Chương 2196: Rất lưu manh

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tôi là người không hiểu nhân tình đến vậy sao? Bảo Quốc cũng là con trai tôi. Được rồi, việc này thế này đi. Tôi chờ Chủ nhiệm Diệp đến gõ cửa đã.

Võ Quang Trung nổi máu lưu manh, khoát tay nói.

Chuyện của Võ Báo Quốc rơi xuống nhanh quá, chỉ trong hai ngày đã tuyên bố bổ nhiệm. Cái này, đương nhiên là do đích thân Trương Oánh Nguyệt ra tay mới làm được như thế.

Tuy nhiên, điều khiến Võ gia thấy kỳ lạ là đã hai ngày rồi mà Chủ nhiệm Diệp vẫn chưa đến gõ cửa.

Chẳng lẽ mình đoán sai, trên đời này, thực sự có người tốt vậy sao? Làm việc tốt mà không để lại tên, không đòi hỏi gì… Võ Quang Trung có chút nghi ngờ, khó hiểu.

Sao lão có thể hiểu được, Diệp Phàm tối ngày hôm đó đã đem rượu đến nhà Thụ Dương Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bắc Kinh.

Kim Thụ Dương là Ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Bắc Kinh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, đường đường là quan to cấp Thứ trưởng. Là người quản lý mấy chục ngàn cái mũ quan ở Thủ đô. Ở Bắc Kinh, đương nhiên ông ta cũng là một nhân vật phong vân.

Tuy nhiên, lúc ở Việt Đông Diệp Phàm có quen ông ta.

Hơn nữa, còn biết, ông ta là bạn học của của cha vợ Kiều Viễn Sơn.

Kiều Viễn Sơn chuyển ông ta từ Việt Đông đến thủ đô là có mục đích. Đương nhiên hy vọng ông ta có thể tiến vào trong bộ máy Ban Tổ chức Trung ương các bộ và uỷ ban trung ương, sau này có thể giúp đỡ cho mình chút gì đó. Dù là trong nội bộ, cũng tồn tại không ít mâu thuẫn.

Gần đây có tin đồn Thứ trưởng Ninh Chí Hòa có khả năng được trao quyền đi đảm nhiệm chức quan to ở một tỉnh nào đó bên dưới, Ninh Chí Hòa mà đi, vậy không phải trong Ban Tổ chức Trung ương sẽ trống một vị trí sao. Kiều Viễn Sơn sớm đã đi vận động cho việc này rồi.

Hơn nữa, Kiều Viễn Sơn muốn đẩy Kim Thụ Dương vào. Thì phải tiếp xúc với Phí gia, đương nhiên là cũng mong Phí gia giúp đỡ, để Kim Thụ Dương có thể thuận lợi bước vào Ban Tổ chức Trung ương. Còn Kiều Viễn Sơn sẽ báo đáp bằng cách ủng hộ Ninh Chí Hòa đến một tỉnh nào đó đảm nhiệm chức quan lớn.

Hợp quần tăng sức mạnh cũng là việc mà Phí gia trang và Đại viện Kiều gia đều mong muốn, trước kia hai nhà dù nói đều là những gia đình có sức ảnh hưởng tương đối tới nước cộng hòa. Nhưng quan hệ giữa hai nhà không phải rất tốt.

Ngay cả lần này, cũng chỉ là tạm thời liên kết đồng minh thôi. Sau khi xong việc, quan hệ đồng minh này cũng chấm dứt.

Đương nhiện, việc hai bên cùng có lợi này là việc các đại gia tộc ở thủ đô đều mong muốn. Kiểu liên minh tạm thời này ở Bắc Kinh nhìn mãi cũng quen mắt.

Cũng không thể bảo họ làm đồng minh vĩnh viễn được. Họ vẫn sẽ là đối thủ. Đối thủ và đồng minh, hai sắc thái này vì dính dáng đến lợi ích nên luân phiên cho nhau.

– Đã tới rồi đấy à, còn đem rượu gì đến đấy?

Kim Thụ Dương cười tủm tỉm, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, bắt tay Diệp Phàm. Và, cái bắt tay này rất có lực, suýt chút nữa là làm Diệp Phàm đánh rơi hai bình Mao Đài rồi.

Tuy nói cấp bậc của Diệp Phàm không so được với Kim Thụ Dương, nhưng Kim Thụ Dương không thể nào coi thường thằng nhãi này. Người ta là con rể của Đại viện Kiều gia cơ mà.

Trong suy nghĩ của Kiều Viễn Sơn, địa vị của Diệp Phàm chắc chắn sẽ cao hơn người bạn học cũ như ông ta. Dù đôi lúc có nghe thấy Kiều Viễn Sơn phê bình Diệp Phàm, tuy nhiên phê bình thì cứ phê bình.

Nhưng khi gặp chuyện gì lớn, quan hệ cha vợ của người ta được buộc chặt bởi con gái, thân thiết lắm. Ông trời đã cố định chuyện này rồi, không có lý do nào để thay đổi cả.

Hơn nữa, hiện tại Diệp Phàm như mặt trời ban trưa. Vị trí hiển hách, công tác bên cạnh Chủ tịch Đường. Chỉ dựa vào điều này cũng có thể khiến cho Kim Thụ Dương phải ra cửa đứng chờ Diệp Phàm rồi. Hai người bèn vào phòng hàn huyên, Kim Thụ Dương đích thân đi pha trà.

Thấy ông ta định đi lấy trà, Diệp Phàm bèn lấy một hộp từ trong cặp, đặt lên bàn, cười nói:

– Thử loại này xem?

– Hàng tốt!

Kim Thụ Dương vừa nhìn đã biết, cười nói:

– Lấy bên chỗ cha vợ cậu à?

– Haha, thử đi sẽ biết,

Diệp Phàm cười thần bí, không trả lời.

Kim Thụ Dương hơi ngạc nhiên, hai mắt hơi động. Ông cẩn thận mở hộp. Lấy ra một gói, nhìn cẩn thận.

Trong giây lát, dưới đôi mắt ưng, Diệp Phàm phát hiện đồng tử của lão già này khẽ động, trừng mắt. Biết lão già này biết nhìn hàng, đã phát hiện được đây là hàng cực phẩm rồi.

Hơm nữa, tay lão còn hơi run. Đoán chừng là do kích động mà thành.

Lão chỉ đổ một nửa lá trà trong bọc nhỏ, Diệp Phàm không khỏi cười nói:

– Nhiều một chút, không sẽ bị nhạt đấy.

– Muốn uống thì cậu về mà uống của nhà mình đi, hộp này tặng tôi rồi, sao có thể lãng phí được?

Kim Thụ Dương tức giận hừ với Diệp Phàm, vì đều có quan hệ với Kiều Viễn Sơn nên hai người đã quen từ khi còn ở Việt Đông, thành thử, nói chuyện cũng rất tự nhiên.

– Haha, đành vậy.

Diệp Phàm tiếc nuối lắc đầu.

Tách trà trên bàn, Kim Thụ Dương chỉ uống một hớp nhỏ, nhắm mắt lại, lúc lâu sau mới mở mắt ra thở dài:

– Quả nhiên không giống trà thường, trà ngon!

– Haha, chú Kim, lần này cháu bị đập nhà rồi, chỉ được có hai hộp trà,

Diệp Phàm có chút đau lòng, trề môi nói.

– Còn một hộp nữa?

Kim Thụ Dương cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

– Cái này, chú Kim, làm người không thể quá tham lam được.

Diệp Phàm nháy mắt, cười nói.

– Nói cũng phải, phải biết thế nào là đủ.

Kim Thụ Dương cũng tiếc nuối lắc đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm 1 cái:

– Nói đi, có chuyện gì?

– Võ Bảo Quốc…

Diệp Phàm cũng không lòng vòng, trực tiếp nói thẳng sự việc.

– Chủ nhiệm Diệp à, hai ngày trước giúp người ta kiếm một cái chức Cục trưởng, hai ngày sau lại muốn chuyển người từ Bộ y tế sang Ban tổ chức cán bộ. Lát nữa lại muốn cái chức Phó trưởng ban thường trực. Việc này tôi hiểu rồi.

Kim Thụ Dương cũng không hỏi Diệp Phàm vì sao, gật gật đầu.

Sau đó, hai người không nói về chuyện của Võ Bảo Quốc nữa. Chuyện này người thông minh chỉ cần nói một chút đã hiểu, nói thêm nữa thành ra nói nhiều.

– Nghe Viễn Sơn nói cậu với Báo Quốc có chút mẫu thuẫn nhỏ?

Kim Thụ Dương nói chuyện phiếm, nhắc đến Kiều Báo Quốc.

– Anh ấy với cháu chẳng chút hài lòng, cháu cũng chẳng biết tại sao. Kể ra lúc đầu cháu với Viên Viên yêu nhau anh ấy cũng không đồng ý. Cuối cùng chúng cháu tiền trảm hậu tấu, nên làm anh ấy trong lòng không vui.

Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Kim Thụ Dương, nói tiếp:

– Có vài việc không còn cách nào khác, bảo cháu từ bỏ Viên Viên cũng không thể được. Trong chuyện này chỉ cần cháu kiên cường một chút thì tự nhiên sẽ thành đắc tội với anh ấy.

– Tôi thấy cứ thôi vậy, đều là người nhà, đúng không nào?

Kim Thụ Dương khuyên, lại nói tiếp:

– Lần này Báo Quốc nó cũng có cơ hội, tỉnh Nam Phúc đang thiếu vị trí. Viễn Sơn có nói với cậu chưa?

– Chưa ạ!

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

– Haha, nghe nói trước đây ở Nam Phúc cậu tương đối có năng lượng. Mà Bí thư Phí lại đang cầm lái tỉnh Nam Phúc.

Chuyện của Báo Quốc cậu cũng nên để tâm một chút. Dù sao cũng là người nhà. Ít ra cậu cũng phải nể mặt Viên Viên.

Kim Thụ Dương nói, Diệp Phàm cảm thấy lão này đang truyền đạt ý của Kiều Viễn Sơn. Trong lòng tự nhủ, quái, chẳng lẽ Kiều Viễn Sơn đã biết được mình sẽ đến nhờ Kim Thụ Dương.

Kiều Viễn Sơn lần này cũng khó, chuyện quan trọng thứ nhất là đẩy bạn họ cũ Kim Thụ Dương tiến vào thành viên tổ chức trong Ban Tổ chức Trung ương. Còn chuyện khác là đẩy con trai mình lên vị trí nhân vật số một thành ủy nào đó ở tỉnh Nam Phúc.

Hai chuyện đặt lại với nhau, dĩ nhiên, Kiều Viễn Sơn biết rõ cái nào quan trọng. Đương nhiên là chuyện của Kim Thụ Dương quan trọng rồi.

Còn chuyện Kiều Báo Quốc tạm thời ông ta không ra tay. Vừa vặn Phí gia cũng muốn đưa Ninh Chí Hòa xuống.

Kiều Viễn Sơn nghĩ mãi, nếu đưa con mình lên, Kim Thụ Dương sẽ mất đi cơ hội. Cơ hội này khó khăn lắm mới có được. Còn chuyện con mình chỉ là chuyện nhỏ.

Nhiều nhất là đợi thêm một hai năm nữa, vị trí nhân vật số một Thành ủy cũng là chuyện ván đã đóng thuyền. Tuy nhiên, Kiều Viễn Sơn không cam lòng. Cho nên, đem chủ ý đặt lên anh con rể Diệp Phàm.

Kim Thụ Dương dĩ nhiên trong lòng cảm kích, không nói giúp cho Kiều Viễn Sơn thì nói giúp ai nữa.

– Haha…

Diệp Phàm mỉm cười hai tiếng, chưa trả lời. Kim Thụ Dương tiếp tục cằm ràm một hồi cũng không dài dòng nữa.

Tuy nhiên, Kim Thụ Dương làm việc cũng nhanh nhẹn.

Tối ngày thứ tư.

Võ Bảo Quốc vui vẻ trở về nhà.

Anh ta la lớn:

– Thành rồi, thành rồi.

– Chuyện gì thành ròi? Sao mà vui mừng như Phạm Tiến trúng cử vậy?

Trương Anh Anh trách.

– Thành thật rồi, mấy ngày nữa, anh sẽ làm việc với ba rồi.

Võ Bảo Quốc cười nói.

– Quái, anh điều sang Đại học Yến Kinh làm gì? Chi bằng cứ ở Bộ y tế?

Trương Anh Anh vẻ mặt kinh ngạc, dĩ nhiên là cô đang hiểu lầm.

– Ai nói anh điều qua Đại học Yến Kinh, anh nói là cha em, là cha vợ anh ấy. Sau này anh còn là lãnh đạo của ông ấy, Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức quận ủy. Sau này, bảo cha em cung kính một chút.

Võ Bảo Quốc nói đùa.

– Lần này ai nói với con?

Võ Quang Trung lạnh lùng hừ nói. Kỳ thực, trong lòng lão cũng tương đối vui mừng. Con thăng chức, ai mà chẳng vui. Còn Tống Mai vợ của Võ Quang Trung miệng đã sớm nở nụ cười rồi.

– Trưởng ban Kim Thụ Dương.

Võ Bảo Quốc thuận miệng nói.

– Cũng là một nhân vật lớn, chắc hẳn cũng là Chủ nhiệm Diệp giúp?

Võ Quang Trung nói.

– Vâng!

Võ Bảo Quốc có ngốc cũng hiểu, chắc chắn là do Chủ nhiệm Diệp nhờ vả rồi. Bằng không, hai người vốn không quen biết, sao có thể xảy ra việc vô lý như vậy được.

Anh ta nói tiếp:

– Cha, việc này, cha thấy có nên cảm ơn Chủ nhiệm Diệp không?

– Haizz, chủ nhiệm Diệp đã không coi thường nhà chúng ta. Vậy con chủ động đi nhanh đi. Bảo Quốc, nếu có thể nhờ chuyện này tiếp giao với Chủ nhiệm Diệp, cũng là may mắn của con.

Võ Quang Trung cũng hiểu lý lẽ.

Nháy mắt, Võ Bảo Quốc đã đem đồ đến gõ cửa nhà Bộ trưởng Trương

Không lâu sau trực tiếp đi thẳng vào nhà.

– Thì ra là thế.

Võ Quang Trung sắc mặt có chút khó coi.

– Cái cô nàng Tuyết Hồng điểm thấp quá, cái này, cha xem, có phải khó quá không?

Võ Bảo Quốc có chút lo lắng, Chủ nhiệm Diệp người ta đã giúp mình nhiều như vậy. Nếu không thể đưa Tuyết Hồng vào Đại học Yến Kinh, vậy thì đúng là quá có lỗi với Chủ nhiệm Diệp chưa từng gặp mặt này.

– Với số điểm này, có làm thế nào cũng không vào được. Nhưng mà, Tuyết Hồng có sở trường gì không?

Gừng càng già càng cay, Võ Quang Trung đưa ra chủ ý.

– Đúng rồi, nếu có sở trường đặc biệt gì đó vẫn có thể trúng tuyển.

Võ Bảo Quốc vỗ đầu mỉm cười.