Chương 3370: Sự Kiện Văn Phòng.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không lâu sau lại ngồi vào bàn, tuy nhiên, không khí có chút trùng xuống.

– Người phụ nữ cứ kêu trả tôi tiền, câu này chẳng hiểu có ý gì? Vương Nhân Bàng không nhịn được hỏi.

– Việc này đúng là lạ, chúng ta ngồi đây theo anh Diệp đều có kiếm chút tiền, tiền đối với chúng ta không còn quan trọng nữa, chúng ta đâu có nợ tiền ai đâu? Phí Nhất độ nói. – Thiếu tiền là chuyện bình thường, điều lạ là công lực của người phụ nữ đó, theo như anh Diệp nói thì công lực của ả còn mạnh hơn cả anh ấy, điều này sao có thể chứ? Hơn nữa, hình như đang theo dõi chúng ta vậy, liệu có bị điên không, lại còn là con điên đến từ Hàn Quốc nữa chứ. Đường Thành nói.

– Nếu nói công lực còn cao hơn Diệp Phàm thì tôi không tin cho lắm. Cô gái đó chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, điều này sao có thể chứ? Vương Nhân Bàng nói. – Đúng vậy, làm sao có thể? Tuy nhiên, mặc dù là kém hơn so với anh Diệp thì cũng còn mạnh hơn chúng ta nhiều. Một cú đạp của ả thôi chưa chắc chúng ta đã chịu nổi, phỏng chừng ả vẫn còn chưa xuất hết lực, nếu không chúng ta đã bị thương rồi. Vương Long Đông nói.

– Cũng chẳng có cách nào, đến anh Diệp cũng không đuổi kịp cô ta cơ mà.

– Tuy nhiên, từ hành vi của cô gái đó có thể thấy rằng chắc cô ta không dám ra tay mạnh với chúng ta đâu, mà chỉ quấy rối thôi. Chúng ta phải tìm ra căn nguyên mới được. Vương Nhân Bàng nói.

– Căn nguyên cái con khỉ, vậy thì đi tìm đi. Đường Thành hừ nói.

– Không sao, nếu cô ta xuất hiện lần đầu tiên, thì không lâu sau sẽ xuất hiện lần thứ hai, phải tìm ra được nguyên nhân, đến lúc đó bốc thuốc đúng bệnh là được. Diệp Phàm khoát tay nói. – Chúng ta không nói đến chuyện này nữa, chẳng thú vị gì cả.

– Ừm, không nói nữa, bây giờ nói chuyện khu kinh tế Hoành Không đi. Khương Quân nói.

– Anh Diệp thăng quan tất cả mọi người đều vui mừng, tuy nhiên, Khu kinh tế mới được thành lập, cấp trên cũng không có mục tiêu rõ ràng gì cả.

Việc này, anh Diệp phải nắm chắc quy hoạch của khu kinh tế mà làm. Thực ra mảng kiến thiết này không có gì để nói.

Quy hoạch Hoành Không đa đủ hoàn mỹ rồi. Chẳng qua hiện tại chỉ là phải làm ra được thành tích mà thôi. Lam Tồn Quân nói. – Phát triển hài hòa các mặt mới là điều quan trọng nhất, hiện tại hoàn toàn không giống với trước kia. Trước kia anh Diệp chuyên chú vào việc phát triển của tập đoàn Hoành Không. Hiện tại phải quan tâm đến phát triển toàn diện. Chẳng những Tập đoàn Hoành Không phải phát triển, mà hai địa khu thành phố và tập đoàn cơ khí TQ cũng trở thành nhiệm vụ của anh Diệp.

Chức quan lên rồi, thì trọng trách cũng nặng hơn. Hơn nữa, bộ máy Ủy ban quản lý cũng ngày càng phức tạp. Tuyệt đại bộ phận các đồng chí đều là nhân vật số 1 số 2 của hai thành phố địa khu, tập đoàn. Ai nấy đều rất coi trọng thể diện, không dễ khống chế đâu. Lam Tồn Quân nói.

– Đúng vậy, Nhậm Thời Mãn sẽ phục sao? Còn Phong Hồ Ninh nữa? Vương Nhân Bàng nói.

– Hiện tại đối với anh Diệp mà nói chính là vấn đề quản lý của các vị ủy viên khá là khó giải quyết.

Việc này đến lúc đó do Nhậm Thời Mãn sắp xếp hay là do anh Diệp sắp xếp? Trong này liên quan đến rất nhiều mặt.

Theo lý mà nói anh Diệp quen thuộc với Khu kinh tế, Nhậm Thời Mãn vừa xuống còn lạ nước lạ cái. Việc này nên do anh Diệp sắp xếp.

Tuy nhiên, cấp trên lại không có chỉ thị rõ ràng. Nhậm Thời Mãn phải thể hiện quyền lực của mình. Lam Tồn Quân nói. Cung Chí Quân vẫn chưa khôi phục lại bình tĩnh đối với thân thủ của Diệp Phàm ban nãy, Cung Chí Quân cũng biết vì sao cha mình lại giao cho mình theo sát bước đi của Diệp Phàm.

Vốn Cung Chí Quân cũng có chút không phục, hiện tại đã chịu phục rồi. gã cũng đã cân nhắc rất nhiều, phỏng chừng vị Diệp đại sư này có chút quan hệ với Tổ A. Buổi sáng hôm sau, vì trụ sở làm việc của Ủy ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không vẫn chưa được xây dựng xong. Cho nên, tạm thời Ủy ban quản lý vẫn đặt tạm ở tổng bộ Tập đoàn Hoành Không.

Diệp Phàm vừa vào văn phòng thì Khổng Ý Hùng đến.

– Ý Hùng, có hứng làm Chủ nhiệm Văn phòng ủy quan bản lý không? Diệp Phàm cười ha hả nói.

– Đương nhiên là có hứng rồi, Phó Chủ tịch tỉnh Diệp đã phân công thì tôi phải cố gắng làm tốt thôi. Chức Chủ nhiệm Văn phòng tập đoàn Hoành Không tôi có thể làm tốt. Chức Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban quản lý Khu kinh tế tôi cũng có khả năng làm tốt. Khổng Ý Hùng cười nói, người này tâm trạng cũng rất tốt.

– Ừm, việc này một thời gian nữa tôi sẽ đề nghị. Diệp Phàm cười nói.

– Cảm ơn Phó Chủ tịch tỉnh Diệp. Khổng Ý Hùng vẻ mặt cung kính đứng lên.

– Ngồi đi ngồi đi. Diệp Phàm nói, Khổng Ý Hùng lại cung kính ngồi xuống.

Chủ tịch tỉnh Diệp, trụ sở Ủy ban quản lý vẫn chưa được quy hoạch. Trước mắt tuy rằng các vị lãnh đạo rất ít đến, nhưng văn phòng của mỗi lãnh đạo đều phải định ra. Hiện tại vấn đề mấu chốt là văn phòng của Bí thư nhậm nên đặt ở chỗ nào. Đêm qua tôi đã giao cho các đồng chí thiết kế một địa điểm tạm thời để giải quyết công việc. Tuy nhiên, tầng thứ 4 của Phó Chủ tịch tỉnh Diệp các bộ phận không dễ chuyển đi. Nếu như chuyển đi thì không tiện cho việc phân công công tác nhanh chóng của anh. Khổng Ý Hùng nói. – Tầng mấy trống nhiều? Diệp Phàm hỏi.

– Tầng hai, tầng này thời gian trước vì vấn đề xin hạng mục nên trống rất nhiều phòng. Chỉ cần sắp xếp lại một chút thì hoàn toàn được. Khổng Ý Hùng nói.

– Vậy thì quyết định ở tầng hai đi. Diệp Phàm nói.

– Cái này, những đồng chí khác đều dễ sắp xếp. Thế văn phòng của Bí thư Nhậm thì sắp xếp ở đâu?

Khổng Ý Hùng hỏi.

– Không phải tầng hai trống nhiều phòng hay sao? Diệp Phàm hỏi.

– Nếu đặt phòng ở tầng hai liệu Bí thư Nhậm có thoải mái không? Khổng Ý Hùng sửng sốt hỏi.

– Có gì mà không thoải mái? Diệp Phàm hỏi.

– Cái này Khổng Ý Hùng không tiện mở miệng.

– Có gì cứ nói thẳng đi. Diệp Phàm hừ nói.

– Vậy tôi nói, Chủ tịch tỉnh Diệp đừng có tức giận nhé. Khổng Ý Hùng nói.

– Nói đi, tôi đâu có dễ nổi nóng như vậy đâu. Diệp Phàm nói.

– Nhậm Thời Mãn là Bí thư Ủy ban quản lý, mà Chủ tịch tỉnh Diệp là Phó Bí thư kiêm Chủ nhiệm. Theo quy củ mà nói, văn phòng của Bí thư phải ở trên Chủ nhiệm.

Nhưng, tầng năm của tổng bộ chúng ta không thể đặt văn phòng được nữa. Nếu để Chủ nhiệm và Bí thư cùng một tầng lầu thì bình thường phải là Bí thư bên trái, Chủ nhiệm bên phải.

Nhưng bên trái tầng thứ tư đặt văn phòng cũng không hợp lý, bởi vì bên đó đều là phòng lớn, phòng họp của Chủ tịch tỉnh Diệp cũng đều sắp xếp trên đó.

Nếu phải sửa làm văn phòng cho Bí thư Nhậm, chắc cũng phải mất cả nửa tháng.

Hơn nữa, bọn họ chỉ là tạm thời đặt ở đây, nếu như chuyển đi, thì chúng ta phải khôi phục lại. Hơn nữa, nếu như không có phòng hội nghị thì họp thế nào được?

Khổng Ý Hùng nói.

– Vậy không cần phải động vào nữa, cứ sắp xếp ở tầng thứ hai đi. Diệp Phàm nói.

– Việc sửa chữa này hao tài tốn của không nói, hơn nữa cảm giác rất lộn xộn. Tập đoàn không có phòng họp là không được. Diệp Phàm nói. – Cái này có khiến mọi người dị nghị không, bọn họ sẽ nói Chủ nhiệm ở trên Bí thư. Điều này có chút không hợp với quy củ. Khổng Ý Hùng mạnh dạn nói.

– Gì mà quy củ với không quy củ, ở đây là tổng bộ tập đoàn Hoành Không, chứ không phải tổng bộ của ủy ban quản lý.

Cho ủy ban quản lý mượn một tầng đã là thể hiện tình nghĩa huynh đệ của tập đoàn Hoành Không rồi. Nếu vị nào không thích thì có thể ra ngoài. Diệp Phàm mặt nghiêm, khí phách mười phần. Khổng Ý Hùng vội đi làm, mà đồng chí Nhậm Thời Mãn vì có một vài công việc cần chuyển giao nên hôm qua đã trở về thủ đô. Trước khi về thủ đô, có nói với các đồng chí khác là năm ngày sau quay lại sẽ mở một cuộc họp. Tuy nhiên, buổi chiều ngày thứ tư đã Nhậm Thời Mãn đã về rồi. Mà Khổng Ý Hùng cũng làm rất tốt. Đúng hôm đó Diệp Phàm có việc xuống thị trấn bên dưới, Nhậm Thời Mãn vừa đến huyện Hoành Không đã bảo thư ký Trương Kiệt gọi điện cho các thành viên trong bộ máy. Yêu cầu mọi người trở về xem văn phòng của mình. Trương Kiệt là người Nhậm Thời Mãn đưa từ văn phòng quốc vụ viện xuống.

Bởi vì các ngành phía dưới của Ủy ban quản lý còn chưa được thành lập chính thức, chủ nhiệm văn phòng này chắc chắn chưa định ra, vì vậy đành phải giao cho thư ký đi làm những việc này.

Thư ký Trương dẫn đường, Nhậm Thời Mãn đã đến tổng bộ Tập đoàn Hoành Không trước, Khổng Ý Hùng đi lên chào đón.

– Chủ nhiệm Khổng, Bí thư Nhậm nói là sắp đến thăm văn phòng của các đồng chí, còn nữa, nghe nói văn phòng của Bí thư nhậm anh đã chuẩn bị xong rồi? Thư ký Trương nói.

– Qua mấy ngày gấp rút chuẩn bị, hiện tại đã chuẩn bị xong rồi, tôi dẫn hai vị đi xem. Khổng Ý Hùng gật đầu nói, sau đó dẫn hai người đi lên tầng hai.

Thấy Khổng Ý Hùng dẫn lên tầng hai, Nhậm Thời Mãn nhướn mày, nhìn thư ký một cái, hỏi: – Địa điểm làm việc ở tầng thứ hai sao?

– Đúng vậy, tầng hai rất tốt, vừa mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cây xanh, hoa tươi. Hơn nữa, xuống tầng một cũng rất tiện lợi.

Khổng Ý Hùng nói. – Chủ tịch tỉnh Diệp cũng ở tầng hai à? Nhậm Thời Mãn vẻ mặt tùy ý hỏi.

– Cái này Khổng Ý Hùng không dám mở miệng.

– Chắc là không chứ? Nhậm Thời Mãn hỏi.

– Vâng, Chủ tịch tỉnh trước kia đều ở tầng thứ tư làm việc. Nếu chuyển xuống khá phức tạp, cho nên vẫn ở tầng thứ tư. Khổng Ý Hùng kiên trì nói.