Chương 3473: Ném Tiền Ra Bên Ngoài.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Kiều Báo Quốc nhìn Diệp Phàm một cái nói tiếp:

– Hơn nữa mật ít ruồi nhiều. Đến lúc đó tiền cấp cho khu Lục Loan, vậy thì tập đoàn Cơ khí TQ thì sao? Còn cả Hạng Nam và Giang Hoa nữa. Thời buổi này ai mà không muốn nhét cho đầy túi tiền chứ? Ngay cả tôi cũng khó chấp nhận được điều này.

– Đúng vậy, đây là ném tiền ra ngoài mà.

Diệp Phàm nói/

– Ha ha, cậu khó khăn rồi đây.

Kiều Báo Quốc cười nói.

– Anh cứ đắc ý đi. đến lúc đó đầu tiên sẽ cắt phần của tập đoàn Cơ khí nhà anh trước đấy.

Diệp Phàm bất mãn hừ nói.

– Thôi đi, cậu cắt giảm của ai cũng được, nhưng của tôi thì không được. Nếu không, đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt nhé.

Kiều Báo Quốc thiếu chút nữa thì trợn mắt lên.

– Nếu anh dám phản đối thì thằng em rể này sẽ cắt hết của tập đoàn các anh, không tin cứ thử xem.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Hai người nói chuyện không ngờ lại “sặc mùi thuốc súng” như vậy.

– Thôi được rồi, không đôi co nữa, tôi về nghỉ ngơi trước đây.

Kiều Báo Quốc nói xong liền rời đi luôn. Hai người này bây giờ cũng biết nhẫn nhịn lẫn nhau rồi.

Sáng hôm sau, Lam Tồn Quân gọi điện đến văn phòng của Diệp Phàm, nghe xong tính toán của Diệp Phàm, Lam Tồn Quân nói:

– Tôi ủng hộ vô điều kiện quyết định của Diệp lão đại.

Nhưng việc này tôi cũng khó mà làm được gì. Hiện tại Cung Chí Quân không ở đây, chúng ta cũng mất đi một phiếu rồi.

Mà bộ máy Ủy ban quản lý trên thực tế còn 12 người, chúng ta ít nhất phải nắm được bảy phiếu thì phương án của anh mới được thông qua. Mà bảy phiếu này thì lấy ở đâu ra, việc khác thì còn dễ một chút, đằng này chuyện mang tiền ném ra bên ngoài như vậy thì rất khó khăn. Ngay cả các đồng chí ở tỉnh Điền Nam có ủng hộ hay không vẫn rất khó nói. Còn địa khu Giang Hoa thì miễn bàn đi.

Cho khu Lục Loan một khoản tiền lớn, thì tiên giành cho địa khu Giang Hoa sẽ ít đi. Kinh tế của địa khu Giag Hoa không thể so sánh với Hạng Nam, bọn họ càng cần tiền hơn, Nếu như không giành được ba phiếu từ Điền Nam thì chúng ta hoàn toàn mất hy vọng đề án được thông qua.

– Ừm, đó đúng là một vấn đề. Phỏng chừng Nhậm Thời Mãn, Phong Hồ Ninh, Dương Chí Thăng, Nạp Mãi Đề Lâm, Bành Nhất Khải đều sẽ cực lực cản trở. Chỉ năm người này thôi cũng đủ để khiến đau đầu rồi, nếu cộng thêm đồng chí của Điền Nam “phản bội” nữa thì căn bản không còn hy vọng nữa. Trước mắt có lẽ chỉ có tôi, cậu và Kiều Báo Quốc ủng hộ đề nghị này thôi.

Đồng chí Cái Thiệu Trung tôi có thể thuyết phục được, nhưng đáng tiếc là anh ấy không được vào Ủy ban quản lý, đây chính là một tổn thất lớn. Những người khác thì không dám chắc, nhưng kiên quyết phản đối chắc chắn là Phong Hồ Ninh. Ông ta luôn đi sát theo Chủ tịch tỉnh Khúc, tuy nhiên Dương Chí Thăng thì dễ giải quyết hơn.

Diệp Phàm nói.

– Nếu là ý của Ninh đại lão thì phỏng chừng Dương Chí Thăng sẽ không dám lên tiếng. Nhưng thật ra có thể bổ sung một phiếu kia của Cung Chí Quân. Hiện tại lo lắng nhất là đồng chí của Điền Nam. Bởi đây là móc tiền của Điền Nam mà.

Lam Tồn Quân gật gật đầu nói.

– Việc này cứ để vài ba ngày nữa rồi tính sau, không cần vội vàng đưa ra. Tuy nhiên, bên phía Bí thư Nhậm tôi phải lên tiếng trước.

Diệp Phàm nói.

– Thăm dò thái độ của ông ta trước cũng tốt, nếu như có thể thuyết phục ông ta thì càng tốt hơn. Tuy nhiên, tôi nghĩ là khó đấy.

Lam Tồn Quân lắc đầu nói.

– Mẹ kiếp, nếu không được thông qua thì ông đây sẽ dí chặt mấy tỷ này trong túi. Đến lúc đó đừng có ai hòng moi được đồng nào. Chúng ta cứ làm tốt là được, xem ai làm gì được chúng ta.

Diệp Phàm phát giận rồi.

– Đến lúc đó số đồng chí có ý kiến với anh chắc chắn sẽ nhiều đấy, không thể thực hiện được đâu Diệp lão đại…

Lam Tồn Quân thở dài, sau đó nhìn Diệp Phàm một cái nói:

– Vốn Đại quy hoạch Hoành Không trước đây còn khá đơn thuần, hiện tại Khu kinh tế Hoành Không được thành lập thì càng ngày càng nhiều việc phức tạp hơn. Diệp lão đại, chúng ta mở rộng ra như vậy rốt cuộc là chuyện xấu hay tốt đây…

– Đương nhiên là chuyện tốt mà, đó có nghĩa là quy mô được mở rộng, sức cạnh tranh cũng được tăng lên. Đương nhiên, đối với người làm việc như chúng ta thì sẽ càng gian nan hơn. Không những chúng ta phải làm tốt công việc trong Tập đoàn Hoành Không, mà còn phải lo đối phó với “đám đàn bà” trong Ủy ban quản lý Khu kinh tế nữa. Tồn Quân, ở đời người thách thức thì cũng chính là cơ hội. Nếu như cứ sợ này sợ kia chúng ta đành phải đi từng bước, thời gian đến thì leo lên trên. Cậu nói xem, cậu có bằng lòng như vậy hay không?

– Đương nhiên là không muốnrồi, con đường đề bạt của chúng ta đều có chút khác quy định bình thường. Nêu như dựa theo tuổi tác mà nói. Thì vị trí hiện tại của tôi ít nhất cũng phải chờ năm năm nữa. Thời gian không đợi người, tôi không chờ được đâu. Cho nên, Diệp lão đại, anh nói đúng, chúng ta nên làm những việc vượt khỏi quy định bình thường, lấy tốc độ đề bạt vượt quy định bình thường để làm việc lớn.

Lam Tồn Quân hào hùng nói.

– Ha ha, thế mới đúng chứ. Tôi không thích cuộc sống quá an nhàn, quá ổn định. Tôi và cậu đều không phải là người bình thường, không làm những chuyện bình thường,

Diệp Phàm cười nói.

– Đây cũng chính là một Diệp lão đại đặc biệt và khiến tôi tâm phục nhất.

Lam Tồn Quân cười nói.

Lam Tồn Quân vừa đi thì Khổng Ý Hùng đen bản phương án đến. Diệp Phàm nhét vào cặp xong liền chạy đến văn phòng của Nhậm Thời Mãn.

Đồng chí Nhậm Thời Mãn hôm nay có vẻ tinh thần rất tốt, quần áo chỉnh tề, đầu tóc bóng lộn.

– Đồng chí Diệp Phàm mời ngồi.

Nhậm Thời Mãn chỉ tay vào ghế cười nói. Hoàn toàn là tư thế giải quyết việc chung.

– Bí thư Nhậm, hôm nay đên đây chủ yếu là có việc muốn trực tiếp báo cáo trao đổi với ông.

Diệp Phàm nói.

– Có việc gì xin mời nói, chúng ta đâu cần phải khách khí như vậy. Làm đồng nghiệp của nhau một thời gian dài như vậy rồi mà có đúng không?

Nhậm Thời Mãn đánh giọng quan nói.

– Bí thư Nhậm, ông xem tài liệu này trước đã.

Diệp Phàm nói xong đem bản phương án tiếp nạp khu Lục Loan vào Khu kinh tế Hoành Không mà Khổng Ý Hùng đã chuẩn bị xong đưa cho Nhậm Thời Mãn xem. Ông ta cũng lật xem kỹ từng trang. Không lâu sau ông ta nhăn mặt lại. Xem xong tài liệu, ông ta đặt lên bàn, mặt mày nghiêm túc, nói:

– Sao cậu đột nhiên thay đổi ý kiến như vậy?

– Ừm, tôi về đã suy nghĩ rất nhiều. Cảm thấy việc cải tạo khu Lục Loan lần này đối với Khu kinh tế Hoành Không chúng ta mà nói chưa chắc đã không phải là một cơ hội tốt. Tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chúng ta phải thử xem sao.

Diệp Phàm nói,

– Ồ, móc túi tiền của chúng ta mà còn là cơ hội tốt sao? Đạo lý này nói không thông chút nào đồng chí Diệp Phàm ạ. Theo cách nói của bộ máy Tỉnh ủy UBND tỉnh hôm đó thì mấy tỷ mà Quốc vụ viện rót xuống kia đều phải đổ vào việc cải tạo khu Lục Loan. Nói thẳng thừng ra là móc túi tiền của chúng ta. Việc này tôi thấy chẳng có bất cứ cơ hội tốt nào cả.

Nhậm Thời Mãn nói.

– Thực tình là thế này, nếu như để khu Lục Loan nhập vào Khu kinh tế Hoành Không, thì chúng ta đương nhiên phải rút một khoản tiền dùng để cải tạo khu Lục Loan. Đương nhiên, cũng không phải dùng đại bộ phận số tiền kia vào công việc cải tạo khu Lục Loan như họ nói. Kế hoạch của tôi là rút khoảng 500 triệu để phục vụ cho việc cải tạo khu Lục Loan thôi. Chúng ta không thể không làm gì mà đòi hưởng công được có đúng không? Còn tôi nói đây sẽ là cơ hội đối với chúng ta là chỉ việc Khu thí điểm cải cách tổng hợp quốc gia mà kia. Nếu khu Lục Loan do chúng ta và UB tỉnh thành cùng quản lý thì chúng ta cũng có thể tận dụng được ưu thế về chính sách và một chút hỗ trợ về tài chính mà Khu thí điểm cải cách tổng hợp mang lại. Có lẽ cái chúng ta thu được còn nhiều hơn nhiều so với số chúng ta bỏ ra. Khu thí điểm cải cách tổng hợp là mang tính quốc gia, điểm đứng của nó cao hơn Khu kinh tế Hoành Không chúng ta. Khu kinh tế Hoành Không chúng ta muốn phát triển thì còn phải đi một con đường rất dài nữa. Cho nên chúng ta phải nắm lấy cơ hội, tận dụng tất cả cơ hội để hỗ trợ cho việc phát triển của mình.

Diệp Phàm nói

– Như vậy đi, ngày mai triệu tập cuộc họp Đảng ủy. Đem phương án của cậu thảo luận một chút. Dù sao đây cũng là việc lớn, phải suy nghĩ cho kỹ càng, sau đó mới đưa ra quyết định.

Nhậm Thời Mãn đang thể hiện quyền uy của mình, chứ không tỏ thái độ nào. Diệp Phàm biết, lão già này sẽ không có hảo tâm như vậy. Phỏng chừng trong cuộc họp bộ máy ủy ban quản lý sẽ chèn ép mình không thương tiếc. Nếu như hiện tại phủ quyết ý kiến ngay thì sẽ là quá vội vàng, bỏ mất cơ hội tốt để thể hiện quyền uy của mình và đả kích Diệp Phàm.

Sau khi đi ra, Diệp Phàm liền gọi điện cho Cái Thiệu Trung, cách nói của Cái Thiệu Trung cũng gần như Lam Tồn Quân. Tuy nhiên anh ta cũng là lực bất tòng tâm. Đăng bởi: admin