Chương 372: Trêu chọc con gái nhà lành phải nghiêm trị.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chuyện gì xảy ra vậy.

Một cảnh sát có bộ râu rậm hỏi vẻ gắt gỏng.

– Tôi bị xe đụng phải.

Diệp Phàm đáp gọn.

– Người nào đụng anh, về cục cả đi, ở đây còn để cho xe cộ giao thông, thật quá kỳ cục.

Viên cảnh sát râu rậm kia đang định nói tiếp thì một cảnh sát phía sau đã vội vàng dùng chân đá gã một cái, ánh mắt liếc về chiếc xe thể thao, ra hiệu cẩn thận. Viên cảnh sát râu rậm có vẻ bực mình quay lại nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ thì nhất thời chấn động, vội vàng đi tới bên cạnh khom người:

– Là Ngọc tiểu thư a, mới vừa rồi là tên nào cản xe của cô. Hừ, thật hết chỗ nói, lại có thể dám cả gan làm loạn như thế.

– Hắn là lưu manh, chẳng những đập xe của tôi còn….

Ngọc Kiều Long rơm rớm nước mắt.

Tuy nhiên chuyện bị bóp vào ngực thì cô không hé răng.

Gã râu rậm quay lại, vẻ mặt nịnh hót thoáng cái đã biến thành Quan công mặt đen, hừ lạnh:

– Ngô Minh, đưa tên này về cục cảnh sát hảo hảo thẩm vấn. Mẹ kiếp! Tiểu tử ngươi cũng quá không có mắt, lại có thể dám khi dễ Ngọc tiểu thư, có phải ngại mạng quá dài rồi không.

– Dựa vào cái gì nói tôi sai, tôi còn là người bị hại. Các anh không hỏi rõ trắng đen đã tùy tiện bắt người, đây là quy củ gì, tôi muốn gặp Cục trưởng các anh.

Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn tên cảnh sát oai hùng kia, lớn tiếng chất vấn.

– Gặp Cục trưởng, mày là Chủ tịch huyện à? Cho mày mặt mũi còn không biết đường, đi thôi!

Tên cảnh sát oai hùng hừ lạnh.

– Đừng động vào, tự tôi sẽ đi. Tôi muốn xem cục cảnh sát các anh một chuyến xem sao.

Diệp Phàm gạt tay ra rồi tự mình bước về xe cảnh sát.

Hắn vừa bước vào trong xe, một chân còn ở bên ngoài thì đã có ba, bốn tên thanh niên vội vã lao đến.

Một tên vạm vỡ nhảy từ trên xe máy xuống, hô lớn:

– Tiểu thư, tên chó nào dám đùa giỡn với cô, để chúng tôi phế hắn đi, mẹ kiếp, chán sống rồi à. Ngọc ca đến ngay đây, giờ còn bận xử lý chút chuyện bên sơn trang.

Gã này tên là Ngọc Thiết Quý, người nhà họ Ngọc, được xưng là Ngọc Miêu vì song thủ như miêu trảo.

Nghe nói một trảo của gã có thể chụp vỡ tấm ván dày một phân, có thân thủ nhất đoạn đỉnh phong, một cước có thể đá vỡ một chồng gạch hồng.

Ngọc gia có tứ linh, theo thứ tự là lão Đại Ngọc Miêu Ngọc Thiết Quý, lão Nhị Ngọc Cẩu Ngọc Đính Ngưu, lão Tam Ngọc hổ Ngọc Tiểu Thiên, lão Tứ Ngọc ly Ngọc Đinh Đương, tất cả đều có thân thủ nhất đoạn đỉnh phong, tuổi đều chưa đến ba mươi..

Bốn tên này là nanh vuốt lợi hại nhất của Ngọc gia ngoài Ngọc Thế Hùng. Thật ra thì Ngư Dương Ngọc gia cũng là một thế gia võ thuật của Hoa Hạ, lão tổ tông Ngọc Thiên Kỳ mấy trăm năm trước từng là võ Thám hoa.

Chỉ là hiện giờ đã xuống dốc rồi, Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng là người có thực lực cao nhất cũng mới là tam đoạn Thuần Hóa, xấp xỉ với Lô Vỹ.

Tuy nhiên ở trong dân gian cũng tương đối lợi hại, ở Ngư Dương lại càng gần như vô địch rồi, có thể đá vỡ ba phiến đá xanh, gần như một truyền kỳ ở Ngư Dương.

Ở chỗ Ngư Dương ếch ngồi đáy giếng này, thậm chí còn có người lấy Ngọc Thế Hùng ra so với Trương Tam Phong!

Dĩ nhiên trong giới nghề nghe xong chỉ cười nhạt không nói gì, còn người ngoài thì ngỡ như thần linh.

– Trong xe.

Ngọc Kiều Long dùng ngón tay chỉ.

– Khá lắm, ông đây muốn mạng mày!

Ngọc Miêu nhảy vọt tới, bàn tay to tướng như chiếc quạt bổ vào Diệp Phàm.

Hai cảnh sát đã sớm nghiêng người mau tránh ra đứng một bên, bọn họ cũng sợ hãi Ngọc gia tứ linh, đặc biệt là Ngọc miêu Ngọc Thiết Quý, tính tình nóng nảy, bàn tay cứng như sắt, có ai dám dùng thân thể bình thường đối chọi với sắt thép.

– Bịch! một tiếng, Diệp Phàm khinh thường cười lạnh tiện tay đóng cửa xe lại. Móng vuốt của Ngọc Miêu móng vuốt chộp vào trên cửa xe phát ra thanh âm thình thịch, chiếc xe dĩ nhiên không hề hấn gì, xem ra sức lực còn chưa đủ.

Diệp Phàm không có hứng thú với thân thủ trẻ con này. Kể từ khi gặp qua thế ngoại cao nhân Âm Vô Đao ở thôn Quy Lĩnh, tâm khí của Diệp Phàm cũng đề cao, không muốn dây dưa với những tiểu nhân vật kiến hôi này nữa. Loại nhân vật thân thủ nhất đoạn như vậy, hắn chỉ cần một tát cũng đủ để đánh ngã.

– Đồng chí công an, có muốn đi hay không đây. Các anh thấy người bị hành hung vẫn đứng yên đó không hỏi đến. Tôi phải đến cục cảnh sát để hỏi cục trưởng Chu xem thế nào, hừ!

Diệp Phàm mở cửa xe nói.

Hai viên công an nghe Diệp Phàm nói bình tĩnh như vậy cũng cảm thấy mất mặt, cảm giác khẩu khí tiểu tử này rất lớn, ngay cả Cục trưởng Chu cũng nói ra, nói không chừng còn biết cục trưởng Chu, có chút lai lịch.

Bọn họ định giao cho người khác xử lý, còn thứ côn trùng lông ngắn như mình đúng là không dám tiếp nhận, chuyện hôm nay người sáng suốt nhìn vào cũng biết nhất định là Ngọc đại tiểu thư lái xe đụng vào người.

Người ta là Ngọc đại tiểu thư, chị gái còn là thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo, nghe nói thành phố cũng có người, loại nhân vật này sao có thể chọc vào.

– Ngọc Miêu lão ca, chuyện này đến cục xử lý đi, ở đây cũng khó nói.

Viên cảnh sát râu rậm đành dày mặt tiến lên ngăn Ngọc Miêu đang vớ một chiếc ghế của dì nước bán trái cây bên đường định hành hung tiếp.

– Được! Đợi đến trong cục đi, mày chờ đó, hôm nay Ngọc gia không rút gân mày thì tao khôn phải là Ngọc Miêu nữa.

Ngọc Miêu hầm hè rồi bảo mấy tên kia lên motor phóng về cục công an huyện.

Cục Công an huyện Ngư Dương nằm ở giữa ngọn núi phía bắc, phạm vi rất lớn, tuy nhiên phòng ốc lại rất cũ kỹ.

Chỉ có một tòa nhà năm tầng bên ngoài cùng, hai ngôi nhà phía sau chắc là xây dựng từ những năm bốn mươi.

Tuy nhiên quân số cũng không phải là ít, nghe Cục trưởng Chu Bá Thành nói là cả Ngư Dương có năm sáu trăm biên chế chính thức, cộng thêm một số cảnh sát phối hợp và nhân viên tạp vụ thì lên tới tám trăm, là một cục cảnh sát khổng lồi. Dĩ nhiên so với nhân số của Cục Giáo dục trong huyện là bảy, tám ngàn người thì vẫn còn rất ít.

Diệp Phàm vừa xuống xe thì cảm giác phía sau có tiếng gió liền biết Ngọc Miêu ra chân, hắn nghiêng người giả bộ không thèm để ý để cho tên cảnh sát râu rậm thế tội.

Tên công an râu rậm bị một đá của Ngọc Miêu ngã lăn ra va vào mấy chậu hoa đau đến nhe răng nhếch miệng, xoay người nhìn lại thì thấy Ngọc Miêu nên cũng không dám lên tiếng.

– Thành thật một chút, đi nhanh đi.

Tên cảnh sát oai phong cảm thấy buồn cười nhưng cũng chỉ đành nghiêm mặt đẩy Diệp Phàm bước đi.

Ngọc Miêu cảm thấy rất mất mặt, tiếp tục phi thân đá tới, lần này Diệp Phàm không né tránh, quyết định để cho gã chịu một sự thiệt thòi nhỏ.

Hắn giả bộ hoảng hốt né sang một bên không kịp để chân đụng vào chân của Ngọc Miêu rồi té nhào vào trong cửa lớn.

Người ngoài nhìn vào thì thấy hắn bị Ngọc Miêu đạp một cái ngã nhào vào trong, chỉ có Ngọc Miêu là cảm nhận được sự đau đớn thấu xương, chân mình như bị một thanh thép đập vào.

Gã đau thấu lên tận óc, suýt nữa gào lên, tựa hồ như chân mình bị gãy rồi thầm mắng, “ Con bà nó, thân thể tiểu tử này không vạm vỡ nhưng sao xương cứng như sắt vậy.”

Sau này quả thật khi Ngọc Miêu đi vào bệnh viện chụp phim thì thầy thuốc nói là xương đã bị rạn, Ngọc Miêu cũng chỉ có thể thầm kêu uất ức là xương của tiểu tử họ Diệp kia quá rắn, bản thân mình xui xẻo đụng vào.

Mấy tên đi theo Ngọc Miêu thấy vậy thì cũng đồng loạt xông lên, tuy nhiên Diệp Phàm vừa thấy đột nhiên hét lớn:

– Nơi này là Cục Công an, toàn bộ cảnh sát chắc đều ăn cơm chay phải không?

Hắn vừa quát như vậy thì thoáng cái đã có bảy, tám cái đầu thò ra.

Một giọng khàn khàn quát:

– Chuyện gì xảy ra?

– Báo cáo trưởng phòng Chu, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.

Tên công an râu rậm vội vàng nói.

– A!

Chu Tiểu Đào đang muốn thụt đầu vào thì đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, thầm nghĩ đây chẳng phải là sát tinh họ Diệp sao? Chẳng lẽ là hắn phạm vào chuyện này, trong lòng chấn động vội vàng xông xuống lầu.

Tuy nhiên gã suy nghĩ một chút thì lại ngồi xuống ghế, gõ nhịp tay mấy cái rồi xuất ra chủ ý.

Sau khi ra lệnh cho một người cảnh sát khác trong phòng làm việc, gã cười lạnh:

– Diệp Phàm, ông đây muốn cho mày thân bại danh liệt, đồ con hoang! Dám đối chọi với tao à.

Chu Tiểu Đào chính là con trai của bí thư Chu Trường Hà của Ủy ban Kỷ luật, giữ chức Trưởng phòng an ninh trật tự huyện, lần trước bởi vì chuyện Tạ Mị Nhi ở Thủy Vân Cư bị Tạ Tốn bắt vào trụ sở Dương Đầu phong suýt nữa bị lột da nên ôm hận trong lòng. Chỉ chốc lát sau, tên cảnh sát râu rậm tên là Trương Thắng thở hỗn hển chạy vào phòng Chu Tiểu Đào báo cáo chuyện xảy ra.

Vốn là chuyện này là thuộc về đại đội cảnh sát giao thông, Chu Tiểu Đào chỉ quản lý bên trị an, tuy nhiên tiểu tử này nghe nói Diệp Phàm dính vào, hơn nữa còn dính vào Đại tiểu thư Ngọc Kiều Long của Ngọc gia.

Vì thế gã chỉ thị cho Trương Thắng:

– Vốn là chuyện này là thuộc về cảnh sát giao thông các anh, tuy nhiên họ Diệp kia công khai trêu ghẹo con gái nhà lành, chuyện này cũng là phạm vi của Phòng an ninh trật tự, nếu như nghiêm trọng còn cần cảnh sát hình sự ra mặt. Đối với loại lưu manh này thì Cục Công an chúng ta phải kiên quyết đả kích, nghiêm trị không đợi.