Chương 2920: Thiên kim xuất thế.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Vậy để tôi liên lạc cho Đổng Oanh Oanh hỏi xem tình hình ra sao rồi nói, đến lúc đó anh thực sự muốn giúp cô ấy thì ít nhất cô ấy cũng phải nợ anh một ân tình.

Mà bố mẹ cô ấy cũng mất rồi, chỉ còn có một người anh này. Như vậy chuyện hợp tác sau này cũng là tình nguyện rồi.

Chẳng lẽ cô ấy lại chấp nhận nhìn anh mình lại thất bại thế sao. Hơn nữa, anh có cách mà, kể cả để cho cô ấy tình nguyện lên giường cũng được mà.

Đến lúc đó, kim khố của cô ấy không phải anh tùy ý lấy được sao?

Lang Phá Thiên cười nói.

– Lời này mà anh cũng nói được ra sao, tôi lại cứ nghĩ anh đạo mạo, anh quân tử. Giờ thì tôi đã hiểu rồi, anh chỉ là kẻ sói đội lốt người mà thôi.

Diệp Phàm nói.

– Đấy là tôi nói chủ ý của anh mà, anh thấy không được thì thôi. Lại còn nói tôi, đúng là…

Lang Phá Thiên nói.

– Thôi đi, chủ ý của anh quá khốn nạn rồi.

Diệp Phàm khua tay nói.

Đúng lúc này điện thoại của Diệp Phàm đổ chuông, vừa nhìn đã thấy là số điện thoại của Vương Nhân Bàng, anh ta hét lớn:

– Diệp Phàm anh lập tức về tiểu khi Hồng Viên của Việt Châu đi.

– Làm gì, có chuyện gì cấp bách sao. Tôi đang nói chuyện phiếm với lão Lang đây.

Diệp phàm cười nói.

– Anh không về thì đừng có hối hận, nhanh lên, quay về luôn đi.

Vương Nhân Bàng nói rất nghiêm túc, Diệp Phàm cũng thấy hứng thú hỏi tại sao mà anh ta không nói, nên chẳng còn cách gì, đành phải cùng Lang Phá Thiên lao thẳng về tiểu khu.

Tiểu khu Hồng Viên là nơi hẻo lénh, nhưng cũng chính vì hẻo lánh nên giá đất ở đây không đắt như ở thành phố. Vì thế mà môi trường ở đây rất tuyệt, lại còn nằm bên song “Trúc giang”.

Diện tích khu này không hề nhỏ, có thể ở được hàng chục nghìn người. Mà bên cạnh còn có cả trường học, bệnh viện, khu mua bán…mọi phương tiện đều có cả.

Một số những đại gia cũng thích nơi này, nên muốn chuẩn bị thiết bị rồi mô hình hoa viên để làm.

Vốn không thể tùy tiện vào được lên Lang Phá Thiên rất tức giận, đưa ra cả thẻ quân nhân mà cũng không được, suýt nữa muốn đánh cho mấy tến bảo vệ ở đây một trận.

Thấy lão Lang đi mãi xa mấy tên kia mới lấy lại tinh thần đượcm trong lòng thầm nghĩ mấy người này là người nào thế không biết.

– Anh này, sao mà phải nóng giận với mấy cậu bảo vệ đó làm gì?

Diệp phàm cười nói.

– Không trừng trị bọn họ không được, chúng ta ở đây không có người quen, người ta không cho vào thì biết làm sao.

Lang Phá Thiên cười nói, hai người đi một hồi cuối cùng đã tìm thấy đồng thứ 8.

– Mẹ kiếp, đây còn là biệt thự liên thể. Bình thường cũng có thể ở được mấy trăm nghìn người đó. Hay là đây là chỗ ở giấu vàng, giấu người đẹp của Vương Nhân Bàng nhỉ.

Lang Phá Thiên ngắm nhìn đồng thứ 8, cười với vẻ mặt dâm đãng.

– Cũng chẳng thể nào nói chính xác được, gần đây anh ta quá là thảm mà. Nghe nói hiện giờ Thập Lục cũng ghê gớm lắm.

Diệp Phàm lại nhún vai nói.

– Sao thế, tôi thấy Thập Lục vẫn nhẹ nhàng mà. Anh xem, cô ấy đối với chúng ta tốt thế mà. Không phải là giả tạo chứ?

Lang Phá Thiên sửng sốt, hỏi.

– Đó là đối với chúng ta thế thôi, còn đối với Vương Nhân Bàng thì như sư tử Hà Đông.

Diệp phàm cười nói.

Ha ha ha…

– Đồng chí Nhân Bàng đúng là có phước, có thể lấy được cô vợ như thế, đúng là phúc.

Lang Phá Thiên cười nói, nhìn Diệp Phàm nói:

– Nghe nói ngay từ đầu trong mê cung tử thần anh ta đã đột nhiên có tình ý với Thập Lục và làm cả “chuyện ấy” luôn.

– Cái đó cũng không thể trách Nhân Bàng được, anh ta đúng là bị mê hoặc rồi mà Thập Lục cũng thế, làm một cái mà được cả thai long phượng, đúng là có bản lĩnh, mẹ kiếp. Diệp Phàm này làm bao nhiêu lần mà đến giờ vẫn chưa được gì. Đúng là quá buồn bực.

Diệp Phàm nói.

– Sao lại nói thế chứ, không phải Viên Viên đang mang bầu sao, nếu thông thường thì đã sinh rồi, Nhưng cái thai của anh lại kỳ lạ, có phải là thai lạ không?

Lang Phá Thiên cười nói.

– Ôi, thôi đừng nói chuyện này nữa.

Diệp Phàm nghĩ đến chuyện này mà buồn bực.

– Hai đồng chí, đang nói chuyện gì thế?

Tiếng của Vương Nhân Bàng truyền đến.

– Quái lạ anh đang bê ai thế có phải là con riêng của anh không?

Lang Phá Thiên chỉ vào đứa bé trên tay Vương Nhân Bàng nói:

– Đứa bé thật là đáng yêu để lão Lang bế cái nào.

– Đừng có làm bừa, để Diệp Phàm bế anh không được còn chưa có con để cho anh ta lây tí.

Vương Nhân Bàng đưa cho Diệp Phàm, Diệp Phàm hỏi: trai hay là gái?

– Thiên kim.

Vương Nhân Bàng cười nói

– Thiên kim là tốt rồi nhìn rất là xinh, sau này lớn lên chắc chắn sẽ giống Viên Viên.

Diệp Phàm vừa nói vừa cười, 3 người đi vào bên trong.

Oa oa…

Đứa bé bỗng nhiên khóc, Lang Phá Thiên khịt khịt mũi nói:

– Không phải là đái chứ?

– Ôi xong rồi quên không đóng bỉm rồi. Anh Diệp quần áo của anh kìa ha ha.

Vương Nhân Bàng cười nói mặt đúng là rất khoái chí

– Không việc gì, về thay ra giặt là được. Nước đái trẻ con rất tốt đấy, các anh đúng là không có cái phúc này rồi. Nhìn thấy không đứa bé rất là thích tôi đấy. Vừa thấy tôi đã tè luôn không cần Nhân Bàng. Tôi nhận đứa con gái này.

Diệp Phàm cười nói.

– Tôi cũng muốn thế, tôi nhận làm cha nuôi đấy nhé.

Lang Phá Thiên cũng muốn cướp người rồi.

– Ừ ừ. Tiểu Diệp Thiên đừng khóc nữa, anh Nhân Bàng bế nó vào đây đi.

Một âm thanh ở bên trong vọng ra.

Diệp Phàm vừa nghe đột nhiên ngây người. Trong lòng thầm nghĩ không phải là Lạc Tuyết Phiêu Mai chứ? Diệp Phàm tiến vào trong thì ra là đúng thật.

– Lạc Tuyết sao em lại ở đây?

Diệp Phàm hỏi, Lạc Tuyết Phiêu Mai vừa nhìn thấy Diệp Phàm đã đỏ cả mặt.

– Cái gì, anh Diệp Phàm không phải chứ?

Tiếng của Lang Phá Thiên ở đằng sau kinh ngạc thốt lên, âm thanh đó khiến cho đèn ở trên trần cũng phải rơi xuống.

– Hai anh làm cái gì thế.

Diệp Phàm không vừa ý liếc nhìn 2 anh.

– Anh Diệp không phải là của anh chứ?

Vương Nhân Bàng chỉ vào bé gái nói.

– Lạc Tuyết, chẳng nhẽ lại là thật sao?

Diệp Phàm thật sự kích động.

– Không phải của anh thì là của ai?

Lạc Tuyết Phiêu Mai hừ nói, mắt trừng lên nhìn Diệp Phàm.

– Ha ha ha tôi đã có con rồi, có con rôi.

Diệp Phàm nhấc bổng đứa trẻ lên vui sướng nhìn 2 người Vương Nhân Bàng cười nói:

– Thế nào anh thấy Diệp Phàm tôi có lợi hại không?

– Lợi hại lợi hại, đúng là rất lợi hại, một phát trúng liền.

Vương Nhân Bàng và Lang Phá Thiên giơ ngón tay cái lên.

– Nhẹ thôi, đừng làm nó sợ.

Lạc Tuyết Phiêu Mai bảo Diệp Phàm bỏ đứa trẻ xuống.

Oa oa oa…

– Khóc gì, gọi bố đi.

Diệp Phàm không nỡ bỏ đứa bé ra, ôm đứa bé rất là vui sướng.

– Nó còn chưa biết nói mà, xem anh kìa đúng thật là.

Lạc Tuyết Phiêu Mai giành lấy đứa bé đưa cho bà vú bên cạnh để thay quần áo.

– Anh Diệp chúng tôi vè trước đây. Tối gặp nhau ở khác sạn Hắc Thiên Nga nhé, không gặp không về, anh mời, không mời không được.

Vương Nhân Bàng và Lang Phá Thiên quỷ quái ra đứng ngoài cửa còn nói:

– Còn nữa 2 chúng tôi làm cha nuôi là chắc chắn rồi nhé, cứ quyết định thế đi.

– Mỗi người một trăm triệu không được thiếu đồng nào, làm cha nuôi của Thiên kim nhà chúng tôi không dễ làm đâu.

Diệp Phàm nói.

– Anh đi chết đi.

Lang Phá Thiên và Vương Nhân Bàng chửi một câu giận dữ.

– Lạc Tuyết, em đã đặt tên cho con chưa.

Diệp Phàm ngồi lên ghế sopha nói.

– Đặt tên rồi, mẹ đặt tên đấy, Mai Diệp Thiên. Xin lỗi việc đặt tên này vốn là của người làm cha như anh đặt.

Lạc Tuyết Phiêu Mai nói.

– Mai Diệp Thiên, tên rất hay. Anh rất thích nghe.

Diệp Phàm cười nói cũng chẳng có gì là không vui cả.

Bởi vì ngày trước Mai Thiên Tuyết cũng đã nói rồi, đứa con đầu tiên sẽ mang họ Mai, để sau này kế nghiệp sự nghiệp nhà họ Mai. Mà trong tên còn có cả chữ Diệp nữa mà, đúng là rất hay.

Điều này như thể hiện suy xét chu đáo của Mai Thiên Tuyết.

– Sao em lại chuyển đến đây, em thuê nhà sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Mẹ nói anh là cán bộ chính quyền không được để ảnh hưởng đến anh. Cao thủ võ lâm thì không cần đến danh nghĩa, thân phận nào, chỉ cần có cơ hôi qua lại là được rồi. Không nhất thiết phải so đo gì trên pháp luật. Mà anh còn có Viên Viên, mẹ có thể hiểu cho anh. Vì thế mẹ đã chuyển hộ khẩu sang Cảng Cửu rồi.

Lạc Tuyết Phiêu Mai nói.

– Lạc Tuyết… việc này…

Diệp Phàm cũng cảm kích, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lạc Tuyết.

– Không sao, em không so đo những chuyện này, chỉ cần trong lòng anh có em, thỉnh thoảng đến với em là được rồi.

Nơi này là mẹ mua đó, từ sau khi anh đến Thiên Vân, mẹ cũng đã điều tra công ty của anh.

Biết rằng các anh cũng khó khăn, mà ở thành phố Việt Châu này anh cũng có nhà máy gọi là Phi Không.

Nghe nói đã sửa thành nhà máy đóng tàu rồi, nên me và em đã đến đây. Mẹ không ở Vu Sơn cung rồi, bà ở Cảng Cửu cũng có lúc đến ở với em.

Mà những thứ có giá trị ở trong cung mẹ đã bán đi rồi, ngay trước còn có một công ty là công ty “Bát phẩm đường thành”.

Thực ra đó chính là một tòa nhà, là tòa nhà hòa hợp với việc làm văn phòng và kinh doanh. Lần này đến đây mẹ muốn đầu tư vào nhà xưởng của anh.

Tòa nhà đó mẹ đã bán đi rồi, tất cả cũng được 300 triệu. 300 triệu này anh cầm đi, làm gì cũng được.

Nhưng công ty “Bát phẩm đường thành” sẽ đầu tư với công ty anh. Còn nói về cổ phần thì anh để bao nhiêu sẽ là bấy nhiêu.

Lạc Tuyết Phiêu Mai nói, Diệp Phàm thấy thật áy náy.

– Em không sợ anh đến lúc anh bị thua lỗ mà mất cả chì lần chài sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Sợ cái gì chứ, anh đã làm chuyện gì mà không thành chưa?

Lạc Tuyết Phiêu Mai ra vẻ sùng bái Diệp Phàm nói.

– Được, anh cũng đang cần tài chính, 300 triệu này có thể đầu tư vào hai nơi. Một là thương nghiệp Hoành Đô, bên anh cũng có miếng đất gọi là bãi Yến Nguyệt. Còn có nhà xưởng Phi Không cũng có thể đầu tư được. Nhưng Lạc Tuyết, anh ngó ngày trước em đã tốt nghiệp đại học có muốn đi làm không?

Diệp Phàm hỏi.

– Em không quản được xưởng đóng tàu, nhưng “Bát phẩm đường thành” trước là tòa nhà thương mại. nếu có thể làm nghiệp vụ như khách sạn, nhà hàng thì em có thể làm được. Ngày trước khi học đại học cũng liên quan đến chuyên ngành này ạ.

Lạc Tuyết Phiêu Mai nói.