Chương 1259: Nhà họ Phí ra mặt

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Vâng, thật chẳng dễ dàng gì. Nhưng nói về mặt tự do thì anh Lang là bị hạn chế nhất.

Mặc dù thân phận của anh dọa người nhất nhưng thực ra lại không lớn như vậy. Trong ba người chúng ta thì Trương Hùng là thấp nhất.

Ai nói anh là An ninh quốc gia, khẩu quyết của một nhân viên an ninh quốc gia là gì? – là một anh hùng vô danh đúng không?

Ngay cả đến thân phận trong Tổ đặc nhiệm A cũng chẳng rõ, chỉ có những người trong chúng ta hiểu, ngay cả những người trong nội bộ cũng không thể hiểu hết.

Tổ đặc nhiệm chúng ta có năm, sáu mươi người, những người chúng ta biết chỉ khoảng mười người. Ngay cả khi đánh nhau với mình thì mình cũng chẳng biết anh ta là ai.

– Nếu nói về phương diện lớn hơn, thì chúng ta đang âm thầm góp sức cho đất nước. Hiện giờ tôi đã hiểu quan niệm của Diệp Phàm, tại sao lại không bằng lòng tham gia quân đội, việc này tôi cũng hiểu nguyên nhân rồi.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Ha ha, đó cũng là một trong những nguyên nhân. Nhưng, con người tôi không thích ngày nào cũng đấm chém giết lẫn nhau, đây mới là nguyên nhân chính. Việc ở Ngư Đồng tuy rằng khổ chút, chịu ấm ức chút nhưng tôi cũng còn có cuộc sống vui vẻ có đúng không? Làm cán bộ thì cũng phải có cách để mà chơi chứ.

Diệp Phàm cười nói.

Liếc mắt đi thì thấy một thanh niên gầy gò khuôn mặt nghiêm túc đi cùng Cổ Bang vào. Nhưng người thanh niên này khi nhìn thấy 4 người Diệp Phàm, hắn cứ việc che giấu sự hoàn mỹ, đáng tiếc Diệp Phàm lại có đôi mắt chim ưng.

– Xem ra lại có rắc rối đây….

Diệp Phàm nói.

– Anh là Diệp Phàm?

Người thanh niên nói, phát hiện Diệp Phàm còn rất trẻ, rất đúng với miêu tả của Ninh Hòa Hòa.

Ba người còn lại tuy không nói là già nhưng không giống như lời Ninh Hòa Hòa nói về hai người có tuổi đó, nhưng cũng không còn trẻ, xem ra dày dạn kinh nghiệm. Vì vậy người thanh niên trực tiếp nói với Diệp Phàm.

– Vâng, anh là ai? Có việc gì không?

Diệp Phàm hỏi lại, không hề khách khí, vì người này đến có vẻ không tốt lành nên cũng chẳng phải khách khí.

– Tôi là người nhà họ Phi ở Phong Diệp Loan, cứ gọi tôi là Phi Bát Độ được rồi.

Phi Bát Độ liếc nhìn mấy người Diệp Phàm vẻ khinh miệt, nói.

– Cái tên có chút đặc biệt, có chuyện gì không?

– Anh đường đường là đàn ông mà dao lại có thể áp bức một cô gái, các hạ muốn khiêu chiến với nhà họ Phi đúng không?

Phi Bát Độ lạnh lùng nói.

– Anh muốn nói Ninh Hoà Hòa.

Diệp Phàm thản nhiên nói, rồi quay lại nói:

– Lúc đó anh không có ở đó, thì làm sao biết tình hình thế nào, anh dựa vào cái gì nói tôi ức hiếp cô ấy, chẳng nhẽ anh lại không hiểu tính cách Ninh Hoà Hòa anh hãy về hỏi cô ta cho rõ ràng, ở đây tôi không thích những người không rõ đầu đuôi. Nếu như anh đến để nói này nói kia thì mời anh về cho, muộn rồi, chúng tôi không tiếp.

– Tiếp.

Nét mặt Phi Bát Độ trầm lại, một vật bay tới, Diệp Phàm nhanh nhóng bắt được, chỉ là một thanh gỗ, không phải là ám khí gì, nói:

– Anh có ý gì?

– Anh có thể xem, có thể không tới.

Phi Bát Độ nói xong rồi ra về.

– Thế là ý gì, chẳng nhẽ lại muón mời anh đến nhà họ Phí sao?

Thiết Chiêm Hùng hỏi.

– Có yến tiệc sẵn rồi.

Lang Phá Thiên đột nhiên lên tiếng.

– Cũng gần như thế, ngày mai 8h tối, đến gặp một tiểu thư nhà họ Phí.

– Ha ha chuyện hay đây, nah Thiết đi xem thế nào nhỉ?

Lang Phá Thiên cười nói.

– Tôi không có thời gian.

Trương Hùng nói trước.

– Còn anh Thiết?

Lang Phá Thiên hỏi.

– Cùng đi.

Thiết Chiêm Hùng gật đầu

– Ha ha, nói thực, ở Bắc Kinh này cũng chẳng ít người trẻ tuổi chưa đến nhà họ Phi nổi tiếng ở đây, nghe nói nơi đó không bình thường.

Lang Phá Thiên gượng cười, nói.

– Có cái gì không bình thường chứ?

Diệp Phàm hỏi, trong lòng nghĩ nếu nhà họ Phi có quan hệ với chú thì có thể cũng là cao thủ.

– Nghe nói là có cao thủ nội công, nhưng đó chỉ là tin đồn trước giờ tôi chưa gặp.

Lang Phá Thiên lắc đầu.

– Việc này chắc chắn Trấn thủ trưởng sẽ rõ.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Anh gọi điện hỏi xem sao.

Lang Phá Thiên nhắc Diệp Phàm.

– Không cần hỏi, nếu hỏi ngày mai chúng ta đến nhà họ Phí sẽ gây chú ý cho Tổ đặc nhiệm A. Anh nghĩ xem, thủ trưởng Trấn không sợ việc của ba chúng ta. Ở đây là thành bảo mật, hơn nữa, Phi Nhất Hằng có thể là quan cao, chắc cũng phải là chức cấp lãnh đạo quốc gia. Không chừng chúng ta còn chưa ra tay, ông ta đã cho người theo dõi chúng ta rồi như vậy thì còn ra gì nữa?

Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt rất thoải mái.

– Nói được là được, tôi cũng muốn xem nhà họ Phi muốn chơi trò gì.

Lang Phá Thiên lại hừ một tiếng, khí thế hùng hồn hạ tay áo ra vẻ chuẩn bị diễn trò gì, khiến Thiết Chiêm Hùng cũng phải phì cười.

Một đêm không có chuyện gì.

Sang ngày hôm sau, Diệp Phàm đi một vòng rồi quay về.

– Tiểu Diệp, nghe nói anh ở Việt Đông lại có tiếng tăm rồi phải, thật đáng mừng.

Triệu Bảo Cương bình thản ngồi trên chiếc ghế cao, vừa nói vừa nghịch chậu hoa.

– Ông nói gì vậy, tôi đã làm khó cho Bí thư Triệu may mà được ông lượng thứ, nếu không cái chức này tôi cũng không giữ nổi.

Diệp Phàm cười nói.

– Có phải do hai từ “trấn áp” kia không?

Triệu Bảo Cương cười, nói.

– Không chỉ riêng việc này mà còn có nhiều việc khác.

Diệp Phàm vừa gật đầu xong lại lắc đầu.

– Những việc này, nếu nói ra thì là việc lớn nhưng cũng là việc nhỏ. Quan trọng là anh hiểu nó như thế nào thôi, tên Xương Sơn cũng nóng vội, liên lụy đến cả nhà họ Triệu chúng tôi. Còn anh có lúc bị anh ta mắng thì cũng phải chịu đựng chút đừng có đá lại hắn. ha ha.

Triệu Bảo Cương thân thiết nói.

– Tôi đâu có dám đấu lại với anh ta, tôi vẫn cần cái chức nhỏ mọn này loại tép riu như tôi sao có thể lọt vào mắt của ông ta được chứ.

Diệp Phàm thản nhiên nói, cố gắng hạ thấp mình.

– Tiểu Diệp, về điểm này chắc chắn anh đã nhìn nhầm anh ta. Anh giờ đang trưởng thành rồi, không phải là con tép riu nữa.

Nói ra những lời không hợp, nếu là Triệu Bảo Cương tôi đây mời, hai vị Trấn Đông Hải và Lý Khiếu Phong cũng không chắc đã đồng ý.

Anh xem, cái địa vị của anh không hề nhỏ, hai vị đấy đều gác lại công việc để đến uống rượu chúc mừng anh.

– Nếu không vì tôi bị đau dạ dày, chứ không tôi cũng sẽ ngồi lại xem xem các anh thanh niên, hết mình như thế nào.

Triệu Bảo Cương thân mật nói.

– Lần sau mời khách nhất định sẽ mời ông.

Diệp Phàm nói.

– Chắc chắn rồi, cũng không biết liệu có lần sau không. Không chừng lúc đấy đã xuống mồ rồi cũng nên.

Triệu Bảo Cương rất thản nhiên nói, không chút sợ hãi gì cả. Diệp Phàm cũng phải âm thầm khuất phục.

– Lão Triệu, ông vẫn còn rất khỏe mạnh, chẳng khác gì thanh niên.

Diệp Phàm nịnh nọt.

– Ha ha ha…

Triệu Bảo Cương cười sảng khoái, nhưng khi xoay chuyển người lại thấy những khớp xương đau, lúc này, bác sĩ chăm sóc của ông ấy nhanh chóng tiến đến, nói:

– Ông Triệu, chúng ta phải quay về kiểm tra thôi, bệnh cũ của ông lại tái phát rồi.

– Anh đấy, nói gì thế khiến chân ông nội tôi lại đau rồi.

Lúc này, Triệu Tứ từ trên lầu đi xuống nhìn Diệp Phàm có vẻ không hài lòng nói.

– Vô Phương, chỉ là bệnh cũ tái phát, ngày còn thanh niên ông đi tham gia chiến trận chân bị thương, sau này điều trị nhưng vẫn không hỏi, đành chịu vậy. Tiểu tứ, đừng có đối xử với Diệp Phàm như vậy, con gái thì phải dịu dàng thì con trai mới yêu quý chứ.

Triệu Bảo Cương rất nhẹ nhàng khuyên bảo Triệu Tứ.

– Chẳng lạ lùng gì.

Triệu Tứ nói, mắt nhìn trừng trừng, tự nhiên nhìn về phía Diệp Phàm.

– Ông Triệu, có thể cho tôi xem được không.

Diệp Phàm hỏi, nhìn hai chân của Triệu Bảo Cương, phát hiện ra trên khớp đùi có vết đạn.

– Anh xem xem, anh là ai, người ta là chuyên gia của bệnh viện quân đội Bắc kinh mấy năm rồi còn không tìm ra cách, anh thì có thể thấy gì chứ, thật nực cười.

Triệu Tứ có chút tức giận nhìn Diệp Phàm nói, cô nàng này cứ như ăn nhầm đạn vậy.

– Tiểu Tứ, sao lại ăn nói như thế, còn không mang cho Diệp Phàm chén trà.

Triệu Quát từ ngoài sân đi vào, mặt nghiêm nghị giáo huấn.

– Không mang, sao phải mang trà cho anh ta chứ, một người chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có khoác lác.

Triệu Tứ rất bướng bỉnh, vểnh mặt lên nói.

– Lại tức giân rồi phải không Triệu Tứ, hôm nay tôi đã thấy vết thương của ông cô rồi, nếu tôi chữa có tác dụng thì cô sẽ nói sao?

Diệp Phàm cũng có vẻ tức giận nói.

– Anh nói phải thế nào?

Triệu Tứ cũng mạnh mồm nói, Triệu Quát không nói gì, chỉ cùng cha thản nhiên xem hai người đấu khẩu.

– Thế này nhé, con người tôi đều vì lợi ích, không có lợi thì không làm. Nếu có tác dụng, các vị đều biết khi tôi ở Việt Đông công tác đương nhiên có hy vọng Triệu Xương Sơn sẽ tán thành, coi như là Bí thư Triệu nợ tôi một ân tình được không?

Diệp Phàm nói ra câu này khiến Triệu Bảo Cương và Triệu Quát nghẹn họng. Thầm nghĩ, không ngờ câu này hắn ta cũng nói ra được.

– Được lắm, bản cô nương không thể vì chuyện này mà nhờ bác làm việc cho anh được.

Triệu Tứ cãi lại nói.

– Vốn nghĩ miệng cô cũng như đá, không ngờ mới nói mà đã nhuyễn ra rồi, vốn cũng chỉ là một con mèo vàng khua môi múa mép thôi.

Diệp Phàm công kích, có ý khinh thường.

– Anh…

Triệu Tứ nghẹn lời, nhìn chằm chằm vào ông nội.

– Ha ha ha…

Triệu Bảo Cương và Triệu Quát đều cười rộ lên mãi mới dừng lại được, Triệu Bảo Cương nói:

– Được, nếu Tiểu Diệp có thể khiến chân của ta khỏe trở lại thì ta sẽ thay mặt Xương Sơn đảm bảo, đương nhiên là đảm bảo sẽ làm được.

– Vâng, lão Triệu

Thực ra trong lòng Diệp Phàm cũng không mấy tự tin,

Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, Diệp Phàm lấy ra cái châm lim từ trong túi da, thử châm vòa xem.

Sau khi bỏ ra,sắc mặt Triệu Bảo Cương càng nghiêm túc.

– Có phản ứng gì không?

Diệp Phàm hỏi.

– Có, chỗ đạn có vẻ nhôn nhốt, giống như có cái gì đâm và, lại có chút đau đau,

Triệu Bảo Cương trả lời.