Chương 802: Công trình cởi bỏ mũ (1+2)

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hơn nữa, phía sau còn khen Diệp Phàm xử lý thích đáng. Đó không phải đang mịt mờ tán đồng với cách xử lý Phan mặt rỗ của Chủ tịch huyện Diệp Phàm sao.

Bí thư gật đầu một cái, lão Phan bị Chủ tịch huyện cách chức, Phan mặt rỗ giờ hoàn toàn không còn đất diễn rồi.

Phương Hồng Quốc đồng chí tịt ngòi hỏa, các ủy viên thường vụ khác thì chẳng còn chuyện gì, mọi người lúc này đương nhiên là dồn cả về Chủ tịch huyện Tiểu Diệp, xem hắn biểu diễn.

Cho nên, trong phòng hội nghị không khí trở nên yên tĩnh, các ủy viên thường vụ không thể không thở dài với sự quỷ dị của Chu Phú Đức, sự quỷ dị này vừa tiết ra không ngờ đã lập tức hóa giải một núi các câu hỏi chất vấn của lão đối thủ là Phương Hồng Quốc, thành công chuyển hướng chĩa về phía đồng chí Diệp Phàm.

Không thể không nói, Chu Phú Đức tên bí thư thổ phỉ này cũng không riêng chỉ có phỉ khí không thôi, y còn kế thừa cả nhân tố giảo hoạt di truyền, năm đó mưu đồ thực hiện việc hãm hại các giải phóng quân anh dũng.

Chu Phú Đức chơi đùa là thứ Càn Khôn Đại Na Di, đem uy lực của đồng chí Diệp Phàm chuyển vào trong tay mình, sau đó dùng nó áp chế Phương Hồng Quốc, chơi không khác gì một tay hảo quyền mưu.

Quả nhiên hiệu quả

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nói:

– Ha hả, đầu tiên tôi phải cảm tạ Bí thư Chu đã ủng hộ và nhìn nhận đối với công tác của tôi.

Kỳ thật, mấy ngày qua, tôi chỉ đi dạo loanh quanh, phát hiện ra một chút vấn đề nhỏ, sau đó đã sửa chữa kịp thời.

Bí thư Chu nhiệt tình ủng hộ công tác của tôi, mỗi khi phát hiện vấn đề gì, tôi đếu báo cáo lên ngài và nhận được sự hướng dẫn chu đáo.

Tôi tin tưởng, Ma Xuyên có Bí thư Chu ở đây, tôi có lòng tin sẽ làm tốt công tác của mình ở Ma Xuyên, vững bước tăng tốc đẩy mạnh kinh tế, phát triển dân sinh, nâng cao cuộc sống dân chúng, đưa chúng ta Ma Xuyên đi lên, có một vị trí nhỏ nhoi tại địa khu…

Diệp Phàm đương nhiên hiểu có qua có lại mới toại lòng nhau, tâng bốc Chu Phú Đức, liếc mắt nhìn một cái, nói tới đây thì tạm dừng một chút, thấy họ Chu kia khóe miệng nhếch lên, vẻ nhợt nhạt, không dễ nhận ra là đang mỉm cười, hơn nữa, quỷ dị chính là, thằng nhãi này đang nhìn Phương Hồng Quốc mỉm cười.

Các ủy viên thường vụ khác trong lòng đương nhiên cũng đang cười lạnh. Cười cái gì?

Tất nhiên là cười ở hai xếp lớn của huyện giống nhau như tạc, cùng nhau diễn trò, tâng bốc lẫn nhau.

– Trở lại chuyện chính, khi đi xuống vài xã, tuy vẫn còn chưa đi hết. Tuy nhiên, vấn đề phát hiện được cũng không ít. Về vấn đề thì tôi trước mắt sẽ không đề cập tới, ở đây, tôi sẽ nói đến vài cách nghĩ mà tôi cảm thấy mình vẫn chưa được thành thục trước. Ngồi ở đây đều là tiền bối của tôi, kinh nghiệm phong phú, đợi lát nữa khi có gì đó cần bổ sung, hoặc kiến nghị hay thì ngàn vạn lần xin hãy nói ra, nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu sẽ không hay, hiện trạng trước mắt của Ma Xuyên, xấu nhiều hơn tốt, tôi hy vọng các đồng chí cứ nói cả ra như thế sẽ tốt cho việc thúc đẩy và đưa ra chút biện pháp giải quyết dứt điểm những vấn đề, mâu thuẫn này.

Diệp Phàm giảng đến nơi đây nhấp một miệng trà.

Tất nhiên là muốn xem phản ứng của các vị ủy viên thường vụ có mặt. Bản thân lần đầu tiên tham gia hội nghị thường vụ, nên luôn phải cẩn thận một chút.

Phải tìm ra những biểu hiện thay đổi nhỏ của các các ủy viên thường vụ từ những dấu vết để lại, từ trong rối rắm tìm ra nút thắt, để ý từng mối quan hệ rối rắm mới có thể có mục đích để xuống tay, tìm được lộ tuyến thích hợp cho mình nhất, chuyển từ thủ đoạn sang chơi quyền mưu.

Diệp Phàm trước giờ vẫn luôn quan niệm ‘Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng’.

Đây là điểm quan trọng nhất để có được thắng lợi, không biết rõ đối phương mà ra tay lung tung, một chút khả năng cũng không, khác nào làm không công hao phí tinh lực chính mình. Hơn nữa, khi đã biết đôi chút về đối phương cũng dễ dàng phán đoán chính xác quan hệ giữa mình cùng đối phương.

Là kết thành đồng minh hay là hờ hững nhìn rồi cho qua, hay là chèn ép đối phương, hoặc hạ âm thủ chơi tới cùng, hạng người giống như Mã Vân Tiền, nếu tiếp tục không nghe lời thì phải nghĩ tới đường khác mới được, còn nghe lời thì xem như không nhìn thấy gì.

– Chủ tịch huyện Diệp khách khí rồi, ha hả.

Lúc này Tôn Minh Ngọc tiếp một câu, vừa rồi Diệp Phàm khiêm tốn như vậy, dùng thân phận tiểu bối nói chuyện, mặc dù các vị đang có mặt đều hiểu được đây là Chủ tịch huyện Tiểu Diệp khiêm tốn, vờ đảm đương không nổi.

Bằng không, người ngồi ở vị trí kia chính là chính mình, sao có thể đến lượt hắn. Tuy nhiên, các ủy viên thường vụ có mặt nghe xong trong lòng khá thoải mái. Làm người tất nhiên thích nghe lời thổi phồng, biết rõ là giả nhưng cũng thích nghe, tính người vốn thích hư ảo mà.

Các ủy viên thường vụ khác sau khi nghe Tôn Minh Ngọc bộ trưởng lên tiếng cũng mỉm cười gật gật đầu, xem như là chào hỏi Diệp Phàm, tỏ vẻ giao hảo.

– Từ tình hình mấy ngày nay cho thấy, huyện chúng ta có vài phương diện có tình hình khá nghiêm trọng. Chủ yếu là thiếu tiền, không có tiền, thì có rất nhiều việc vốn có thể làm được giờ cũng không thể làm được. Tổng hợp lại tất cả các tình huống của các phương diện, tôi đưa ra kế hoạch bước đầu.

Diệp Phàm nói đến đây liền từ trong cặp da lấy ra một xấp tài liệu, phát cho từng ủy viên thường vụ mỗi người một phần.

Trong phòng hội nghị tiếng lật sách vang lên không ngừng.

– Kế hoạch của tôi dựa vào đặc trưng của từng xã, thị trấn ở Ma Xuyên chúng ta làm cơ sở, lấy việc phát triển các cơ sở hạ tầng làm ngòi dẫn đẩy nhanh kinh tế toàn huyện. Xã Kháo Sơn Truân Tử tre trúc đặc biệt nhiều, vậy nên lấy tre trúc làm cơ sở cho nguồn nguyên vật liệu, phát triển các ngành nghề có liên quan đến tre trúc, tỷ như xây dựng nhà xưởng làm ra các sản phẩm từ tre trúc.

Diệp Phàm nói đến đây cố ý tạm dừng một chút. Hắn đang đợi các ủy viên thường vụ khác cho ý kiến hoặc đưa ra cách nhìn nhận vấn đề.

Quả nhiên

Bí thư Đảng – quần chúng Vi Bất Lý ngồi không yên, hỏi:

– Chủ tịch huyện Diệp, suy nghĩ của cậu tốt lắm, tuy nhiên, cũng không có gì mới mẻ, các vị ngồi đây đều đã nghĩ qua.

Tre trúc của xã Kháo Sơn Truân Tử nhiều như biển nên được gọi là hải trúc, người vừa đi vào đó chỉ thấy đầy trời đều là trúc. Chỉ có điều, con đường xã Kháo Sơn Truân Tử kia Chủ tịch huyện Diệp cũng đi qua, nghĩ rằng cũng đã cảm nhận được cảm giác mệt nhọc, nổi khổ khi ngồi xe.

Cho là dân địa phương Ma Xuyên cũng chịu không nổi, thì càng không cần phải nói đến người từ bên ngoài đến, và thương nhân bên ngoài nữa.

Hơn nữa, mạch núi Thiên Xa kia như bức tường trời sinh (Thiên Tường) gây ra cách trở cho giới thương nhân khi muốn đến đầu tư xây dựng nhà máy, khiến tất cả người dân Ma Xuyên chúng ta bị ác mộng. Thế nên nói đó là ác mộng thì tuyệt không nói quá chút nào.

– Đúng vậy, Thiên tường, có bức Thiên tường này Ma Xuyên muốn tiến bộ, muốn phát triển cũng không biết bắt đầu từ đâu mà nói.

Thương nhân bên ngoài vừa nghe đến bức Thiên Tường này đã biến sắc. Mấy năm trước, chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại huyện Tống Bình, mất sức của chín trâu hai hổ, vất vả lắm mới mời được vài người khách là thương nhân tới Ma Xuyên chúng ta.

Người ta vốn chuẩn bị đến Ma Xuyên xây nhà máy gì đó, sau đó vừa nhìn thấy bước Thiên Tường kia, tất cả sợ tới mức phải bỏ chạy.

Nói là chỉ riêng bức Thiên Tường đó thôi đã khiến chi phí vận chuyển lên rất cao, khiến giá thành bị đẩy lên cao theo, doanh thu vốn không kiếm được nhiều đồng lời, giờ bị chi phí vận chuyển nuốt gần hết.

Hơn nữa, xe vận tải với tải trọng nặng sẽ rất không an toàn, giá cả so với các địa khu các khu huyện cũng khác, nhà xe cũng không muốn chuyên chở qua Thiên Tường.

Nói là hàng hóa vận chuyển qua Thiên Tường ít, mặc dù là giá có cao một chút, nhưng bọn họ vẫn cho là không có lời, cái đáng sợ hơn nữa không nằm ở trong này.

Bởi vì Thiên Tường hàng năm đều vô cớ lấy đi mấy chục sinh mạng vô tội, tiền tuy nói quan trọng, nhưng so với mạng thì không bằng.

Cuối cùng, vẫn không giữ được khách. Những người khách này sau khi vượt qua Thiên Tường lòng đầy sợ hãi, đứng tại thị trấn Quy Nguyên nhìn dãy Thiên Tường cao ngất chập chùng trong mây nói: “con mẹ nó, bố mày sẽ không bao giờ đến cái địa phương quỷ quái này nữa, mảnh đất chó má”

Lúc này, đồng chí bí thư Thiết Đông của thị trấn Thanh Sơn không kìm nổi mắng vài câu lời thô tục, khiến các ủy viên thường vụ khác cười ha ha trong phòng họp.

– Các anh đừng cười, câu nói đó do một người khách nói, tôi chỉ là thuật lại một chút mà thôi.

Thiết Đông sau khi nói xong, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, ý gì thì không cần nói cũng đã biết.

– Ha hả, Thiên Tường, đích xác là đáng sợ. Tôi ngày đầu tiên tới đó, cũng lo lắng không yên khi lái xe. Tuy nhiên, tôi cũng quan sát qua, con lộ núi Thiên Xa chủ yếu là do quá hẹp.

Phỏng chừng mặt đường chỉ rộng khoảng 5 mét, tính luôn hai vệ đường cũng sẽ không vượt quá 7 mét. Hai chiếc xe nếu qua mặt nhau cùng một lúc thì sẽ qua không lọt, bởi vì vệ đường nhỏ hẹp nên khá nguy hiểm, rất dễ lật xe.

Thường thì phải lui đến ngã quẹo mới qua được mặt nhau, cứ như vậy, vấn đề mới xảy ra. Có vài xe khi lui ngược lại do không cẩn thận phải lui đến mấy trăm mét, trượt xuống vách núi thế là mất tính mạng.

Thường khi gặp phải tình huống này, ai cũng không muốn lui. Như vậy cứ thế cầm lái mà tiến lên phía trước, trên thực tế xe không được mấy chiếc, nhưng kẹt xe thì khá nghiêm trọng.

Điều này, cũng là một trong những cửa ải khó khăn khiến cho hàng hóa của Ma Xuyên chúng ta không thể thuận lợi vận chuyển ra bên ngoài.

Diệp Phàm cũng nói ra cái nhìn của chính mình đối với Thiên Tường.

– Chủ tịch huyện Diệp nói sao dễ nghe, tôi đây muốn hỏi một chút, anh có thủ đoạn bịp bợm gì để có thể sử dụng tre trúc của xã Kháo Sơn Truân Tử gọi tới Kim Phượng Hoàng? Mồm mép thì ai không biết nói, kéo khách tới thiết lập nhà máy mới đúng là vàng thật bạc thật, hừ.

tiếng hừ lạnh này không ngờ từ cạnh cửa truyền đến, tất nhiên là Mã Vân Tiền sau khi băng bó xong đã quay về phòng họp đúng lúc.

Thằng nhãi này kỳ thật đã sớm nhẹ nhàng đẩy cửa đứng nghe từ nãy giờ, lần này dường như bắt được điểm yếu của Diệp Phàm, cho nên, đột ngột tiến vào há mồm nói, khiến cho các ủy viên thường vụ khác nhíu mày, cảm thấy thằng nhãi này đúng là làm mất thể diện của ủy viên thường vụ quá.

– Ha hả, Chủ nhiệm Mã hỏi rất chính xác. Biện pháp không phải không có, chỉ xem các vị ngồi đây có ủng hộ không thôi.

Diệp Phàm sau khi nói xong quét nhìn mọi người một lượt.

– Trước tiên hãy nói tính toán của anh ra đi.

Vi Bất Lý lên tiếng, gã sẽ không mắc mưu, nóng máu mà hứa hẹn lung tung.

– Tôi đã liên hệ được một người khách Nhật Bản, nghe nói nơi này chúng ta có rất nhiều tre trúc, một tuần sau sẽ đến xã Kháo Sơn Truân Tử chúng ta xem xét.

Có thể giữ chân khác được hay không vậy thì phải dùng thực lực nói chuyện. Phỏng chừng nguyên vật liệu hẳn là không có vấn đề gì, vấn đề lớn còn lại nằm ở núi Thiên Xa và con lộ xã Kháo Sơn Truân Tử.

Mấy ngày hôm trước tôi đã dặn dò bí thư và Chủ tịch xã này rồi, tính tích cực của bọn họ cũng rất cao. Nghe nói ngày hôm sau đã cho phát động, tự lực cánh sinh, sửa đường rồi.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói là chắp vá một chút ở mặt đường, đổ chút đá vụn lắp bằng mà thôi. Mà con lộ núi Thiên Xa đó vẫn là mấu chốt nhưng chúng ta còn chưa bắt đầu.

Cho nên, tôi hy vọng các ủy viên thường vụ có mặt đều ủng hộ công tác của tôi, đầu tiên phải sửa xong mặt lộ, giờ cũng gần tết rồi, chúng ta phải tranh thủ sửa chữa mở rộng mặt đường.

Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng, nói.

– Sửa chữa một chút là chuyện làm được, mở rộng thì phiền toái đây. Mấy ngày hôm trước tôi đến địa khu, chạy một vòng xa lơ xa lắc, cục trưởng Ngô cục Giao thông địa khu nói là năm nay kinh phí toàn bộ đã dồn cả vào con lộ từ La Châu đến Thủy Châu rồi, cho nên, năm nay huyện chúng ta trên cơ bản phải dựa vào chính mình thôi. Nhưng, thật ra Bí thư Trang có cấp cho huyện chúng ta 300 ngàn, là kinh phí mua thuốc nổ nên có thể dùng tạm, chỉ có điều, chỉ chút thuốc nổ đó thì nổ tung được bao nhiêu?

Chu Phú Đức trầm mặt nói.

– Bí thư Trang không thể cấp thêm chút nữa sao?

Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện Tề Quy Vân thốt lên hỏi.

– Cấp nhiều hơn, nói thật với mọi người, 300 ngàn tiền mua thuốc nổ này là do Bí thư Trang người ta nể nang Chủ tịch huyện Diệp mới cấp, là rút riêng từ quỹ bí thư ra, không dễ dàng gì.

Chu Phú Đức cũng không biết tâm tư nghĩ gì, không ngờ lại mịt mờ tâng bốc Diệp Phàm một hồi.

Vài ủy viên thường vụ nghe y vừa nói như vậy, lập tức ánh mắt lại mịt mờ nhìn Diệp Phàm quét qua vài cái, trong lòng đều đang nói thầm: “Chẳng lẽ Chủ tịch huyện Diệp thật đúng là thân tín của Bí thư Trang? Bằng không, sao phải rút kinh phí từ trong quỹ bí thư ra.”

Kỳ thật, mỗi huyện đều có quỹ Chủ tịch huyện và quỹ bí thư, khoản tiền này bề ngoài nói là do Bí thư Chủ tịch huyện chi phối, dùng cứu cấp cho địa phương.

Trên thực tế ở các nơi, Bí thư Chủ tịch huyện toàn bộ đều đem quỹ do quốc gia thiết lập này biến thành hầu bao riêng.

Tiêu phí phỏng chừng đại bộ phận đều dùng cho việc tư, sống phóng túng, chi vô lối. Trên thực tế biến thành quỹ đen cá nhân, chỉ khác ở chỗ quỹ đen có phê chuẩn thôi.

Y như thế, địa khu và tỉnh đều có.

Bí thư Trang đồng ý rút tiền ra từ quỹ của mình, việc này nếu là thật thì đích xác có thể thấy được y và Chủ tịch huyện Diệp quan hệ khá thân. Tất nhiên, những người như Mã Vân Tiền, Vi Bất Lý trong mắt tất lộ ra sự đố kị.

– Chúng tôi cũng muốn tu sửa con đường kia, tuy nhiên, không có tiền cũng chỉ là không tưởng, ôi…

Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc cũng thở dài.

Kỳ thật làm Phó chủ tịch thường trực huyện của một huyện nghèo, ngày tháng cũng không dễ sống, mắt thấy khi đến địa khu họp, người ta các Phó chủ tịch thường trực huyện khác tiêu tiền thẳng tay, bản thân mình thì chi tiêu dè xẻn, vào tiệm ăn cũng luôn phải đắn đo, Phương Hồng Quốc không buồn bực mới là lạ.

– Phòng Tài chính huyện một đồng cũng không chi? Một chút so với không có cũng vẫn tốt.

Đỗ Tiểu Lan bộ trưởng Ban Tuyên giáo đột nhiên phát biểu một câu.

– Trưởng ban Đỗ, phòng Tài chính huyện của chúng ta vốn là cái vỏ rỗng không, hiện tại ấy à ha hả, phỏng chừng còn phải gánh thêm khoản nợ lớn, các vị về sau đừng hy vọng có thể xin được khoản chi nào từ phòng tài chính huyện.

Mã Vân Tiền đột nhiên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, cười rạng rỡ. Vui vẻ vì người khác gặp họa.

Diệp Phàm hận không thể tiến lên tát cho lão tiểu tử một cái tát tai, Phương Viên kỳ thật cũng không khác gì, trong lòng còn âm thầm hối hận, ánh mắt mịt mờ quét nhìn thằng nhãi kia liếc mắt một cái, thầm nghĩ lần sau có cơ hội nhất định sẽ dạy cho gã một bài học mới được, bằng không, rất khó mà hả cơn giận.

Mã Vân Tiền nói, ý tứ rất rõ ràng, tất nhiên là chỉ việc Diệp Phàm ở xã Kháo Sơn Truân Tử và xã Kim Đào chi khoản tiền lớn.

Tuy nhiên, Mã Vân Tiền lần này đá trúng thiết bản rồi, lời gã nói vừa mới dứt, liền nghe thấy một âm thanh uy nghiêm mà quen thuộc hừ lạnh truyền đến.

Lão Mã ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Phú Đức mặt âm trầm đen như mực. Trong lòng sửng sốt thầm nhủ: “Quái, tôi nói họ Diệp kia tiêu tiền lung tung, lão Chu hừ cái gì? Ông đúng ra phải đứng ra cùng ta phê phán thằng ranh này mới đúng, thằng ranh này thật không ra gì cả, tiền của huyện toàn bộ đều trở thành tiền tư, muốn chi như thế nào thì chi như thế đó. Biết rõ không có tiền, còn muốn chúng ta mắc nợ, cái gì vậy?”

Lão Mã tất nhiên không rõ, vừa rồi khi y đi băng bó, Chu Phú Đức vì đối phó với lão đối đầu Phương Hồng Quốc, đối với chuyện Chủ tịch huyện Diệp Phàm làm ở xã Kháo Sơn Truân Tử và xã Kim Đào đều cực lực khích lệ.

Đó là Chu Phú Đức mịt mờ thừa nhận Diệp Phàm làm đúng, bằng không sao khích lệ. Cho thấy Chu Phú Đức đồng ý, tất nhiên, cái này cũng vì Chu Phú Đức muốn lôi kéo đồng chí Diệp Phàm, phòng ngừa hắn cùng lão oan gia Phương Hồng Quốc kết bè kết đảng thôi, kỳ thật Chu Phú Đức trong lòng thịt đau muốn chết, sớm thầm mắng Diệp Phàm trong bụng.

Chu Phú Đức cũng đồng tình, Mã Vân Tiền ông nói gì chứ, lúc này rõ ràng không phải lúc cần mắng Diệp Phàm xử lý vài chuyện không thỏa đáng, tiêu tiền lung tung. Từ phương diện khác mà nói, không phải đang đánh vào mặt bí thư Chu Phú Đức sao.

Khó trách Chu Phú Đức kia sắc mặt khó coi.

Phương Hồng Quốc vừa thấy, đoán Mã Vân Tiền còn chưa biết vừa rồi Chu Phú Đức mịt mờ khen ngợi chuyện Diệp Phàm làm, hình như việc này tuyệt đối là cơ hội tốt.

Thằng nhãi này tinh thần lập tức tỉnh táo, giả vờ nói:

– Lão Mã, không thể nói như vậy, Chủ tịch huyện Diệp cũng là vì nhân dân cả huyện. Điểm xuất phát là tốt, mặc dù là có chi một chút tiền, nhưng cũng vì an toàn của bọn nhỏ cùng với việc năm sau dân chúng bán đào được giá hơn. Tất cả có nguyên nhân cả, chúng ta nên rộng lượng một chút.

Ý đồ của Phương Hồng Quốc khá rõ ràng, biết Mã Vân Tiền nghe xong tuyệt đối sẽ phản pháo.

Mã Vân Tiền thằng nhãi này quả nhiên trúng kế, lập tức phát hỏa, lớn tiếng phản bác nói:

– Một chút tiền, gần 2 triệu đấy, huyện chúng ta cả năm tài chính và thuế vụ thu vào không tới tám chín triệu, 2 triệu chiếm gần một phần ba, còn gọi là con số nhỏ? Chẳng lẽ Chủ tịch huyện Diệp đem tiền của cả năm sau toàn bộ chi ra hết thì mới gọi là con số lớn? Đều tiêu xài như vậy, cán bộ công nhân viên chức huyện chúng ta sang năm chắc toàn bộ sẽ được ăn không khí.

Kỳ thật Mã Vân Tiền cũng không ngu, y biết rõ Chu Phú Đức cùng Phương Hồng Quốc có ân oán, chỉ cần Phương Hồng Quốc mở miệng, bản thân đứng ra làm lớn chuyện lên, Chu Phú Đức tuyệt đối sẽ đứng về phía mình, hung hăng đối phó với họ Phương.

Mã Vân Tiền bên ngoài phản bác Phương Hồng Quốc, kỳ thật ý không ở trong lời, đương nhiên là phát pháo đánh vào Chủ tịch huyện Tiểu Diệp, điều này, ai ngồi ở đây nghe mà không hiểu.

Tuy nhiên, lần này Mã Vân Tiền nhất định tính sai rồi, Chu Phú Đức thiếu chút nữa nổi nóng, thầm nghĩ: “đồ ngu, vừa rồi sao không ngã cho chết đi, còn trở về làm mất mặt làm gì không biết? Chuyện bố mày quyết định rồi lại bị mày đến đâm chọt, gì ý đây?”

Cho nên, hắng giọng một tiếng, mặt bàn bị gã gõ vài nhịp, vung tay lên, thằng nhãi khí phách lại nổi lên, kêu lên:

– Làm loạn đủ chưa lão Mã, đủ rồi thì nghỉ ngơi đi, chân anh đứng lâu không tiện.