Chương 2316: Hai con gà chọi

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– A Tứ, ta đã nói với con rồi, Tổ đặc nhiệm A của nước cộng hòa chúng ta không hề đơn giản như con nói. Về điểm này thì Diệp Phàm nói đúng tình hình thực tế.

Gia tộc lớn như chúng ta đây, Tổ đặc nhiệm A người ta phỏng chừng có tư liệu đấy. Bọn họ đều có ghi chép về một số cao thủ.

Tổ đặc nhiệm A trên thực tế là một tổ chức đặc biệt quản lý vấn đề an ninh quốc gia và toàn bộ võ lâm. Từ lời Diệp Phàm nói có thể thấy, bọn họ đã nhắm trúng gia tộc chúng ta rồi.

Trước kia, lúc nhà chúng ta không xảy ra chuyện gì, người ta cũng là ném chuột sợ vỡ đồ, không nắm được chúng ta. Hiện tại khác rồi, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chính là dù bên nội các Chính phủ có không xuống, bọn họ cũng tuyệt đối có thể xuống. Về mảng điều tra án, bọn họ còn lợi hại hơn công an nhiều lần.

Hơn nữa, việc điều tra của bọn họ không từ thủ đoạn. Bởi vì, bọn họ không có gì phải băn khoăn.

Tài Đông Mi thở dài nói.

– Chẳng lẽ thật sự phải chấp nhận sự uy hiếp của bọn họ sao? Con không cam lòng. Cái tên Diệp Phàm kia thật sự rất đáng giận, đáng hận. Vừa nghĩ tới cái vẻ mặt của anh ta, con đã muốn nôn.

Phượng Tứ vẻ mặt tức giận, nói.

– A Tứ, thế gian này, có rất nhiều người, con phải chịu rất nhiều điều bực bội, không có ai là không phải chịu bực bội. Làm người, phải học được cách mở rộng lòng để có thể tiếp nhận tất cả.

Bằng không, việc này con giận, việc kia con cũng giận, vậy thì giận mãi không hết. Kết quả chính là làm bản thân mình bị tổn thương.

Đạo dưỡng sinh chính là ở chỗ lý khí thuận khí bình khí, tất cả phải làm được tới mức khí thuận khí hòa mới đúng. Giống chuyện này, chúng ta phải cư xử bình tĩnh.

Chẳng qua chỉ là chút ít được mất thôi. Cho nên, nhất định phải nhìn thoáng một chút, nhẹ nhàng một chút.

Tài Đông Mi khuyên bảo Phượng Tứ.

– A Tứ, con có chút khác thường đó.

Không ngờ Phượng Thanh Hương đột nhiên cười bí hiểm, liếc mắt nhìn Phượng Tứ.

– Con…con khác cái gì, cụ nội, cụ chớ nói lung tung.

Phượng Tứ hai má không kìm được ửng hồng, giọng điệu nhẹ nhàng đi nhiều.

Còn Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi đều thoáng nhìn nhau, hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt, vẻ mặt đều có chút lạ lùng.

– A Tứ, có phải con có chút…

Tài Đông Mi nói nửa câu, nhìn chằm chằm đồ đệ Phượng Tứ.

– Con không đâu, sư phụ, sư phụ đừng nghi ngờ lung tung.

Phượng Tứ mặt đỏ ửng lên, vội vàng nói:

– Sư phụ, cụ nội, mọi người bảo làm sao bây giờ? Họ Diệp kia hình như cũng rất ghê gớm, lúc gác máy nói là chỉ cho chúng ta thời gian năm tiếng để suy nghĩ.

– Vậy con bảo nên làm gì bây giờ a Tứ?

Phượng Thanh Hương nửa cười nửa không nhìn chắt gái nói.

– Phớt lờ anh ta, xem anh thế sẽ thế nào? Con nghĩ, làm quan sợ nhất việc này, đến lúc đó, chúng ta không động thì tự anh ta sẽ phải động, không có mũ quan, anh ta còn vênh váo được nữa không?

Phượng Tứ hung hăng nói.

– Haha, chỉ sợ tới lúc đó người ta không sao, tập đoàn Thiên Mộc nhà chúng ta lại thành con dê chịu tội thay.

Phượng Thanh Hương cười nhẹ, nói.

– Sao có thể?

Phượng Tứ nói.

– Có cái gì là không thể đâu, a Tứ, cuộc sống của con vẫn luôn trôi qua rất yên bình, rảnh rỗi thì luyện công, đi khắp nơi ngao du.

Con chưa hiểu được quan trường rắc rối. Con thấy không, tiểu tử họ Diệp mới bao nhiêu tuổi, nghe nói hai mươi mấy tuổi

Người như vậy đã có thể ngồi vào vị trí này, thực lực sau lưng hắn lẽ nào con chưa từng nghĩ tới? Còn nữa, xét về mặt võ công, người ta có một đại cao thủ tiền bối thần bí làm sư phụ.

Ngày đó ta và cụ con đều gặp nạn, có thể nói, hai chúng ta liên kết lại cũng không đỡ lại được người đó.

Bất cứ lúc nào người ta cũng có thể lấy mạng của chúng ta. Nhân tài văn võ song toàn như vậy, trên đời cũng khó kiếm được mấy người. Chuyện này, ta nghĩ, Phượng gia trước tiên hãy cứ thỏa hiệp. Thanh Hương, thế được không?

Tài Đông Mi nói.

– Ừ, trước tiên thỏa hiệp. A Tứ, có một số việc, trước tiên hãy cứ nhịn một chút. Các cụ có câu: quân tử mười năm trả thù chưa muộn. Chúng ta cứ nhịn trước đã.

Việc này, không chừng qua một khoảng thời gian, sẽ có thể xoay chuyển tình thế. Hơn nữa, đúng như Diệp Phàm đã nói đấy, hắn bây giờ chính là cột vào cùng một chiếc thuyền với chúng ta.

Việc này, đối với Phượng Thảo Thiên mà nói, cũng chưa chắc đã là chuyện không hay. Phượng Thảo Thiên mấy năm nay khác quá, lăn lộn trên thương trường nhiều năm, kiếm được chút tiền, tuy nhiên, cũng sinh ra kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại.

So với việc sống trong tù, chi bằng gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Có lẽ, việc này, cũng là một hình thức tôi luyện.

Phượng Thanh Hương nói.

– Tổ đặc nhiệm A kia hẳn là rất nguy hiểm? Nếu đã là tổ chức thần bí như vậy, nhiệm vụ phải làm chắc cũng rất nguy hiểm.

Con sợ anh gặp nguy hiểm, có phải không, thật sự không được. Con nhường Vương Cư và Phượng Lôi, một lục đẳng, một ngũ đẳng, thực sự con cũng chút không nỡ.

Bọn họ theo con cũng đã nhiều năm như vậy, đành vậy, con lại bồi dưỡng hai người khác vậy.

Phượng Tứ đành cúi đầu, liếc mắt nhìn hai vị, nói:

– Tuy nhiên, lúc trước bồi dưỡng hai người này, Phượng gia chúng ta bỏ ra không ít sức lực.

Không thể để cho Tổ đặc nhiệm A nhặt lấy dễ dàng như vậy được. Ít nhất chúng ta cũng phải nhặt lại được cái gì đó.

Ví như, bọn họ lập công thì coi như công của anh con, anh có thể ra ngoài trước thời hạn hoặc được miễn thi hành án.

Phượng Tứ đúng là thông minh, là người tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt.

Diệp Phàm ngủ một giấc trên máy bay.

Vừa xuống má bay, Trương Cường đã đợi bên ngoài từ lâu.

Vừa ngồi lên xe, Phượng Tứ gọi điện tới, nói:

– Nhà tôi đồng ý giao Vương Cư và Phượng Lôi cho các anh. Tuy nhiên, anh tôi, Phượng Thảo Thiên, anh bảo người bạn ở Tổ đặc nhiệm A tác động để được phóng xuất. Ví như, được hoãn thi hành án chẳng hạn…

– Anh của cô trước tiên phải gia nhập Tổ đặc nhiệm A, lập nhiều công lao mới lấy công chuộc tội. Bằng không, anh ta chẳng lập được công gì, sao giải vây cho anh ta được.

Tổ đặc nhiệm A tuy có chút quyền lực đặc thù, nhưng, quyền lực cũng không thể phung phí xằng bậy. Muốn giải vây tội danh, dù sao cũng phải tìm được một lý do chính đáng, bằng không, khó tránh phiền phức.

Diệp Phàm nói.

Thằng này, thật ra trong lòng đã nở hoa từ lâu. Sau đó lại nói:

– Nếu cô đồng ý gia nhập, tôi cam đoan, anh cô lập tức được thả.

– Hừ, lộ đuôi cáo rồi hả?

Phượng Tứ châm chọc nói.

– Ý gì?

Diệp Phàm hỏi.

– Mục tiêu của các anh là tôi?

Phượng Tứ lạnh lùng hừ nói.

– Lời này cô nói đúng thật là…, vậy tôi thành cái gì? Diệp Phàm tôi là cán bộ Chính phủ, Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh. Chỉ là giúp người bạn giới thiệu chút thôi. Cô xem, cô nghĩ xa quá rồi, cô cho rằng Tổ đặc nhiệm A có thể tùy tiện vào được hay sao? Người ta có thể coi trọng cô không, đó cũng là vấn đề.

Diệp Phàm ra vẻ cao ngạo

– Không coi trọng càng tốt, tôi không thèm.

Phượng Tứ căn bản cũng không mắc mưu Diệp Phàm. Việc Diệp Phàm khích tướng không có tác dụng gì.

– Vậy bỏ đi. Thế này nhé, yêu cầu của cô tôi có thể nói với bạn tôi. Được hay không, thật ra, các cô có thể thương lượng trực tiếp với họ cũng được.

Diệp Phàm nói, hắn cũng sợ thực sự khiến Phượng gia tức giận, ngay cả hai cao thủ cũng không có được thì đúng là đáng tiếc.

– Tôi không định đàm phán cái gì với họ, một đám cường đạo. Phải chuyển lời thì anh chuyển là được.

Phượng Tứ cúp điện thoại. Sau khi gác máy, Diệp Phàm nói:

– Đến chỗ thủ trưởng Cung, tôi có việc gấp tìm ông ta.

Trương Cường không nói lời nào, nhấn ga.

– Nghe nói bên cậu xảy ra chuyện phải không?

Vừa ngồi xuống, Cung Khai Hà trực tiếp hỏi.

– Ông cũng nghe nói rồi?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc, Cung Khai Hà bình thường làm gì có thời gian mà quan tâm đến việc bên chính phủ.

– Tôi cũng là vì đang chú ý đến một chuyện khác nên mới nghe nói đến chuyện này. Một tiếng trước, tôi đã xem qua tài liệu.

Chuyện lần này của cậu thật đúng là có chút phiền phức rồi. Mười người chết, đúng là sự cố an toàn đặc biệt lớn đó.

Lúc trước nếu cậu đã cứng rắn nhất quyết điều tra rõ ràng chuyện này, vậy nên thông báo với cấp trên. Dù sao chuyện đó cũng phát sinh lúc cậu chưa tới thành phố Đồng Lĩnh, không có quan hệ gì với cậu.

Nhưng ngược lại, cậu lại là một anh hùng cứng rắn. Chuyện này thật đáng chê cười, tôi không hiểu trong lòng cậu nghĩ cái gì, lại khiến cho chính mình gặp hạn.

Diệp Phàm, việc này rất nghiêm trọng. Hơn nữa, có vài người cố ý làm vậy, tính chất việc này của cậu càng khác đi. Cậu phải chuẩn bị tâm lý.

Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.

– Thủ trưởng Cung, theo suy đoán của ông, kết quả xấu nhất là gì?

Diệp Phàm cười khiêm tốn, nghiêm trang hỏi.

– Trong quy định của Đảng, vậy sẽ mất mũ quan. Nếu trong đó có giao dịch quyền, tiền, chuyện vào tù cũng không phải không có khả năng. Cái này, trong lòng cậu hiểu được, tôi không nhiều lời làm gì.

Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.

– Thủ trưởng Cung, nếu nói là có giao dịch quyền, tiền thì không thể. Nền tảng của Tổ trưởng Diệp chẳng phải ông rất rõ sao, anh ấy còn cần tiền chắc?

Trương Cường xen vào một câu, anh ta cũng có chút nóng nảy. Diệp Phàm là trung tâm của Diệp hệ, hắn mà ngã thì còn nói chuyện gì nữa.

– Thủ trưởng Cung, việc này, ông không thể thấy chết mà không cứu được.

Diệp Phàm nói.

– Cút sang một bên, tự mình gây ra tự mình đi dọn dẹp.

Cung Khai Hà hừ nói.

– Tôi cũng là vì Tổ đặc nhiệm A, bằng không, tôi không ngại làm cho ra nhẽ chuyện của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.

– Cái này, có quan hệ gì với Tổ đặc nhiệm A. Tiểu tử cậu đừng có cái gì cũng muốn lôi Tổ đặc nhiệm A vào. Cuối cùng trông cậy lão Cung tôi chùi đít cho cậu. Nói cho cậu biết, đồng chí tiểu Diệp, lần này lão Cung tôi quyết định, tuyệt đối không nhúng tay vào.

Cung Khai Hà nghiêm trang nói.

– Thủ trưởng Cung…

Trương Cường vừa nói được ba từ, Cung Khai Hà đã khoát tay.

– Thôi vậy, thủ trưởng Cung không quản thì thôi. Coi như tối nay tôi chưa tới. Đến lúc Tổ đặc nhiệm A vì chuyện này mà chịu tổn thất lớn thì đừng trách Diệp Phàm tôi trước đó không nói rõ. Tôi đã tận lực, tìm người cho đất nước còn bị mang tiếng xấu. Chịu thì chịu, coi như tôi gặp xui xẻo.

Diệp Phàm nói.

– Haha, đồng chí tiểu Diệp, đừng lôi kéo tôi. Lần này, tôi sẽ không mắc mưu đâu.

Cung Khai Hà không ngờ cười cười, không mắc mưu.

– Thôi vậy, không nói nữa, một ngũ đẳng, một lục đẳng, còn có một tứ đẳng cấp cao nhất. Coi như mất không ba người. Thủ trưởng Cung, đêm khuya quấy rầy, tôi phải về Đồng Lĩnh xử lý phân trên cái mông này.

Diệp Phàm đứng lên xoay người định đi.

– Khoan đã, đồng chí Diệp Phàm, muốn nói thì phải nói rõ ràng. Sao có thể nói bậy hai câu rồi định chạy mất.

Cung Khai Hà nghiêm mình nói.

– Nói cũng chẳng tác dụng gì, phí nước miếng.

Diệp Phàm nói.

– Tiểu tử cậu nếu quả thực có thể nói lý một chút, không chừng tôi còn có thể suy nghĩ.

Cung Khai Hà nói, có vẻ mềm mỏng hơn. Diệp Phàm khẳng định lão già này đã cắn câu.

– Vậy được, tôi vốn rất dễ mềm lòng.

Diệp Phàm tìm cái bậc thang để đi xuống.

– Đến đây, Trương Cường, mau pha trà.

Cung Khai Hà hăng hái.

“Lão già này, vừa nghe nói có người là thích rồi”. Diệp Phàm khinh bỉ mắng một câu. Miệng nói:

– Thủ trưởng Cung, ông đã xem qua tài liệu, có phát hiện chút gì không?

– Cái này, lúc trước cậu chẳng phải đã nói sao. Phượng gia có mấy người, nhưng người ta không chịu vào. Chúng ta lại không tiện bắt ép, chuyện này coi như bỏ đi.

Cung Khai Hà nói.