Chương 2661: Mượn bài mỉa mai

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đúng vậy, tôi cũng suy nghĩ trăm lần không có lời giải đáp. Chúng ta có thể nghĩ đến quan hệ lợi hại của Phó chủ tịch tỉnh Vi và phó trưởng ban Vi không thể không nghĩ đến.

Nhưng chuyện này thật sự xảy ra rõ ràng trước mắt chúng ta mà.

Vậy chắc chắn có người lén lút mới như thế có phải không? Nếu Vi Công Minh không đồng ý thì cấp dưới nào dám làm.

Đưa tin về nhân vật có số ở Tỉnh ủy là một chuyện lớn, có đồng chí nào dám xằng bậy?

Diệp Phàm nói.

– Việc này vừa rồi xem xong tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Trong đó còn một điểm quan hệ có lẽ cậu không hiểu được.

Bạch Hiểu Hồng nói.

– Nói tôi nghe một chút xem.

Diệp Phàm hỏi.

– Chín là về Lưu Ngôn, có lẽ cậu không biết gã là ai.

Bạch Hiểu Hồng nói.

– Chưa từng nghe nói qua người này.

Diệp Phàm hừ nói.

– Người này là quản lý tuyên truyền của ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Mà phê duyệt chuyên mục trên đài truyền hình liên quan rất lớn với gã.

Đương nhiên chương trình tin tức tối nay chắc chắn được Vi Công Minh gật đầu. Bình thường việc nhỏ cũng không cần Vi Công Minh phê duyệt.

Mà Lưu Ngôn là em họ của Thái Lương.

Bạch Hiểu Hồng nói ra những lời này suy nghĩ của Diệp Phàm có phần lớn hơn.

– Chẳng lẽ là Lưu Ngôn lừa dối, tuy nhiên, gã làm như vậy hậu quả chẳng lẽ không quá lớn? Vi Công Minh còn không rút da sao. Lưu Ngôn có thể ngồi ở vị trí hôm nay chắc chắn cũng không dễ dàng. Sao có thể phạm phải sai lầm như vậy?

Diệp Phàm cũng có chút nghi ngờ khó hiểu.

– Có người cũng chó cùng rứt giậu đấy, cho đến lúc này nói cũng sẽ rối rắm. Người này chưa choáng thì cái gì cũng có thể làm được.

Nở mày nở mặt của cậu cũng khiến nhân vật số một của Phong Châu mất hết thể diện. Muốn một bước liền bôi xấu được cậu là lúc những người khác ra trọng quyền.

Hơn nữa cậu còn không nghi ngờ Lưu Ngôn, mà Vi Công Minh là đối tượng hoài nghi số một.

Tôi đoán Lưu Ngôn có phải là rời khỏi ban Tuyên giáo rồi mới dám chơi trò này.

Bạch Hiểu Hồng đoán.

– Vậy chúng ta cứ chọc thủng nó là được, khiến cho Vi Công Minh đến trừng trị hứn.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

– Tuy nhiên quan hệ của tôi và Vi Công Minh cũng không thân lắm, có lẽ ông ta cũng nhìn thấy quan hệ lợi hại trong đó cho nên, có chịu ra tay hay không cũng khó nói. Có lẽ việc này chính là ông ta muốn vậy.

– Nếu là Vi Công Minh làm thì cậu không tiện ra tay, tuy nhiên, chúng ta có thể đi một con đường vòng, để người khác đến gõ Vi Công Minh.

Bạch Hiểu Hồng không ngờ cười lạnh một tiếng, đây là việc khá hiểm thấy.

– Ai thích hợp nhất? Chủ tịch Tề không được, việc này ông ấy sẽ không dễ làm.

Diệp Phàm nói.

– Lãnh đạo của tôi trưởng ban Chu.

Bạch Hiểu Hồng nói một câu làm Diệp Phàm hỏi:

– Trưởng ban Chu? Là trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy? Mặc dù là trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy có quyền lực lớn nhưng cũng không cần biết đến hệ thống tuyên truyền. Ngoài ra, hai vị đó đều là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.

– Ha ha, trưởng ban Chu không quản được Vi Công Minh, ngay cả Lưu Ngôn cũng không quản được. Nhưng trưởng ban Trần Tú Trân quản được Vi Công Minh và Lưu Ngôn.

Bạch Hiểu Hồng cười nói.

– Chị nói quan hệ giữa trưởng ban Trần và trưởng ban Chu không giống bình thường?

Diệp Phàm hình như hiểu ra rồi.

– Cũng không nhất định như vậy, tuy nhiên tôi biết trưởng ban Chu đối với cậu không rồi. Hơn nữa, khi cậu đến Phong Châu rồi những lần đi lên tỉnh công tác trưởng ban Chu đều nhắc tới cậu trước mặt tôi.

Tôi nghĩ, trưởng ban Chu không biết được quan hệ giữa hai chúng ta. Ống ấy chỉ muốn cho cậu mở rộng mạng lưới quan hệ một chút.

Lợi dụng ảnh hưởng của ông ấy ở Phong Châu để cậu tìm được vài đồng chí tin cậy.

Mà tôi là cấp dưới của ông ấy là thích hợp.

Bạch Hiểu Hồng nói.

– Đến lúc đó trưởng ban Chu đem băng ghi hình này đặt lên bàn trưởng ban Trần.

Mặc dù trưởng ban Trần muốn giả ngu cũng không được rồi. Có lẽ lúc trước trưởng ban Trần cũng nghĩ việc này do Vi Công Minh làm, tiếp theo cũng sẽ nghĩ đến Vi Bá Tiếu. Thế của nhà họ Vi ở tỉnh ta cũng tương đối. Ngay cả Trần Tú Trân là ủy viên thường vụ tỉnh ủy cũng phải suy nghĩ đến mối quan hệ này.

Huống chi Phó chủ tịch Vi thân thiết với Bí thư La, khiến cho trưởng ban Trần không thể không nể mặt.

Việc này đối với cô ấy mà nói chỉ cần Bí thư La nhắc nhở cái gì thì cô cũng nhắc nhở một chút rồi cho qua.

– Việc này, có phải là quá làm khó trưởng ban Chu không?

Diệp Phàm hỏi.

– Đúng là có chút khó xử. Ngoài ra, trưởng ban Chu có chịu ra tay không cũng khó nói. Dù sao việc này liên quan rất phức tạp. Bọn họ có băn khoăn cũng là bình thường. Tuy nhiên, tôi nghĩ quan hệ giữa trợ lý Diệp và trưởng ban Chu không phải bình thường. Nếu quan hệ của hai người vượt qua được những băn khoăn thì trưởng ban Chu nhất định sẽ ra tay.

Phó trưởng ban Bạch nói.

– Vậy hãy để trưởng ban Trần ra mặt gõ Vi Công Minh hoặc Lưu Ngôn.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại xong lập tức vận dụng các mối quan hệ.

Sau đó gọi điện thoại cho trưởng ban Chu Bình Minh ân cần hỏi thăm:

– Trưởng ban Chu, chào ngài, tôi là Diệp Phàm.

– Ừ, tiểu Diệp, không tệ. Gần đây ở Phong Châu bận quá đấy. Kinh động cả tỉnh Tấn Lĩnh.

Hiện giờ cậu trở thành nhân vật nổi tiếng của cả tính. Đáng tiếc là đài tỉnh chúng ta không có chuyên mục phỏng vấn trực tiếp, không thì có thể lên đài.

Chu Bình Minh cười, lời khen rất chân thành.

Tuy nhiên, phía sau câu nói cũng có chút ý tứ sâu xa.

– Ôi, việc này tôi còn phải cảm ơn đài truyền hình tỉnh “đặc biệt quan tâm” với Diệp Phàm tôi cho nên, tôi nghĩ có thể nhờ trưởng ban Chu mời lãnh đạo ban Tuyên giáo ăn một bữa cơm xoàng được không.

Đài tỉnh đã cố gắng hết sức để tuyên truyền phát triển miễn phí cho Phong Châu chúng ta. Làm tổ trưởng của tổ thu hút đầu tư Phong Châu, kinh phí của tổ dù eo hẹp cũng phải mời một bữa cơm có phải không?

Diệp Phàm cười nói, tin rằng trưởng ban Chu chắc chắn sẽ hiểu ý nghĩa của từ “đặc biệt quan tâm”.

– Việc này là nên thế, tuy nhiên, trưởng ban Trần phải ngày mốt mới về.

Trưởng ban Chu nói.

– Ngày mốt, ngày mốt là 17 vậy chúng ta chọn 5h30 gặp ở Đông Đình Các ở tính thành có được không ạ?

Diệp Phàm hỏi.

– Ừ, việc này tôi gọi điện thoại nói chuyện với trưởng ban Trần một chút. Nếu ngày 18 không có việc thì tôi sẽ trả lời cậu.

Trưởng ban Chu trả lời dứt khoát.

Diệp Phàm tất nhiên thầm cảm kích. Nghĩ tất cả việc này đều do Ninh Chí Hòa đã có lời với Chu Bình Minh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Đương nhiên, sau đó có lẽ Chu Bình Minh cũng biết quan hệ của Diệp Phàm với nhà họ Kiều. Tất nhiên là càng “thân thiết” rồi. Ninh Chí Hòa có lẽ sau đó liền trở thành người giật dây.

Tuy nhiên, Diệp Phàm hơi nghi ngờ không biết có phải Chu Bình Minh là người trong hệ thống nhà họ Phí không.

Buổi chiều ngày hôm sau Vương Long Đông gọi điện thoại đến, mời Diệp Phàm ăn cơm chiều. Diệp Phàm trêu y nói ở Phong Châu hắn là chủ, phải mời khách thì tự mình mời, sao lại xoay đến Vương Long Đông mời.

Tuy nhiên, Vương Long Đông kiên trì muốn mời, Diệp Phàm hỏi gã là chuyện gì cũng không nói, Diệp Phàm cũng có chút buồn bực, năm giờ chiều sau khi tan việc lên xe đi thẳng đến Vạn Hương lầu.

Vạn Hương lầu này nghe thật có chút quê mùa, tuy nhiên, đồ ăn ở Vạn Hương lầu là tuyệt vời ở Phong Châu.

Tất cả đều mang phong cách Phong Châu. Tuy nhiên, giá cũng không phải thấp.

Hơn nữa, đôi khi còn có thể ăn một số đặc sản miền núi ở đây. Đương nhiên “đặc sản” này cũng là những thứ được bảo vệ cấp ba của nhà nước thôi.

Nhưng sản vật rừng nói được bảo vệ vẫn là được bảo vệ, nói không được bảo vệ cũng bình thường. Đương nhiên, cục Công thương muốn kiểm tra cũng có thể hợp tình hợp lý.

Chẳng qua nghe nói người đứng sau Vạn Hương lầu nghe nói rất có thực lực, trên cơ bản không có mấy người mắt mù đến đây kiểm tra cái gì.

Ngay các các đồng chí công an, thuế vụ cũng bảo kê cho quán này. Tuy nhiên, rốt cuộc hậu trường là ai Diệp Phàm cũng không rõ lắm. Hơn nữa cũng không muốn để ý đến việc không đâu này.

Địa bàn của Vạn Hương lầu rất lớn, vì địa hình Phong Châu bằng phẳng. Hơn nữa kinh tế không mấy phát đạt cho nên giá đất cũng không phải là đắt.

Tất nhiên kẻ có tiền có thể mua được mảnh đất xây nên Vạn Hương lầu.

Một tòa nhà hai tầng, tầng lớn không phải ở trên cao mà dưới đất. Xung quanh giống như vườn cây, rất nhiều hoa và cây cối.

Còn có các núi giả đặt trước Vạn Hương lầu, nhìn sơ qua còn tưởng rằng đó là một công viên nhỏ. Đến gần mới biết đó là một quán ăn.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa bước xuống xe phát hiện mấy bóng người quen thuộc. Đứng bên cạnh Vương Long Đông là tổng giám đốc phụ trách khách sạn Kinh Đô Bắc Kinh của Kim Lăng Cổ phủ Cổ Đức.

Con trai của Cổ Vượng cũng ở đây, Cổ Đức là chú của Cổ Phi Phi. Trước kia là người ngăn cản Vương Long Đông và Cổ Phi Phi có sự giúp đỡ của thanh kiếm Can Tương.

Lúc trước Cổ Đức rất kiêu ngạo, căn bản là kinh thường Vương Long Đông cùng Diệp Phàm. Không thể tưởng được hiện giờ hai người lại đi với nhau.

Diệp Phàm suy nghĩ ra điều gì đó, có lẽ là Cổ Đức không chịu được áp lực của liên kết bạn bè Phí Nhất Độ đối với khách sạn Kinh Đô cuối cùng chọn cách tước vũ khí đầu hàng hướng Vương Long Đông khuất phục.

Người này cũng quá không khí phách, Diệp Phàm thầm khách sáo một câu hướng về phía Vương Long Đông.

Thật ra, thay đổi cũng là việc thường tình của con người. Dù nói thế nào bà xã của Vương Long Đông vẫn là người nhà họ Cổ.

Tuy nói lúc đó bị cắt đứt quan hệ nhưng huyết thống không đứt được, đã cứt đứt xương cốt còn hợp lại được mà.

Hẳn là Cổ Phi Phi đã nhẹ nhàng nói với Vương Long Đông, những lời nói nhẹ nhàng gối đầu đối với người đàn ông không khác gì bão cấp 18.

Vương Long Đông có lẽ cuối cùng không chịu được sự dịu dàng của Cổ Phi Phi mà phải đầu hàng trên bụng đàn bà.

– Anh Diệp, phong cảnh ở Phong Châu đẹp như vậy sao không mời tôi và Long Đông đến đây vui đùa một chút, có phải sợ chúng tôi ăn chết anh không.

Cổ Phi Phi vẻ mặt tươi cười, nụ cười tươi kia như không có tim không có phổi.

– Thật đúng là có chút sợ, ai bảo mấy người ăn như vậy.

Diệp Phàm nhún vai, cười, ánh mắt lơ đãng đảo qua bụng của Cổ Phi Phi, cười nói:

– Long Đông, cậu được lắm.

– Được gì, Anh Diệp, anh nói câu này tôi không hiểu.

Vương Long Đông cười nói, thật ra, gã hơi chột dạ, ánh mắt không ngờ đã nhìn lướt qua bụng bà xã.

Việc này, đương nhiên chỉ có đôi mắt ưng của Diệp Phàm mới có thể phát hiện. Cổ Phi Phi mang thai nhiều nhất là hơn ba tháng, bụng chỉ thay đổi một chút, người thường khó có thể phát hiện.

– Còn giả ngốc với tôi, giả bộ thì sau này đứa bé này đừng gọi tôi là bác.

Diệp Phàm cười khan một tiếng.

– Anh Diệp đã phát hiện, lợi hại, tôi phục rồi.

Vương Long Đông có chút thẹn thùng mặt không ngờ có chút đỏ.

Tuy nhiên, phần lớn là đắc chí. Việc này có thể thăng cấp làm bố đương nhiên là đáng kiêu ngạo rồi.

– Làm từ lúc nào thế.

Diệp Phàm hỏi.