĩ nói

– Lã Hạ không ở đây đúng không? Vương Triều nói châm chọc.

– Tôi sợ gì chứ, chuyện này chúng ta quyết tâm điều tra đến cùng. Dù đề cập đến cái gì nếu người ta ra tay với chúng ta, nếu chúng ta không phản kích thì chẳng phải là người sợ phiền sao.

Hạ Hải Vĩ tôi cũng không phải là quả trứng mềm. Tôi lo lắng là có những người mang tôi chuyển đi thôi.

Đây chính là cách mà họ rút củi đáy nồi. Đến lúc đó, đến thân mình cũng lo không xong. Hạ Vĩ Hải rất khí thế. Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng quay về tập đoàn Hoành Không.

Nghe nói buổi sáng đã bắt đầu mở cuộc họp Thường ủy.

Sáng ngày hôm sau sẽ xử lý lai đồng chí Diệp Phàm.

Vẫn là Đường Quang Hùng chủ trì, theo ông ta còn có Mâu Loan Nguyệt trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy và Phó bí thư Tỉnh ủy Chiêm Hữu Quang, tổng cộng có 3 đồng chí.

Còn có tất cả các ủy viên mà phòng họp cũng lấy phòng họp của tập đoàn Hoanh Không.

Đồng thời trong phòng họp còn có thành viên trong hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không. Những người làm trong tổ chức bộ máy của Hoành Không tổng cộng cũng phải hơn trăm người cùng tụ lại.

– Thấy rằng thái độ ngông cuồng của đồng chí Diệp Phàm gần đây… Tỉnh ủy quyết định xử phạt hành chính nặng đồng chí Diệp Phàm

Đồng thời, tạm đình chỉ mọi chức vụ của đồng chí Diệp Phàm. Chức Bí thư Đảng ủy tập đoàn Hoành Không tạm thời ủy thác cho đồng chí Phong Hồ Ninh.

Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không tạm thời do đồng chí Dương Chí Thăng đảm nhận. Tạm thời cách chức toàn diện đồng chí Diệp Phàm.

Hi vọng trong hai tiếng đồng hồ đồng chí Diệp Phàm giao lại toàn bộ công việc lại cho những đồng chí đó. Tiếng nói của Đường Quang Hùng lúc này đặc biệt vang dội, cố tình nói to khiến lỗ tai người khác bị ù cả lên.

Đường Quang Hùng vừa dứt lời thì cả phòng họp im bặt, sự im lặng đến nỗi một chiếc lá cây rụng cũng có thể nghe thấy rõ.

Diệp Phàm biết rằng phái Ninh và Chiêm Hữu Quang đang nhìn mình chằm chằm gây sức ép trực diện giống như Đường Quan Hùng vậy.

Hơn nữa, Ninh Chí Hòa điều Dương Chí Thăng lên chức Chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiên cũng sẽ không để cho tập đoàn Hoành Không rơi vào tay những đồng chí khác.

Ninh Chí Hòa chính là muốn năm chắc tập đoàn Hoành Không.

– Đồng chí Diệp Phàm, chỉ là cách chức tạm thời. Tỉnh ủy hi vọng cậy suy nghĩ kĩ

Viết một bản kiểm điểm sâu sắc, kiểm điểm những hành vi gần đây của chính bản thân mình. Nếu như có thể nhận sai

Thì Tỉnh ủy sẽ châm chước quyết định về cậu. Chiêm Hữu Quang nói với vẻ mặt còn an ủi Diệp Phàm.

– Nếu Tỉnh ủy tạm thời xử phạt tôi và quyết định cách chức, còn giữ lại người như thế làm gì? Hơn nữa, tôi sẽ khiếu nại về quyết định xử phạt tôi của Tỉnh ủy. Vì tôi không phục, Diệp Phàm đứng lên vẻ mặt thẳng thắn nói.

– Đồng chí Diệp Phàm, cậu chuyển giao công việc rồi về nghỉ ngơi một chút. Vẻ mặt của Chiêm Hữu Quang nghiêm túc, nói. Đương nhiên vẫn hi vọng Diệp Phàm có thể bảo trụ lại. Ninh Chí Hòa thì tuyyệt đối từ chối Diệp Phàm. Chẳng qua là có một số việc trước mặt phải cân nhắc nặng nhẹ mà thôi.

– Cảm ơn ý tốt của Bí thư Chiêm, tôi sẽ về nghỉ ngơi. Hai năm mệt chết đi được, tôi cũng nên nghỉ ngơi một chút. Diệp Phàm nói xong, lấy bút ra kí viết cái gì rồi sau đó vỗ vào trước mặt Đường Quang Hùng nói:

– Đây là đơn từ chức của tôi, tôi quyết định từ 3 chức vụ Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân, Bí thư Đảng ủy tập đoàn Hoành Không, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không.

Từ nay về sau Thiên Vân và tôi không liên quan đến nhau. Về phần chuyển giao, nội trong nửa tiếng đồng hồ tôi sẽ giao cho các đồng chí mới nhận chức.

– Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng cậu bình tĩnh. Đừng có mở miệng là nói đến từ chức gì đó. Đây là chuyện lớn, đừng nói bậy. Chiêm Hữu Quang có chút căng thẳng lập tức ngăn lại.

– Đồng chí Hữu Quang lẽ nào anh cho rằng đồng chí Diệp Phàm là trẻ lên 3 sao? Người ra sớm đã lo cho chuyện của mình rồi. Nhậm Thời Mãn chạy nhanh đến nói. Đương nhiên là người chỉ mong Diệp Phàm làm xằng.

– Đồng chí Diệp Phàm, tôi hi vọng chuyện này cậu suy xét lại một chút, đơn từ chức này để sau hãy nói. Chiêm Hữu Quang nói.

– Chủ tịch Diệp, tập đoàn Hoàng Không không thể dời khỏi cậu được. Ai đến chúng tôi cũng không nhận. Lúc này, Bao Nghị lớn tiếng kêu lên.

– Đúng đúng đúng, tập đoàn Hoành Không là do một tay chủ tịch Diệp làm lên. Không có cậu ấy sẽ không có Hoàng Không hôm nay. Tập đoàn tuyệt đối không thể thiếu sự lãnh đạo của cậu ấy được. Khương Quân cũng đứng lên lớn tiếng.

– Đồng chí Diệp Phàm là lãnh đạo tốt nhất của tập đoàn Hoành Không, tập đoàn không thể thiếu một lãnh đạo như thế được. Tôi thấy đồng chí Diệp Phàm không thể từ chức được. Cái Thiệu Trung cũng nói.

– Chủ tịch Diệp không thể đi, nếu không tập đoàn Hoành Không sẽ bị phá hủy.

– Khu kinh tế Hoàng Không cần chủ tịch Diệp.

– Nhân dân Hoàng Không hy vọng chủ tịch Diệp có thể mang lại con đường hạnh phúc cho mọi người.

Có mấy người cổ động, mấy đồng chí phía dưới cũng hô lên không thể từ chức, nhất thời giống như hình thành một cơn lốc quét về đám Đường Quang Hùng đang ngồi.

– Còn ra thể thống gì nữa, im hết cho tôi. Đường Quang Hùng đập mạnh lên bàn, sau đó cầm lấy microphone lớn tiếng nói, cả phòng họp liền yên tĩnh trở lại.

– Nếu đồng chí Diệp Phàm muốn từ chức, tôi chuyển đơn từ chức này lên Tỉnh ủy. Còn về phần Tỉnh ủy có đồng ý hay không là chuyện sau này nhưng bây giờ đồng chí Diệp Phàm hãy bắt đầu bàn giao công việc. Đường Quang Hùng hừ nói.

– Được!

Diệp Phàm gật đầu nhìn mọi người rồi bước chân dảo nhanh.

– Chúng tôi phản đối quyết định của Tỉnh ủy xử phạt chủ tịch Diệp. Đăng bởi: admin