Chương 2409: Ý tưởng này chán quá

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ví dụ, giống nhiệm vụ thực hiện lần này, đương nhiên bỏ ra một khoản tiền là giải quyết xong việc. Thật ra Sua-na-fa không phải là thành viên của tổ đặc nhiệm A.

– Quái, camera này hiện đại thế mà mãi cũng không nhìn thấy người nào của Tam Độc Giáo. Người đứng canh gác cũng không có, không giống tác phong của Tam Độc Giáo. Chẳng lẽ đây thật sự là một trường tiểu học nông thôn bình thường?

Diệp Phàm có chút buồn bực, nhỏ giọng nói với Vương Nhân Bàng ngồi ngay bên cạnh.

– Đúng vậy, tôi dùng kính nhìn ban đêm mà mãi không phát hiện ra điều gì. Xem chừng là không có. Tuy nhiên, có thể bọn họ hoạt động rất bí ẩn, camera giấu ở chỗ nào chúng ta rất khó phát hiện ra trong lúc này.

Vương Nhân Bàng nói.

– Sua-na-fa lúc sáng có cho người tới đây một lần, cũng không phát hiện ra camera hay người canh gác gì cả. Toa Na Phát nhận định đây chỉ là một trường tiểu học bình thường, trường tiểu học này không có gì khác biệt so với các trường ở địa phương.

Triệu Thanh Ngọc nói.

– Càng bình thường càng có vấn đề đó, bởi vì trước khi chết Four-ni-er đã nói ra ba chữ này cuối cùng. Nếu thật sự là ở đây, thì độ nguy hiểm của chỗ này so với các nơi khác là cao hơn rất nhiều.

Diệp Phàm nói.

Nhìn đồng hồ, Diệp Phàm ra hiệu cho Vương Nhân Bàng cùng mình tiếp tục đi thăm dò. Hai người cùng nằm sấp xuống như con giun bò trên bụi cỏ.

Chỉ cách trường tiểu học Sùng Minh hơn 100 mét đột nhiên Diệp Phàm dừng lại không nhúc nhích. Vương Nhân Bàng ở phía sau hơn mười thước cũng khẩn trương dừng lại, mở to mắt nhìn trường tiểu học Sùng Minh.

– Nhân Bàng, có chút lạ lùng. Theo lý mà nói mùa đông các loài rắn đều phải ngủ đông mới đúng. Nhưng không hiểu sao ở trong bụi cỏ phía trước có rất nhiều rắn. Hình như đều là rắn độc, từng con một dường như đang di chuyển rất nhanh, phát ra âm thanh sột soạt.

Diệp Phàm dùng bộ đàm nói chuyện với Vương Nhân Bàng.

Ngay sau đó, Vương Nhân Bàng cũng bò lên phía trước. Hai người dùng dụng cụ hồng ngoại ban đêm quan sát kỹ càng. Một lúc sau, Vương Nhân Bàng quay lại nói,

– Không chỉ có rắn đâu mà còn có rất nhiều bọ cạp, rết, toàn là những loài có độc tính rất cao. Xem ra, chúng ta đã tìm đúng rồi. Xung quanh một ngôi trường tiểu học có rất nhiều điều thật là quỷ dị.

– Bọn họ để chúng ở đây làm gì. Điều này cũng không thể uy hiếp được chúng ta.

Diệp Phàm nói.

– Có thể bọn họ dùng cách này để canh gác, chúng ta chỉ cần bò qua đó sẽ bị chúng nó phát hiện. Bọn họ có một mạng lưới liên lạc với những loài côn trùng độc, rắn độc này. Ở đây có động tĩnh, các phần tử Tam Độc Giáo trong trường tiểu học có thể cảm giác được. Thường thì mọi người tới đây đều xem nhẹ không để ý tới điều này. Mà đợi anh tới đây, họ đã sớm đợi để tiễn anh tới cửa chết rồi.

Vương Nhân Bàng đưa ra nhận xét của mình.

– Chúng ta trực tiếp bay lên để vào bên trong xem sao, xem bọn họ làm thế nào phát hiện chúng ta.

Diệp Phàm vừa nhìn vào trường tiểu học vừa nói.

– Anh nói là chọn biện pháp hôm qua để vào trong đó sao?

Vương Nhân Bàng hỏi.

– Đúng vậy, cách này nguy hiểm nhưng có thể thu được kết quả đấy. Chúng ta sẽ dùng dây thừng để đi qua đó. Căn bản cũng không làm kinh động đến bọn bò sát trong bụi cỏ kia.

Diệp Phàm nói.

– Vậy thử xem sao.

Vương Nhân Bàng nói, Vương Nhân Bàng ở lại bên này tiếp tục theo dõi, Diệp Phàm lặng lẽ tiến tới gần các cây cổ thụ xung quanh trường tiểu học.

Tuy nhiên, Diệp Phàm đang định trèo lên liền nhìn lên phía trên. Lập tức ngây ra. Bởi vì, trên cây cũng có hai con rắn ở đó trông coi.

– Má ơi…, ở đây cũng có.

Diệp Phàm nói thầm một câu, cẩn thận trèo lên một vòng kiểm tra xung quanh trường học. Phát hiện tất cả các cây đại thụ và trong bụi cỏ cách trường học 100 mét đều có bóng dáng của bọn rắn.

Vương Nhân Bàng cũng lui lại. Mấy người tiếp cận nơi này khó khăn rồi.

– Bọn người của Tam Độc Giáo thật sự là ma quỷ, dùng những côn trùng có độc này xung quanh trường học thay cho camera. Xem ra chúng ta chỉ cần chạm tới những con côn trùng độc mật thám này, bọn chúng sẽ phát ra tín hiệu gì đó với người quản lý chúng ở bên trong trường. Ví dụ như tiếng kêu, tiếng động hay cái gì. Chúng ta muốn không lộ thanh sắc, như vậy rất khó khăn.

Sắc mặt Triệu Thanh Ngọc cũng có chút khó coi. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

– Đừng nhìn tôi, tôi cách đó khoảng 120 mét, đây đã là cực hạn. Vừa rồi tôi đi một vòng quanh trường học, phát hiện phạm vi canh giữ của những con côn trùng độc này là khoảng 150 mét. Nếu xét theo khả năng trượt đi của chúng ta, không đến được trường tiểu học lập tức sẽ bị rơi xuống tường vây bên ngoài trường học.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

– Nói như vậy thật đúng là dê rơi miệng cọp rồi, không được không được đâu!

Thiên Thông lắc đầu luôn.

– Muốn làm mất những con công trùng độc này cũng không phải khó, mấu chốt vấn đề là lần này chúng ta tới đây để cứu người. Nếu có thể không làm kinh động đến đối phương mà vẫn cứu được Chu Phương Tinh ra mới là thượng sách. Hơn nữa, Chu Phương Tinh có bị giấu ở trong phân đường hay không cũng khó nói.

Diệp Phàm nói.

Mọi người nhất thời người này nhìn người kia, không có chủ ý gì.

– Mẹ nó…, chẳng nhẽ lại dùng chuông của lão tử đến đập chết chúng nó cho xong đi.

Thiên Thông không nhịn được nữa, lẩm bẩm nói.

– Chuông, Tiểu Thiên, có phải Chuông có khả năng công kích sóng âm không?

Diệp Phàm quay đầu lại hỏi Thiên Thông.

– Đúng rồi, chuông đúng là tuyệt đỉnh. Khả năng lớn nhất chính là công kích sóng âm. Không phải lần đó anh đã được lĩnh giáo rồi sao. Có thể làm cho cao thủ bát đẳng cũng ngất đi. Đúng rồi, không phải anh bảo tôi đi làm cho bọn côn trùng độc choáng đấy chứ?

Thiên Thông liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên hỏi.

– Ha hả, có thể làm chấn động người càng có thể làm chấn động bọn côn trùng độc rồi.

Diệp Phàm cười khan một tiếng.

– Không được không được, người và côn trùng độc làm sao giống nhau được? Chúng nó là động vật máu lạnh mà. Sao có thể nghe và hiểu được tiếng chuông của tôi.

Thiên Thông xua tay.

– Không thử làm sao có cậu có thể biết được chứ. Chúng ta lấy độc trị độc. Lợi dụng chuông của đồng chí Thiên Thông sai khiến bọn rắn cùng côn trùng độc quay ngược lại công kích chính người của bọn chúng. Tất cả bọn chúng quay lại trường học cắn loạn lên có phải vui không.

Lam Tồn Quân cười khan một tiếng. Thằng này đúng là ôi không chịu được.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Thiên Thông bất đắc dĩ nói:

– Vậy thử xem, được hay không tôi không dám cam đoan. Huống chi, côn trùng độc này là do Tam Độc Giáo nuôi dạy, chỉ có bọn họ mới có thể sai khiến được. Tôi cũng không hiểu phải sai khiến chúng thế nào.

– Đừng nói lời vô nghĩa thế.

Lam Tồn Quân bất mãn hừ nói.

– Chỉ có thể như vậy, Thiên Thông thử một lần đi, nếu có hiệu quả sẽ nói tiếp. Nếu đám công trùng độc công tiến trường học, chắc chắn bọn họ sẽ đại loạn.

Cho đến lúc đó, người của bọn chúng tất sẽ phải ra ngoài điều tra tìm nguyên nhân. Đến lúc đó, chúng ta sẽ dễ dàng tiến vào.

Nếu để lộ nội tình, chúng ta phải nhanh chóng tiến vào thật nhanh. Lấy việc cứu người là việc chính. Tốt nhất là có thể bắt vài người sống, chú ý nhất là phải bắt bọn họ mang độc dược ra.

Bằng không, chắc chắn bọn họ sẽ không sống quá nửa giờ đồng hồ, bọn họ mà chết coi như chúng ta làm không công rồi.

Diệp Phàm giải thích.

Sau khi Tiểu Thiên điều tiết nội tức xong, chuông bắt đầu rung. Diệp Phàm và mọi người sớm tản ra đến nơi có cây cối quan sát.

Với đôi mắt ưng, Diệp Phàm thấy, dưới sự kích thích của chuông, quả nhiên bọn rắn độc có chút động tĩnh. Lúc đầu vương xà với đôi mắt rất to vừa nghe thấy tiếng chuông liền dựng cổ lên.

Về sau, dưới sự kích thích từ chuông của Thiên Thông, vương xà bắt đầu có chút bất an đong đưa cổ. Mồm cũng lúc mở lúc khép dường như thấy rất chán ngán.

– Gia tăng nội lực đẩy vào chuông, hình như có chút hiệu quả. Hơn nữa, anh hướng về phía tiếng chuông phát ra. Xem xem có thể khiến nhóm côn trùng độc này đánh hướng vào trường học không.

Diệp Phàm và Thiên Thông nói.

– Mẹ nó…, mệt mỏi thật, nếu sớm biết thì đã truyền cách này cho anh, để anh tự mình làm, có phải tôi đã nhàn thân không.

Thiên Thông bực tức nói qua bộ đàm, bắt đầu phát ra sóng âm công kích.

Quả nhiên, có tác dụng rất lớn, vương xà giống như ăn phải thuốc lắc đang điên cuồng đong đưa đầu. Vặn vẹo cái đuôi giống như là đang khiêu vũ.

Cùng với sự vặn vẹo của vương xà, cách đó không xa, đám rắn độc nhỏ cũng bắt đầu múa, ở trong bụi phát ra tiếng động lạp lạp. Trong bụi cỏ và trên các cây giống như đang tổ chức vũ điệu xà trùng, bọn chúng đều đang điên cuồng uốn khúc.

– Vũ điệu điên cuồng của xà kim, ha ha…

Trong lòng Diệp Phàm thầm kêu một tiếng tốt tốt.

Quả nhiên có động tĩnh rồi, cửa chính của trường học mở ra két kẹt.

Một người nhô đầu ra nhìn nhìn, chiếu đèn pin khắp nơi sau đó lại rụt trở về.

Không lâu sau, không ngờ trong trường vang lên tiếng sáo. Thanh âm vô cùng sắc nhọn, vũ điệu điên cuồng của đám côn trùng độc dường như lắng xuống một chút. Không ngờ tốc độ của vũ điệu điên cuồng chậm lại.

– Không được rồi, chắc là cao thủ đuổi côn trùng độc dùng sáo trúc chỉ huy bọn chúng rồi.

Diệp Phàm nói thầm một câu, nhắn Thiên Thông giữ vững nhịp.

– Không chổng nổi, tôi sắp hết sức rồi, đuổi rắn so với kích thích rắn còn khó hơn. Bọn bò sát này chưa hiểu được sóng âm.

Thiên Thông quát lên trong bộ đàm.

– Sóng âm sóng âm!

Diệp Phàm ấp úng, đột nhiên cơ thể chấn động, nếu chuông có thể phát ra sóng âm, còn hóa âm mê thuật của mình cũng có thể dồn sóng âm thành một sợi dây nhỏ từ miệng phát ra để công kích. Nếu có kết hợp hóa âm mê thuật với kiếm thuật của Can Tướng. Sóng âm là do nội tức dung hợp, nếu sau khi mở miệng, dùng thuật khống chế kiếm thao túng công kích đám côn trùng độc chẳng phải là rât hoàn mỹ sao.

Diệp Phàm nghĩ là làm, biến nội tức thành sóng âm theo miệng truyền ra. Lợi dụng thuật khống chế kiếm để dồn sóng âm thành một thanh kiếm đâm hướng về phía vương xà.

Lúc tốc độ chậm dần, đột nhiên đầu vương xà đâm mạnh vào mấy con rắn hổ mang bên cạnh.

Trong chốc lát đã điên cuồng lên. Diệp Phàm tăng nội tức để kích thích nhiều hơn, kinh ngạc thấy vương xà hình như không chịu nổi, lại điên lên rồi. Cắn một cái vào con rắn bên cạnh.

Cứ như vậy, những con rắn bên cạnh sợ tới mức chạy về phía trường học để trốn. Trong quá trình chạy trốn, không ngờ bò cạp và rết loạn lên cắn nhau. Vài chục con rết vây vương xà cắn. Lập tức, toàn bộ náo loạn.

Trong lòng Diệp Phàm kêu to sảng khoái, tăng cường lực độ công kích. Vương xà liều mình cắn loạn xạ, không ngờ mấy con rết bị nó nuốt vào bụng.

Bắt đầu loạn chiến rồi. Rết, bò cạp độc và rắn độc liên hợp lại với nhau tạo thành một đoàn. Toàn bộ chúng bò về hướng trường học.

Không lâu sau, tất cả chúng đều loạn thành một bầy, toàn bộ tiến về hướng trường học. Lập tức trong trường học có tiếng người kinh hô nói:

– Sao lại thế này, sao lại quay lại cắn chúng ta. Anh Tô, toàn bộ côn trùng độc của anh bị điên rồi có phải không?