Chương 3386: Không Phải Cường Thế Mà Là Bá Thế.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Anh nói những lời như vậy đã là quá khách khí đối với hắn, thế của hắn không phải là mạnh, mà là bá thế.

Chủ tịch tỉnh Khúc ha hả cười nói.

– Xem ra, vẫn là chủ tịch tỉnh Khúc hiểu đồng chí này nhất.

Phong Hồ Ninh nói.

– Có đúng như thế không, nghe nói hôm nay các anh mở cuộc họp đảng ủy. Trên hội nghị đồng chí Thời Mãn bị đánh cho tơi bời, cuối cùng phải dùng đến quyền bí thư để phủ quyết.

Khúc Chí Quốc nói.

– Ừ, Diệp Phàm đã cho người lên rồi. Phỏng chừng Diệp Phàm đã sớm qua lại với Mộc Hùng Phi của Điền Nam.

Mà riêng Diệp Phàm đã nắm chắc bốn phiếu, còn một phiếu của đồng chí Dương Chấn Đông.

Hơn nữa tỉnh Điền Nam có ba phiếu, nắm chắc thắng lợi đối với đảng ủy ủy ban. Tình hình vòng thứ nhất còn đỡ hơn một chút, đồng chí bí thư địa khu Giang Hoa Mộc Thành Chương và đồng chí Mộc Hùng Phi thật ra không đồng nhất ý kiến. Cho dù đợt thứ hai nghiêng về một phía. Vòng thứ ba lại có nguy cơ, còn không có chuyện ba vị đồng chí Điền Nam đều tỏ thái độ.

Còn đề nghị cái gì, đồng chí Thời Mãn không thể không vận dụng quyền phủ quyết. Bằng không, còn bị mất mặt, đó thật đúng là thất bại thảm hại.

Đương nhiên, vận dụng quyền của bí thư để phủ quyết cũng là mất mặt. Thật ra bí thư không thể biết trước được các tình huống trong hội nghị thường ủy.

Nhưng mà, so sánh với vòng thứ ba còn đỡ hơn. Phỏng chừng đồng chí Thời Mãn cũng cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng lựa chọn cách hơi mất thể diện một chút đó là quyền phủ quyết của bí thư. Mà Diệp Phàm cũng không có quấy rầy.

Phong Hồ Ninh nói.

– Ha hả, xem ra, đồng chí Diệp Phàm cũng không ngang ngược quá mức. Vẫn giữ cho Thời Mãn một chút thể diện.

Khúc Chí Quốc cười nói,

– Tuy nhiên, Hồ Ninh, hẳn là anh cũng nhìn thấy trong đó vẫn có chỗ để bắt tay có phải không?

– Ừm, nhưng có một chuyện xấu đó chính là quan hệ của Mộc Thành Chương và Mộc Hùng Phi không thực sự thân thiết. Đối với đại cục của Điền Nam hai người hợp thành một. Nhưng mà, khi không có quan hệ đến tỉnh Điền Nam dường như hai người có chút phân kỳ.

Phong Hồ Ninh nói.

– Đồng chí ấy có thể thò tay vào?

Khúc Chí Quốc hỏi.

– Dường như Mộc Thành Chương có chút đung đưa, còn sau hai đợt thảo luận hôm nay, dường như Mộc Hùng Phi đã thỏa thuận xong với Diệp Phàm.

Cho dù là ủng hộ nhau. Nhưng mà, Mộc Hùng Phi cũng không có quyết tâm đi theo Diệp Phàm. Bọn họ chỉ mới quan hệ với nhau.

Nếu như Mộc Hùng Phi có thể kết minh với Diệp Phàm, Nhậm Thời Mãn cũng có thể kết minh với chúng ta. Nếu như ba vị đồng chí ở tỉnh Điền Nam đều có thể đồng lòng.

Nếu chịu hợp tác, lực lượng của chúng ta cũng không kém so với Diệp Phàm, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Phong Hồ Ninh nói.

– Muốn kéo Mộc Hùng Phi qua phỏng chừng không phải dễ dàng, dù sao, trước mắt ở trong đảng ủy ủy ban còn có đồng chí Dương Chí Thăng.

Nếu như có thể hạ quyết tâm kéo đồng chí Dương Chấn Đông qua đây, vậy sẽ có ba phiếu. Cộng lại còn có sáu phiếu.

Nhưng mà, nếu như Mộc Hùng Phi lựa chọn hợp tác với Diệp Phàm thì còn có bảy phiếu, hoàn toàn có thể quyết định đại cục của hội nghị thường ủy.

Việc hợp tác với anh còn không thể ràng buộc. Nếu bọn họ cùng lựa chọn hợp tác với đồng chí Nhậm Thời Mãn, thì mọi chuyện còn hỏng bét.

Cho nên, ánh mắt đạo sĩ của đồng chí Mộc Hùng Phi đã sớm nhìn ra vấn đề trong đó. Tạm thời cứ ai mạnh hắn sẽ lựa chọn kết minh với nhà đó.

Đương nhiên, tỉnh Điền Nam có tới ba đồng chí không đồng lòng, nhưng thật ra có thể phân tách bọn họ.

Ví dụ, kéo đồng chí Mộc Thành Chương hoặc Chu Gia Sinh đến, lập tức ba xe ngựa của Điền Nam liền tan.

Đương nhiên, việc thực hiện so với lời nói có chút khó khăn. Dù sao, Mộc Hùng Phi cũng là trợ lý Chủ tịch tỉnh Điền Nam, cán bố cấp phó chủ tịch tỉnh.

Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Mộc Thành Chương cùng Chu Gia Sinh cũng phải nghĩ tới đồng chí cấp dưới có phải hay không?

Lập luận phân tích của Khúc Chí Quốc thật sắc sảo.

– Đúng vậy, tuy nhiên. Nghe nói đứng sau Chu Gia Sinh là trưởng ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh Điền Nam đồng chí Bạch Vạn Thăng.

Mộc Thành Chương có thể ngồi vào vị trí nhân vật số một địa ủy Giang Hoa, điều đó chứng tỏ còn khỏe hơn cả so với Bạch Vạn Thăng.

Phỏng chừng việc phân công quản lý đảng đoàn không phải là Trần Cự Đức mà là Dương Khai Thành.

Đôi khi Chu Gia Sinh và Mộc Thành Chương rất chú ý đến ý tưởng. Nhưng mà, cũng không phải tất cả đều đồng lòng.

Vòng thứ nhất hôm nay liền biểu hiện ra ngoài, Mộc Thành Chương và Mộc Hùng Phi không đồng lòng. Đến bây giờ Chu Gia Sinh còn đi theo bước Mộc Hùng Phi.

Phỏng chừng có quan hệ từ trước kia lúc Diệp Phàm đảm nhiệm chức vụ Bí thư địa khu Giang Hoa. Quan hệ giữa hai đồng chí Chu Gia Sinh và Diệp Phàm đã sâu đậm.

Mặt khác hai đồng chí này còn kết minh với nhau. Mà Chu Gia Sinh và Diệp Phàm có quan hệ bạn bè.

Phong Hồ Ninh nói.

– Trên đời này không có bạn bè mãi mãi, cũng không có liên minh nào không thể phá vỡ nổi. Chỉ cần thời thế thay đổi, sự việc biến đổi, bản thân mình đều có thể thay đổi.

Anh muốn ở lại làm trong ủy ban quản lý khu kinh tế. Phải kết giao với vài vị đồng chí mới được.

Bằng không, hai đồng chí là anh và Dương Chí Thăng. Sức mạnh của hai người là quá yếu. Mà phỏng chừng không lâu sau đó đồng chí Nhậm Thời Mãn có thay đổi.

Đến lúc đó, ngược lại lực lượng của ông ta so với anh còn mạnh hơn một chút. Đến lúc đó. Phỏng chừng đồng chí Dương Chấn Đông sẽ nghiêng ngay về phía đồng chí Nhậm Thời Mãn.

Đột nhiên Khúc Chí Quốc thở dài.

– Nhậm Thời Mãn sẽ có thay đổi, lời này có hàm ý gì. Anh ta vừa đến ủy ban quản lý khu kinh tế Hoành Không, chẳng lẽ lại bị điều đi đâu rồi, không thể nào đâu?

Phong Hồ Ninh thấy có chút khó hiểu trong chuyện này.

– Làm sao có thể điều đi được, nhưng mà, lần trước trong tổ có tuyên bố không nói cấp trên lãnh đạo Nhậm Thời Mãn là ai?

Khúc Chí Quốc hỏi.

– Việc này không hiểu được, đồng chí Nhậm Thời Mãn là Bí thư đảng ủy ủy ban quản lý. Mà cấp trên lãnh đạo trực tiếp của khu kinh tế Hoành Không chính là tỉnh Thiên Vân.

Còn tỉnh Điền Nam và Ủy ban Quốc tư chỉ là giúp đỡ quản lý thôi. Có chuyện đại sự gì thông báo cho bọn họ, còn bình thường bọn họ không trực tiếp can thiệp.

Nếu khu kinh tế đều do tỉnh Thiên Vân quản lý, đương nhiên lãnh đão cấp trên của đồng chí Nhậm Thời Mãn chính là Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân có phải không?

Phong Hồ Ninh nói.

– Sai rồi, Hồ Ninh, chắc chắn là anh sai rồi. Trong việc bổ nhiệm đồng chí Nhậm Thời Mãn Ban tổ chức Trung ương đã đưa ra ý kiến về cấp trên không rõ ràng.

Kỳ thật, anh cũng hiểu rõ. Khu kinh tế là do hai tỉnh hợp tác quản lý. Nhưng tỉnh Thiên Vân chiếm tỉ trọng lớn nhất thôi.

Còn hiện tại đồng chí Nhậm Thời Mãn chỉ xem như tạm thời xuống đây để giữ chức thôi. Còn không có rõ cấp lãnh đạo bên trên của anh ta.

Chẳng bảo lâu nữa sẽ rõ ràng thôi.

Khúc Chí Quốc nói.

– Rõ ràng, chủ tịch tỉnh Khúc cho rằng cấp trên của anh ta phải là ai?

Phong Hồ Ninh hỏi dò.

– Được rồi, tôi cũng không đáng qua loa với anh nữa. Phỏng chừng không đến mười ngày, đồng chí Nhậm Thời Mãn vừa được bổ nhiệm xuống dưới. Nếu như tôi đoán không sai, trong hội nghị thường ủy tỉnh Thiên Vân chúng ta sẽ có điều chỉnh.

Trong lời nói Khúc Chí Quốc tràn đầy sự tiếc nuối

– Chẳng nhẽ đồng chí Nhậm Thời Mãn sẽ vào trong hội nghị thường ủy tỉnh?

Phong Hồ Ninh chấn động, vội vàng hỏi.

Bởi vì, đương nhiên là bản thân đồng chí Phong Hồ Ninh cũng muốn tiến vào. Nếu có cơ hội dù sao cũng muốn tranh thủ đi một chút.

– 80% sẽ là như thế này, Hồ Ninh, cơ hội lần này của anh không lớn, bởi vì, anh vừa ở vị trí Phó Chủ tịch tỉnh.

Anh muốn, Nhậm Thời Mãn vừa tiến vào bên trong hội nghị thường ủy, quyền và lời nói trong ở vị trí bây giờ đương nhiên là khác nhau một trời một vực.

Hơn nữa, đối với một số đồng chí trong ủy ban quản lý khu kinh tế có cảm giác rất áp bách. Lúc trước đồng chí Nhậm Thời Mãn không thể đe dọa được các đồng chí cấp dưới.

Thế nhưng một khi anh ta đã tiến vào bên trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, các đồng chí cấp dưới nhất định sẽ phải chịu áp lực.

Khi cấp dưới phản đối quyết định của Nhậm Thời Mãn thì bắt buộc phải suy nghĩ đến việc ở hội nghị thường ủy sau này có bị đồng chí này trả đũa hay không.

Đây chính là điểm chính, trong khi đó Diệp Phàm và anh không được vào thường ủy, thì không thể tạo cho cấp dưới cảm giác bị ép như vậy.

Đến lúc đó, uy thế của Diệp Phàm bị giảm xuống. Còn anh càng bị yếu thế hơn.

Khúc Chí Quốc nói.

– Nhậm Thời Mãn vừa vào, phỏng chừng đồng chí Dương Chấn Đông sẽ về phía anh ta. Hơn nữa, nhất định là hai đồng chí Lam Tồn Quân, Cung Chí Quân cũng có áp lực nhất định.

Chỉ có đồng chí Kiều Báo Quốc là không thể thay đổi không bị kéo về phía Nhậm Thời Mãn. Nếu như hai đồng chí kia bị Nhậm Thời Mãn kéo về, lực lượng của anh ta sẽ thành bốn.

Còn Diệp Phàm chỉ có hai. Hơn nữa, đến lúc đó việc lựa chọn hợp tác của các đồng chí ở tỉnh Điền Nam sẽ khó khăn.

Bởi vì, nếu hợp tác cùng Diệp Phàm sẽ có năm phiếu, nhưng cũng có thể hợp tác với Nhậm Thời Mãn.

Phong Hồ Ninh nói.

– Nếu hai đồng chí Cung Chí Quân, Lam Tồn Quân ra nhập vào phe của Thời Mãn, vậy anh cũng sẽ không phải là bốn, mà là năm.

Khúc Chí Quốc nói.

– Hơn nữa, đồng chí Dương Chấn Đông nữa cũng quá bốn.

Phong Hồ Ninh có chút không tin.

– Ha hả, còn có đồng chí Bành Nhất Khải do Nhậm gia tiến cử nữa. Anh ta không giúp Nhậm Thời Mãn thì giúp ai. Quan hệ của đồng chí Bành Nhất Khải và Nhậm Thời Mãn không khác quan hệ của Diệp Phàm và Kiều Báo Quốc là mấy. Tuy rằng bọn họ không phải thân thích, nhưng mà trong vòng của Nhậm gia.

Khúc Chí Quốc nói.

– Thì ra là thế.

Nhất thời Phong Hồ Ninh cảm giác bả vai của mình chưa từng có sức ép lớn như vậy, vốn là cũng nghĩ đến khu kinh tế Hoành Không làm có chút thành tích. Hơn nữa, còn vọng tưởng có thể điều khiển được ủy ban quản lý.

Không thể tưởng tượng được người tính không bằng trời tính, mình cũng chỉ là nhân vật đứng thứ tư thôi. Cho dù là Diệp Phàm là một phe, Nhậm Thời Mãn là một phe, tỉnh Điền Nam là một phe thì so với mình cũng mạnh hơn một chút.

– Ha hả, anh cũng không phải lo lắng như vậy. Thật ra, quan hệ của Lam Tồn Quân, Cung Chí Quân và Diệp Phàm cũng tương đối vững chắc.

Cũng không dễ lay động. Anh không thấy Cung Chí Quân đã hạ quyết tâm đi theo Diệp PHàm.

Chính là lần tổ trong Tỉnh ủy dời đi, Cung Chí Quân nhất định đi theo đường bộ với DIệp Phàm.

Còn tình cảm của Lam Tồn Quân và Diệp Phàm rất sâu đậm. Nhậm Thời Mãn muốn lôi kéo hai người này không phải là điều dễ dàng.

Nếu như vậy, anh có nhìn thấy cơ hội không?

Khúc Chí Quốc cười nói.

– Ừ, nếu như Cung Chí Quân và Lam Tồn Quân có thể đứng vững như vậy. Nhiều nhất đồng chí Nhậm Thời Mãn cũng chỉ có ba phiếu. Không thể bằng Diệp Phàm được, như vậy tôi có thể lựa chọn hợp tác với ai rồi. Đến lúc đó, tuy không thể chủ đạo nhân sự, nhưng mà, cũng có thể phân chia một miếng bánh ngọt.

Trong lòng Phong Hồ Ninh cảm thấy tốt hơn một chút.

– Lão Nhậm, đừng buồn bực, chỉ cần một thời gian ngắn có thể thay đổi được hết thôi.

Bành Nhất Khải vừa nói vừa mang một bình rượu đến cạnh Nhậm Thời Mãn, hai người chỉ có một đĩa lạc, một đĩa đậu ngồi uống rượu cùng nhau.