Chương 3556: Tiêu Diệt

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhiều sức mạnh như vậy hợp lại cũng có uy lực không nhỏ, tạm thời làm chậm tốc độ Diệp Phàm bị kéo đi/

Tốc độ tuy rằng chậm lại nhưng vẫn đang từ từ bay về phía Thôn Dã Nhất Phu. Nếu như lúc nãy là tốc độ của con rùa thì bây giờ là tốc độ của con kiến.

Cứ tiếp tục như vậy thì cũng không được. Công lực hồn khí của Thôn Dã Nhất Phu này vô cùng thâm hậu.

– Lão ma, nếu ông lại xem náo nhiệt thì tất cả chúng ta sẽ tiêu đời đấy. Diệp Phàm vừa cảm thấy như thế này không được rồi, lập tức dùng truyền âm nhập mật nói lớn.

– Lão ma ta còn lại một nửa hồn khí thôi, nếu dùng tiếp thì ta đúng là đồ ngốc. Huyễn Ma kêu lên.

– Ông không dùng thì cũng sắp toi đời rồi. Ông cho rằng trốn ở trong thương của tôi là không tới ông có phải không? Đồ ngốc. Diệp Phàm mắng.

– Lão ta đương nhiên thấy được ta. Hồn khí của lão ta lớn hơn ta. Hơn nữa, ta phát hiện lão không chỉ tồn tại dưới hình thức hồn khí. Thêm vào đó hình như có 1 nguồn nội lực mạnh mẽ giúp đỡ lão ta. Nếu không, chỉ là hồn khí thì không thể đánh với các người như vậy, ngoại trừ tên đầu heo đó quá giỏi. Huyễn Ma nói.

– Nội khí, làm sao có thể. Akiyama Linyifu ít nhất cũng đã chết hơn 1000 năm, sao có thể bảo tồn được nội khí? Diệp Phàm căn bản là không tin lão Huyễn Ma này, cho rằng ông ta chính là không muốn giúp.

– Ta lừa cậu để làm gì. Cậu nhìn thử xem, có cảm giác có chút nội lực từ đâu đến không? Huyễn Ma nói to lên.

Vừa ra sức chống lại, vừa dùng mắt ưng nhìn, cuối cùng Diệp Phàm cũng đã phát hiện ra một ít manh mối.

– Đúng rồi Lão Ma. Ông xem, những luồng ánh sáng màu xanh từ trên tám cây gỗ Tuyết Nham truyền tới tượng đá. Có phải chất màu xanh đó có vấn đều không?

Diệp Phàm hỏi.

– Mẹ nó! Thật đúng là chất màu xanh đó rồi. Có lẽ là gỗ Tuyết Nham và hồn khí của Thôn Dã Nhất Phu đã hợp làm một. Những cây gỗ Tuyết Nham này chắc chắn là do Thôn Dã Nhất Phu trồng. Người này thật lợi hại, còn có thể nghĩ ra cách như vậy. Huyễn Ma lại có chút khâm phục.

– Vậy Hồng Huyết đao thuật của nhà Akiyama cũng có chút tương tự. Ông không phải cũng lợi dụng năng lượng của 8 cái đầu lâu sao? Diệp Phàm hừ nói.

– Mẹ ơi, tám đầu lâu, gỗ Tuyết Nham cũng là tám cây. Không lẽ trong đó có liên quan đến nhau?

Lão Ma kinh hãi.

– Rất có thể. Rất có thể Thôn Dã Nhất Phu mới là tổ tiên thật sự của Hồng Huyết đao thuật. Hoặc là học lén của nhà Akiyama.

Ông biết cách phá giải Hồng Huyết đao thuật không? Ví dụ như, chúng ta hãy chặt đứt gốc rễ của nó. Trước tiên chúng ta những cây gỗ Tuyết Nham có tác dụng vận chuyển năng lượng màu xanh kia đã.

Đến lúc đó, chỉ dựa vào một chút hồn khí của Thôn Dã Nhất Phu chắc chắn là sẽ không duy trì được bao lâu. Hơn nữa, diệt hồn thương của tôi là khắc tinh của hồn khí. Ngay cả Thôn Dã Nhất Phu cũng phải sợ một chút, đúng không. Diệp Phàm nói.

– Cách này không tồi. Nhưng lão ta cũng không phải đồ ngốc. Có lẽ trước khi xây dựng nơi này đã nghĩ kỹ rồi. Không tin cậu nói với Bao Nghị và Akiyama Linyifu chặt thử xem. Huyễn Ma nói.

Diệp Phàm nói với hai người họ, Akiyama Linyifu và Bao Nghị xoay rìu lên không bổ về phía cây gỗ Tuyết Nham. Đương nhiên thiếu đi 2 người thì tốc độ Diệp Phàm bị kéo lên sẽ nhanh hơn 1 chút.

Nhưng ở giữa vẫn còn khoảng cách hơn 30m, vẫn còn có thời gian chống đỡ. Đương nhiên là không tính xảy ra tình hình khác thường.

Rìu của Akiyama Linyifu và Bao Nghị còn chưa chặt tới cây thì đã bị luồn ánh sáng màu xanh kia bật lại đến phun máu.

Lúc này, Thôn Dã Nhất Phu cười lạnh một tiếng: – Nhớ tới các ngươi chém cây gỗ Tuyết Nham một lần, đợi lát nữa lão phu sẽ cho linh hồn các ngươi nếm mùi đau khổ.

Dứt lời, tay kia của Thôn Dã Nhất Phu vung lên bốn phía. Những cành cây gỗ Tuyết Nham hơn một trăm năm mới trưởng thành đều tản ra, dường như cuồn cuộn bay lên trời.

Còn tám cây gỗ Tuyết Nham thì rung lắc dữ dội. Lúc này mặt hồ nổi lên đợt sóng cao hơn 10m.

Các đệ tử Đường Thủ đạo canh giữ ở bốn phía sợ hãi không hiểu xảy ra chuyện gì. Tất cả đều ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào hồ ảo ảnh.

Những thanh gỗ Tuyết Nham bị Thôn Dã Nhất Phu điều khiển, tất cả điều tản ra thành hình giống như các đầu ngón tay.

Lập tức, tượng đá quỷ dị mở miệng ra. Những thanh gỗ Tuyết Nham đó bị tượng đá nuốt vào dễ như ăn kẹo.

– Tản ra, Bố cửu thiên mê ảo trận! Lão già Huyễn Ma có vẻ nóng nảy. Diệp Phàm thay ông ta hét to một tiếng. Trước tiên Diệp Phàm mở dây buộc ở thắt lưng Thiên Đao ra rồi sang một bên. Tiêu Dương Thiên vừa nghe thấy lập tức tản ra, trong vòng 2 giây đã hình thành xong trận pháp.

Còn Thiên Đao thì lao về phía Thôn Dã Nhất Phu như một mũi tên.

Nhưng diệt hồn thương lại tự mình bay lên, đương nhiên là do Huyễn Ma đang sử dụng toàn lực.

Diệp Phàm lập tức khai trận, mạnh mẽ truyền lực đến Diệt Hồn thương. Diệt Hồn thương lại bay về phía một cây gỗ Tuyết Nham khoảng 2m.

Gỗ Tuyết Nham cuối cùng không thể chịu được sự tấn công của mấy đại cao thủ hợp lực lại nên bị diệt hồn thương chặt đứt.

Một tiếng giòn vang, Diệp Phàm phát hiện ra, trên pho tượng Thôn Dã Nhất Phu đã xuất hiện một vết nứt.

– Hiệu nghiệm rồi, chúng ta tiếp tục! Diệp Phàm hét lớn.

– Ta phải tiêu diệt các ngươi! Thôn Dã Nhất Phu ở trong không trung dường như đã giận dữ đến cực điểm. Pho tượng đá lại tát Thiên Đao một cái rơi lên phiến đá ở bên cạnh. Khắp mặt Thiên Đao đều là máu, ngay cả mũi cũng bị tát một cái giống như sắp sụp cả vào.

Còn Thôn Dã Nhất Phu ở trên không trung bước về phía diệt hồn thương.

– Lão tử liều với ngươi! Truyền đến giọng nói giận dữ của Huyễn Ma, diệt hồn thương đã tới trong tay của Diệp Phàm. Diệp Phàm dùng thuật thần hành bước đến trước một cây gỗ Tuyết Nham khác. Một tiếng răng rắc vang lên, một gốc cây khác lại bị chặt đứt.

Trên mặt tượng đá lại có vết nứt thứ 2.

Thôn Dã Nhất Phu vàng điên cuồng hơn, lao thẳng đến chỗ Diệp Phàm. Nhưng lúc này Huyễn Ma cũng đang thi triển toàn bộ khí lực.Hơn nữa, khí lực của mấy người Tiêu Dương Thiên hợp lại một chỗ, Diệp lão đại cảm thấy như mình sắp có thể bay lên được.

ở dưới chân dường như có khi phát ra tới phía trước của ba gốc cây gỗ Tuyết Nham. Răng rắc liên tiếp 3 cây đổ xuống.

Cùng với số cây đổ xuống thì vết nứt ngày càng nhiều, hơn nữa càng lúc càng lớn. Ban đầu nếu chỉ như sợi tóc thì bây giờ đã sắp to bằng sợi len rồi.

Thôn Dã Nhất Phu đi tới chặn phía trước. Lần này lão ta đã có kinh nghiệm, liền đứng ở giữa ba cây gỗ Tuyết Nham. Diệp Phàm muốn qua thì phải bước qua xác ông ta trước.

Thôn Dã Nhất Phu lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, mắng: – Ngươi phá hỏng việc lớn của lão phu. Lão phu đợi mấy trăm năm mới chờ được đến lúc nhiều người các ngươi đến đây như vậy để thực hiện thuật Chuyển sinh.

Không ngờ lại bị một tiểu tử như ngươi làm hỏng. Tiểu tử, lão phu nhất định phải biến các ngươi thành linh hồn.

Phải để cho các ngươi đau khổ mấy chục năm mà không thể chết được.

– Chờ ông có cơ hội rồi hãy nói. Thôn Dã Nhất Phu, tôi thấy ông đúng là tính xấu không đổi, vì sự hoàn sinh của mình

Mà ngày cả đồ tử đồ tôn của mình cũng không buông tha. Nếu tôi đoán không sai thì mỗi một cao thủ của Đường Thủ đạo đến đây đều bị ông luyện thành vong linh giấu trong thân cây gỗ Tuyết Nham.

Đây chính là lý do vì sao ông xây dựng hộ pháp thủ tịch, quyền lực của bọn họ còn cao hơn chưởng môn. Mà chỉ có họ mới đến được đây.

Nếu không, ngay cả chưởng môn cũng không xong rồi. Sự ích kỷ của ông quá lớn, còn dám lớn tiếng vu khống. Ông có tư cách gì mà chỉ trích người đời sau chúng tôi.

Ông làm như vậy chỉ vì để ông có cơ hội hoàn sinh. Hôm nay chúng tôi tới đây, ông cho rằng cơ hội đã đến.

Ông cố tình để cho chúng tôi chặt cành gỗ Tuyết Nham, để làm giảm đi sức mạnh của linh hồn. Sau đó, ông lại lợi dụng sức mạnh của những linh hồn người chết mà chúng tôi thu được để hoàn thành thuật Chuyển sinh. Tôi nói có đúng không. Điều này cũng có thể giải thích tại sao thần xã Đường Thủ đạo không gọi là “thần xã Đường thủ” mà là “thần xã tiên linh” đúng không?

Mẹ kiếp, tất cả chỉ đều phục vụ cho ông. Diệp Phàm lớn giọng mắng.

– Ha ha, tiểu tử, không ngờ là ngươi cũng rất hiểu biết. Đúng vậy, ta là Thôn Dã Nhất Phu sáng lập Đường Thủ đạo này, cho nên nó phải phục vụ cho Thôn Dã Nhất Phu ta.

Tất cả môn đồ đều là chó do ta nuôi, đều phải vì ta mà sống, vì ta mà chết.

Đây là sứ mệnh vinh quang của chúng. Thôn Dã Nhất Phu ta là thần thánh đối với chúng. Thôn Dã Nhất Phu không biết liêm sỉ, cười lớn nói.

– Đồ khốn, ông muốn họ cho rằng ông chết nhưng vẫn là thần thánh. Diệp Phàm mắng to.

– Ha ha, miệng lưỡi lợi hại cũng vô ích. Ở đời này luôn lấy sức mạnh làm trọng.

Chỉ cần ngươi có được quyền sinh sát, muốn chúng sống thì chúng được sống, muốn chúng chết thì nó phải chết, đó chính là thần thánh.

Bây giờ ngươi ở trước mặt lão phu chỉ như 1 con kiến thôi. Thôn Dã Nhất Phu cười đắc thắng, nói: – Yên tâm, lão phu sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng.

Linh hồn này là lão phu mới thu được, ngươi sẽ đi cùng đường với lão phu.

Nhưng cũng sẽ đau khổ hơn cả chết, ha ha

– Đồ chó, đi chết đi.

Lúc này một giọng nói vô cùng tức giận truyền đến ở phía sau Thôn Dã Nhất Phu, chỉ thấy Thiên Đao bị đánh sắp chết đột nhiên đứng dậy.

Hơn nữa, lúc này trong tay Thiên Đao còn có một thanh đại đao màu đen.Thanh đao kia vừa thi triển

– Đừng Trong giọng nói của Thôn Dã Nhất Phu tràn đầy sợ hãi, nhưng đã muộn mất rồi.

Ông ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thanh đại đao kia cắt trên pho tượng đá. Tiếng ầm ầm rất lớn, tượng đã bị cắt làm đôi rồi đổ xuống.

– Chết tiệt, lão phu phải lột da ngươi! Thôn Dã Nhất Phu vô cùng giận dữ, đi về phía Thiên Đao.

– Mau chặt cây đi! Huyễn Ma hét lớn.

Thôn Dã Nhất Phu vừa bước đi ra khỏi vị trí chính giữa ba cây gỗ Tuyết Nham, Diệp Phàm dốc toàn lực bước đến trước ba cây này.

Diệt hồn thương bay tới chỗ ba cây gỗ Tuyết Nham với tốc độ chưa từng thấy. Âm thanh ầm ầm lại vang lên, ba cây gỗ Tuyết Nham còn lại ầm ầm đổ xuống.

Sương mù trên mặt hồ bốc lên càng nhiều hơn. Còn chưởng môn Thôn Dã Nhị Điền ở trên đảo vừa nghe nói liền lập tức bay chuyên cơ trở về. Lúc này sương mù đang chuyển thành câu thần chú bí mật.

Đăng bởi: admin