Chương 859: Sự giao phó của tướng quân

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Hơn nữa cũng muốn tìm hiểu xem tình hình của huyện nghèo nhất tỉnh như thế nào, điều nên xem xét cũng phải xem xét.

Dù sao đây cũng là nơi tướng quân Tống còn đang để tâm, không thể qua loa cho xong chuyện. Có lẽ đây được gọi là “ yêu ai yêu cả đường đi lối về”.

Thế mà Quách Thu Thiên không biết tâm tư của bác mình. Cô đã phải mất bao tâm sức để “ lừa” bác đến Ma Xuyên.

Ông bác này đã sớm hiểu được tâm tình của cháu gái nên giả vờ từ chối. Sau cùng có vẻ miễn cưỡng nể tình cháu gái mà đi.

Khiến cho đại tiểu thư Quach Thu Thiên phấn khởi liền mấy ngày. Tưởng rằng vì lời ngon tiếng ngọt của mình mà thuyết phục được bác. Thật ra thì bằng không

Thật ra, bác cô cũng không lạ gì Diệp Phàm, đã biết từ lâu rồi. Hình như hắn còn đã từng giúp ông một việc lớn, điều này càng khiến ông thêm phần hứng thú.

– Vậy đánh cuộc đi. Nếu hôm nay chủ tịch Diệp có thể thu được hai mươi triệu, bác sẽ quyên thêm bằng con số đó.

Người đàn ông trung niên liếc Quach Thu Thiên một cái, gật gật đầu.

– Hai mươi triệu, cháu thấy bác yêu cầu quá cao rồi. Huyện này đứng thứ nhất từ dưới lên, nghe nói thu nhập từ thuế cả năm không đến mười triệu, con số hai mươi triệu kia, có muốn cướp cũng không cướp được. Hừ, rõ ràng là làm khó người ta…

Quách Thu Thiên có vẻ không vui, bĩu môi đến mức có thể treo cả lọ dầu. Đây vốn là nhiệm vụ bất khả thi.

Đến Quách Thu Thiên còn không có chút niềm tin nào là Diệp Phàm có thể quyên được con số hai mươi triệu. Dù nói trước kia ở Lâm Tuyền hắn cũng từng quyên được những bốn mươi triệu, hình như cũng chỉ cách đây một năm. Hơn nữa trong đó có rất nhiều mối quan hệ.

Diệp Phàm đến Ma Xuyên chưa được một tháng, làm sao tạo được nhiều mối quan hệ như vậy. Theo như Quách Thu Thiên dự tính, con số đỉnh điểm hôm nay chỉ có thể lên tới ba triệu, hai mươi triệu chỉ là mơ hão.

Đương nhiên bác cô cũng biết con số hai mươi triệu là không tưởng. Nếu không ông đã chẳng bạo mồm nói sẽ quyên thêm hai mươi triệu.

Tuy nói khả năng của ông rất lớn nhưng vừa ra tay đã bỏ ra hai mươi triệu, đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, cũng không thể đặt bừa vào huyện Ma Xuyên được. Những huyện cần dùng tiền trong cả tỉnh thì nhiều lắm. Thép tốt đương nhiên phải dùng làm lưỡi dao.

– Cái đó bác cũng chẳng có cách gì. Đây là điểm chốt của bác. Đã làm người ai chẳng có điểm chốt, phải không Thu Thiên?

Diệp Phàm kia nếu muốn lấy được tiền của bác thì cũng phải tạo ra được những thành tích nổi bật hơn hẳn các chủ tịch huyện khác mới được, bằng không, tại sao bác lại phải quyên tiền cho Ma Xuyên mà không phải cho những nơi cần dùng tiền khác?

Tuy nói tình hình kinh tế của tỉnh ta cũng tạm, những dù sao cũng không phải giàu nứt đố đổ vách. Những địa phương cần dùng tiền nhiều lắm. Làm cán bộ Đảng, tuyệt đối không được làm việc theo cảm tính, như vậy sẽ phạm sai lầm.

Người trung niên kiềm chế ý cười, tiện thể còn dạy dỗ cháu gái.

Nét mặtông có phần nghiêm túc, chợt nói:

– Huống chi, chẳng phải cháu bảo chàng trai này rất lợi hại hay sao, ở Lâm Tuyền còn quyên được bốn mươi triệu. Hôm nay yêu cầu của bác cũng không cao, chỉ hai mươi triệu thôi.

– Bác nói nhẹ nhàng thật. Đó là ở Lâm Tuyền người ta có thời gian chuẩn bị, hơn nữa còn có nhiều mối quan hệ. Ở Ma Xuyên này lấy đâu ra quan hệ gì chứ, thời gian đến đây cũng chưa lâu, mới được một tháng, không thể được.

Quách Thu Thiên rất thất vọng.

Vốn âm thầm muốn giúp bạn học một tay, cũng tiện khoe mẽ một phen. Bằng không, trước đây ở trường Đảng đều là bị cô bắt nạt, Quach Thu Thiên tự nhiên ấm ức, không tin được là hy vọng này liền trở thành bong bong nước.

– Haha. Làm sao cháu biết là không có mối quan hệ gì. Bác thấy chàng trai này quen biết cũng khá, không tin cháu cứ chờ xem. Đương nhiên nể mặt Thu Thiên của chúng ta, số tiền ba triệu thì vẫn phải có.

Người trung niên không nói gì nữa. hai người lại bắt đầu nghe bài diễn thuyết của Diệp Phàm.

– Keo kiêt.

Quách Thu Thiên hừ một tiếng, quay đầu về phía khán đài. Thật ra người trung niên cũng muốn làm ơn mà không tốn công sức. Cây cầu Bối Diệp này tướng quân Tống cũng đã có lời giao phó, vốn là ông cũng phải rút ra mấy triệu. Qua lời ông nói, có vẻ muốn ra vẻ với cháu gái, lát nữa lại rút mấy triệu ra.

– …Các đồng chí, Ma Xuyên đã đến thời điểm quyết chiến. Bắt buộc phải làm quốc lộ Thiên Tường. Chỉ cần mấy chục nghìn người của huyện ta trên dưới một lòng, nhất định sẽ phá tan Thiên Tường, chấn hưng Ma Xuyên.

Sau khi Diệp Phàm khản cả giọng hét lên, hiệu quả xem ra khá tốt. Những tràng vỗ tay vang như pháo dội, như sấm mùa xuân cuộn trào.

– Rất biết cách lôi kéo, đến bác còn thấy cảm động, muốn rút cả hầu bao ném cả vào. Chàng trai này dựa vào tài ăn nói, không đi làm nhà diễn thuyết cũng hơi phí. Haha.

Người trung niên ánh mắt có vẻ tán thưởng, cười nói.

– Cái đó đương nhiên rồi, người ta tốt nghiệp đại học Hải Giang đấy, lợi hại chưa?

Quách Thu Thiên liếc xéo bác mình.

– Lợi hại. Cháu xem đi, cảnh tượng quyên góp này cũng khá là sôi động.

Người trung niên cười nói.

Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Xương Thủy Châu, Thượng Thiên Đồ, quyên tặng ba triệu.

Tập đoàn mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn quyên tặng mười lăm triệu.

Tập đoàn Mỏ Silicon Mã Hồ Tử quyên tặng một triệu.

Tôn gia của Dương đầu trấn quyên sáu trăm nghìn.

Bến sông Thần Nữ sáu trăm nghìn.

Đại biểu công ty tập đoàn Đức Bình Vũ Thánh, Hầu Kim Anh, quyên sáu trăm nghìn.

Đức Bình Sứ Vương Các quyên bốn trăm nghìn.

Phía sau là những món tiền quyên tặng nhỏ.

Quanh cảnh hết sức sôi động. Nhân dân Ma Xuyên khá tích cực với việc sửa đường. Về cơ bản, dù nhiều dù ít ai cũng đều quyên tặng vài phần.

Cùng với giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình, mỹ nữ Đào Hồng vang lên, ống kính hướng thẳng về phía những người quyên tiền. Hơn nữa còn thêm ống kính chuyên dụng, khiến những người này thấy tự dưng sáng chói.

Một giờ sau, việc quyên tặng kết thúc. Mấy nhân viên ngân hàng xinh đẹp đang bận rộn. Không lâu sa con số thống kê được đưa ra, tổng cộng là 14,635,875 tệ.

– Tuy nói trong phương án sửa đường thứ hai của chúng ta, xây dựng kế hoạch sửa đường rộng mười ba mét dùng hơn năm mươi triệu cũng còn khá xa nhưng đây là sự đột phá mang tính lịch sử.

Việc được lòng dân sẽ nhận được nhiều sự giúp đỡ còn việc không được lòng dân sẽ không được ai ủng hộ.

Hôm nay cả các bạn hữu ở Thủy Châu Thượng Thiên Đồ cách xa ngàn dặm cũng đã đến, còn có bạn hữu ở Đức Bình Hầu Kim An, thêm cả các bạn bè ở địa phương.

Lãnh đạo địa khu coi trọng, vạn người một lòng, nhân dân cả huyện một lòng góp sức, chúng ta không đợi chờ không dựa dẫm vào ai, tự lực cánh sinh, tôi tin tưởng con đường đại lộ rộng mười ba mét đã nằm trong tay chúng ta. Hơn nữa còn là con đường được trải nhựa nữa.

Diệp Phàm nói rất tự nhiên, một tràng pháo tay như máy bay nổ giòn vang lên. Nhân dân Ma Xuyên như thấy được hy vọng.

– Ôi…vẫn còn thiếu năm triệu, ôi.

Quách đại tiểu thư thất thanh giận dữ nói, khiến người trung niên bên cạnh bật cười.

Nói:

– Cũng không đến nỗi nào. Cái huyện nghèo như vậy mà có thể quyên được ngần ấy tiền, bạn học của cháu đúng là một nhân tài.

– Nếu đã nói là nhân tài thì bác cũng nên yêu quý mới đúng.

Quách Thu Thiên mỉm cười nhìn bác mình.

Thực ra, quách Thu Thiên trong lòng sớm đã kinh ngạc, từ miệng bác mình có thể thốt ra hai chữ “nhân tài” cũng không phải là một điều đơn giản.

Bác ấy cũng không phải người dễ dàng mở miệng, có thể nghe được từ “nhân tài” thốt ra từ miệng bác, chuyến đi Ma Xuyên hôm nay quả không uổng.

Đoán chừng thời vận của tên tiểu tử ngốc Diệp Phàm này thật sự đã đến. Điều đáng tiếc nhất là không thể đánh cuộc thắng bác, điều này khiến Quach Thu Thiên thấy thất vọng.

Đúng lúc này bên ngoài nghe thấy tiếng còi ô tô ầm ĩ vọng vào chói tai.

– Chuyện gì vậy?

Diệp Phàm nhíu nhíu mày, hỏi, không cẩn thận tiếng nói vọng vào microphone vang lên, đúng lúc đang buồn bực. Chợt Ngô Đồng mồ hôi nhỏ giọt chạy tới, nói:

– Chủ tịch huyện, có khách quý tới.

– Khách quý nào?

Diệp Phàm lại nhăn nhó mặt mày, chả buồn tắt microphone, lời nói truyền ra ngoài.

– Chủ tịch Tập đoàn truyền thông Giang Nam Thủy Châu, bà Mai Phán Nhi đến rồi. Nói là tìm chủ tịch Diệp có việc gấp.

Ngô Đồng nói, tiểu tử này có vẻ cũng khá phấn khích.

– Mai Phán Nhi, cô ta đến có việc gì nhỉ, quái.

Diệp Phàm giật mình, vội ra tiếp đón.

– Rồng lại đến nhà tôm cơ đấy, Chủ tịch Mai. Haha.

Diệp Phàm giơ hai tay ra, vội nắm lấy đôi tay mềm mại như ngọc kia.

Hôm nay Mai Phán Nhi mặc một bộ đồ trông rất oai phong, làm hiện lên phong cách của một chủ tịch hãng truyền thông Giang Nam. Trang nhã mà rõ nét dịu dàng quyến rũ lại không mang chút khí phách của một bậc từng trải trong thương trường.

– Chủ tịch Diệp, nghe nói anh đang tổ chức một buổi quyên góp. Cơ quan truyền thông Giang Nam đứng đầu cả khối truyền thông, thấy rất cảm động khi biết chủ tịch Diệp một lòng vì dân, đặc biệt đến để quyên góp, quyên tặng ba triệu, do chủ tịch Diệp toàn quyền sử dụng.

Lời nói của Mai Phán Nhi nhẹ nhàng dễ nghe, như chim oanh trong rừng, nhưng cũng có chút ẩn ý.

– Cảm ơn tấm lòng của Chủ tịch Mai, tôi xin thay mặt Huyện ủy Ma Xuyên và Uỷ ban nhân dân huyện cùng toàn thể nhân dân Ma Xuyên biểu thị sự cảm kích vô cùng.

Diệp Phàm khách sáo nhưng cũng nhiệt tình nói.

Thằng nhãi này trong lòng lại oán thầm: “ Cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Cũng không thể từ chối tiền quyên góp của người ta được. Xem chừng lại muốn nói Mai Thiên Kiệt bảo mình giúp ông ta việc gì không hay đây. Cô này cũng thật lợi hại, tiền trảm hậu tấu. Tiền kia nói là quyên tặng trực tiếp cho chủ tịch huyện, đây là ý gì, quyên cho cá nhân. Không biết trong lòng nghĩ gì, đây là kiểu người khó chơi đây.

– Ôi…có thêm hai triệu nữa thì tốt rồi.

Quách Thu Thiên nghển cổ lên, chân kiễng cả lên.

Cô thở dài, tiếc rằng mình không thể tự xông lên quyên thêm hai triệu. Thêm hai triệu kia, bác cô hẳn sẽ không thể nuốt lời. Tuy nhiên Quách Thu Thiên cũng không có khả năng đưa ra hai triệu

Chợt cô lại buồn buồn nghĩ: “Mai Phán Nhi này cái gì mà Chủ tịch, chẳng qua là hồ ly tinh.”

“ Hồ ly tinh” người trung niên thiếu chút nữa cười thành tiếng, lời nói của cháu gái rõ ràng có ý ghen tuông. Không chỉ giật mình, nhìn cháu gái lại nhìn Diệp Phàm đang hăng hái phát biểu trên sân khấu, chợt cười nói:

– Làm gì nói người ta là hồ ly tinh. Dù gì người ta cũng là nhân vật lớn của hãng truyền thông Giang Nam. Mai gia này cũng không hề đơn giản, là đại gia trong giới quân sự ở thủ đô đấy. Thu Thiên, không thể oán thầm người ta một cách vô lý thể được. Không lịch sự gì cả.

– Chính là hồ ly tinh, có gì mà giỏi chứ. Quách gia chúng ta kém họ sao, hừ.

Quách Thu Thiên nổi khùng, cãi lại bác.

– Haha

Người trung niên không đáp chỉ cười.