Chương 2292: Đồng chí nói năng lịch sự một chút!

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nói láo, rõ ràng là anh và Vương Triều đã thông đồng với nhau. Trịnh Thanh và Phác Muội Xu bị đánh cho tàn phế như vậy mà Tuyết Hồng còn đúng hay sao?

Trước đây đội trưởng đội hình sự thuộc cục công an thành phố là Thái Cường đã điều tra chứng thực qua. Sau đó các anh đã giở trò gì đừng tưởng Trịnh Thượng Minh tôi không biết nhé.

Đơn giản là Vương Triều đã đánh tiếng với đồng chí Ngô Chính Phong bên cục công anh thành phố thế nên mọi sự thật đều bị bóp méo. Tôi muốn nói với hai vị lãnh đạo rằng Vương Triều thực ra từng là thuộc hạ của Diệp Phàm.

Mấy năm trước khi Diệp Phàm còn làm việc ở thành phố Ngư Đồng thuộc tỉnh Việt Đông, Vương Triều chính là cục trưởng cục công an dưới quyền anh ta. Còn Diệp Phàm và đồng chí Thiên Thông thì nửa năm trước chắc cũng là đồng nghiệp với nhau.

Chuyện này căn bản là do hai người bọn họ câu kết mới nhau mà ra. Hôm nay đến đây hành hung tôi cũng đã là âm mưu trước đó của họ.

Đòn công kích lại của Trịnh Thượng Minh cũng rất khá thuyết phục. Hơn nữa ông ta cũng khá rõ về tình hình của Diệp Phàm. Xem ra ông ta sớm đã lưu tâm rồi.

– Ông có bằng chứng gì để chứng minh Diệp Phàm tôi đang bóp méo sự thật, xin hãy đưa ra. Chúng tôi chỉ yêu cầu bằng chứng. Không có bằng chứng thì ông mới là kẻ bóp méo sự thật.

Những bằng chứng chúng tôi đưa ra đều rất đầy đủ. Vật chứng nhân chứng đều có. Ông vô cớ nghi ngờ những tài liệu chứng minh có tính pháp luật cụ thể mà cục công an hình sự thuộc bộ công an và cục công an thành phố đưa ra. Đây là sự không tin tưởng và miệt thị các cơ quan có thẩm quyền.

Hơn nữa đó còn là sự ngang nhiên chống lại tính công minh và sự quyền uy của cơ quan hành pháp. Ví như nói đến chuyện về đồng chí Vương Triều, nếu như ông cho rằng tất cả các đồng chí từng làm việc với nhau đều tư thông thì tính logic của ông thực sự là quá kém. Ông phải chịu trách nhiệm về từng lời nói của mình. Diệp Phàm tôi nói như vậy, trước mặt hai vị lãnh đạo đây, tôi xin lấy tư cách một đảng viên đảm bảo mỗi câu nói của tôi đều căn cứ vào sự thật, đều có chứng cớ.

Diệp Phàm phản pháo lại một cách rất mãnh liệt.

– Đồng chí Thượng Minh, những gì đồng chí nói có chứng cớ gì không?

Chủ nhiệm Khâu hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

– Cái này cần gì phải nói. Đó là chuyện rõ ràng rồi.

Trịnh Thượng Minh đờ mặt ra, đáp lại một cách mơ hồ và ba phải.

– Chuyện rõ ràng? Chuyện gì rõ ràng? Đồng chí phải nói rõ ra. Bây giờ tôi và Bộ trưởng Thôi đang thay mặt tổ chức tiến hành tìm hiểu điều tra sự việc. Mỗi một lời nói của đồng chí đều có tính nghiêm túc đấy.

Vẻ mặt của chủ nhiệm Khâu rất nghiêm nghị, thậm chí khá là nghiêm trọng.

– Đồng chí Thượng Minh, đồng chí phải nhớ rõ từng lời chủ nhiệm Khâu nói. Nghĩ kĩ rồi hãy nói. Không sao hết, đồng chí hãy thả lỏng, bình tĩnh lại.

Bộ trưởng Thôi lên tiếng an ủi Trịnh Thượng Minh.

Dù sao Thiên Thông cũng là người bên ủy ban Trung ương. Chủ nhiệm Khâu Hoa lại là lãnh đạo bên đó, chắc chắn là sẽ thiên vị cho người bên mình. Vì thế Bộ trưởng Thôi cũng phải đứng ra nói với cấp dưới vài câu, thể hiện sự quan tâm của lãnh đạo.

– Tôi….tôi…

Trịnh Thượng Minh nghẹn lời, mặt ông ta đỏ bừng. Ông ta không lôi ra được bằng chứng chứng minh Tuyết Hồng không nên đánh người. Thế nhưng sau đó ông ta lại nói:

– Bất kể thế nào thì những chuyện sau đó của Tuyết Hồng đều do nhà trường quản lí, có liên quan gì đến tôi chứ? Đại học Bắc Kinh muốn đuổi học Tuyết Hồng hay xử lí cô ta thế nào, đó là việc của hiệu trường Trần.

Hơn nữa, tôi nghe nói, thành tích ban đầu của Tuyết Hồng rất kém. Điểm số chỉ đạt một nửa số điểm trúng tuyển vào trường đại học Bắc Kinh, thậm chí còn không đủ cả tư cách để vào một trường đại học hạng ba.

Về việc này có lẽ cách làm của đại học Bắc Kinh còn tồn tại sai sót. Tuy nhiên bây giờ người ta sửa lại, muốn xử lí sinh viên Tuyết Hồng, âu đó cũng là việc nhà trường nên làm.

Diệp Phàm dựa vào cái gì mà đứng ra khua chân múa tay? Còn cậu Thiên Thông dựa vào cái gì mà hành hung tôi?

Trần Bạch Hầu nghe đến đây cảm thấy rất tức giận. Trịnh Thượng Minh gặp xui xẻo lại còn lôi ông ta vào. Trước mặt bộ trưởng Thôi và chủ nhiệm Khâu còn bới móc chuyện hình như lúc tuyển sinh trường ông ta có làm sai quy định.

Thời gian này ông ta luôn bị Trịnh Thượng Minh theo dõi gắt gao. Dự án mấy trăm triệu của trường đại học Bắc Kinh cũng bị ông ta giữ. Hiệu trường Trần sớm đã không chịu nổi rồi, ông tra không nhịn được bât ra ngay:

– Khi đó, việc tuyển sinh em Tuyết Hồng, trường chúng tôi đầu làm theo các quy định và quy trình.

Điểm số của Tuyết Hồng tuy có hơi thấp nhưng tất cả các trường đại học đều có chính sách xem xét ưu tiên trong lĩnh vực tuyển sinh. Những em học sinh có năng khiếu nổi bật trong một vài lĩnh vực nào đó có thể được nới lỏng những hạn chế về điểm số.

Ví dụ như những học sinh xuất sắc có năng khiếu về thể dục, âm nhạc, mĩ thuật…đều rơi vào tầm xem xét của chúng tôi.

Việc tuyển em Tuyết Hồng, trường chúng tôi cũng đã làm rất cẩn thận. Đồng chí Quang Trung, đồng chí hãy nêu rõ quy trình cụ thể tuyển sinh viên Tuyết Hồng vào trường khi đó.

Trần Bạch Hầu cũng không phải là một hiệu trưởng chí có cái mác học giả. Người ta cũng không ngu nên đã lôi phó hiệu trưởng Vũ Quang Trung vào rồi cũng lập tức rút lui ra khỏi lúc đỉnh điểm.

– Đúng vậy, năng khiếu thể thao của em Tuyết Hồng thì rõ như ban ngày. Để chứng thực khi đó chúng tôi đã yêu cầu em Tuyết Hồng đến để thử. Đến tham dự còn có vài lãnh đạo bên Đảng ủy nhà trường, các lãnh đạo bên ban tuyển sinh và cả các chuyên gia. Thành tích nhảy xa cấp ba của em Tuyết Hồng hoàn toàn có thể đạt được giải quán quân Châu Á, hơn nữa cũng rất có tiềm năng đạt được giải quán quân ở hạng mục này trong giải vô địch điền kinh thế giới. Với một học sinh ưu tú nổi trội đặc biệt như vậy, không cần phải nói đến trường chúng tôi mà bất cứ trường nào cũng đều rất hoan nghênh. Tất cả đều vì sự vẻ vang của đất nước vì thế hội đồng Đảng ủy nhà trường sau khi thảo luận cẩn thận đã đồng thuận quyết định đặc cách tuyển sinh em Hồng Tuyết.

Về phương diện này, trường chúng tôi đã rất thận trọng, hoàn toàn xử lí theo quy định, quy trình đúng đắn, không có bất cứ sai phạm nào. Còn về sau này, vì đội trưởng Thái Cường của đội hình sự thuộc cục công an thành phố đã đưa ra bằng chứng chứng minh sinh viên Tuyết Hồng phạm tội nên chúng tôi mới đình chỉ học. Tuy nhiên sau đó qua điều tra tìm hiểu của cục trưởng cục công an thành phố Ngô Chính Phong mới biết đội trưởng Thái Cường đã vi phạm nguyên tắc điều tra. Đội trường Thái Cường đã bị cục trưởng Ngô xử lí nghiêm khắc.

Cục công an thành phố và cục công an hình sự thuộc bộ công an đã vào cuộc tiến hành điều tra toàn diện, lật lại kết luận điều tra trước đó. Chúng tôi được biết sinh viên Tuyết Hồng đã được minh oan.

Vì thế hội đồng Đảng ủy nhà trường sau khi thảo luận đã quyết định tiếp nhận lại em Hồng Tuyết. Có điều việc này có liên quan đến sinh viên Hàn Quốc họ Park là Park Muội Châu nên gần đây hội đồng Đảng ủy nhà trường vẫn đang thảo luận việc này, tạm thời em Tuyết Hồng vẫn phải ở nhà đợi.

Tuy nhiên hội đồng Đảng ủy nhà trường vẫn đang gấp rút xử lí việc này. Tin rằng không lâu nữa, vụ việc của sinh viên Tuyết Hồng sẽ có kết luận, có đúng vậy không?

– Kết luận cái quái gì? Em gái tôi rõ ràng là bị oan. Bên cảnh sát đã giải thích rõ ràng việc này. Trường các ông trước kia cũng nghĩ oan cho nó, bây giờ cũng nên kịp thời mà cứu vãn. Ấy vậy mà đến tận bây giờ các ông không những không cứu vãn, lại còn ra táy rất “hiểm”. Người ta là con gái nông thôn, khó khăn lắm mới đi học đại học được. Các ông còn có lương tâm không? Ở đây thì nói mấy lời mĩ miều, đường hoàng, thực tế toàn là mấy lời chó má.

Thiên Thông vừa mở miệng ra là bắt đầu chửi.

Chủ nhiệm Khâu đập nhẹ xuống bàn nói:

– Đồng chí Thiên Thông, ăn nói phải lịch sự. Đừng có mở miệng ngậm miệng là chó với má. Đồng chí là công chức nhà nước, phải chú ý đến hình ảnh của mình.

– Thủ trường Khâu tôi hiểu rồi. Tôi quen miệng bột ra. Xin lỗi các đồng chí lãnh đạo.

Thiên Thông nhận lỗi.

– Tôi cảm thấy khó hiểu chút. Hiệu trưởng Trần và phó hiệu trưởng Vũ, về lí mà nói sau khi kết luận được bên cục công an đưa ra, các ông nên kịp thời khôi phục lại tất cả cho sinh viên Tuyết Hồng, chẳng hạn như để em ấy tiếp tục đi học.

Thế nhưng các ông kiên quyết không cho em ấy đến trường. Lí lẽ ấy ở đâu ra vậy? Hơn nữa chuyện về nhà họ Phác của Hàn Quốc chúng ta cũng đã giải quyết xong rồi. Nhà họ Phác cũng đã chứng minh, giải thích việc này là như vậy. Sau này đến cả bọn họ cũng sẽ không đôi co gì nữa. Thế nhưng bên trường các ông vẫn o ép chuyện này. Rút cuộc là vì cớ gì mà các ông lại như vậy?

Hơn nữa, sau đó tôi hết cách đành phải lực chọn một con đường khác. Đại học Thanh Hoa sau khi biết chuyện này đã tình nguyện tiếp nhận em Tuyết Hồng. Hiệu trường Đàm của trường Thanh Hoa còn tự tay biết giấy chứng nhận tiếp nhận em ấy. Vậy mà hôm qua tôi đến trường các ông yêu cầu được chuyển trường, các ông lại o ép, không cho chuyển. Lại còn giằng co lên xuống nữa. Tôi nghĩ có phải trong việc này còn có gì khuất tất nữa không.

Diệp Phàm nghiêm nghị nói, ánh mắt hắn chĩa thẳng vào Trịnh Thượng Minh.

Những người ở đó chẳng có ai ngu cả. Nghe thoáng qua đã hiểu, chyện này nhất định là do Trịnh Thượng Minh điều khiển không cho đại học Bắc Kinh giải quyết.

– Việc này rõ ràng rồi còn gì. Tôi nghe nói đại học Bắc Kinh có hai dự án xây dựng mấy trăm triệu đều bị bộ trưởng Trịnh ngăn lại không cho thực hiện. Nghe nói ban đầu đáp ứng cho một trăm triệu, bây giờ đột nhiên lên tới hai trăm triệu rồi. Thứ trưởng Trịnh của chúng ta đúng là rất quan tâm đến việc xây dựng của trường đại học Bắc Kinh. Vì cái kiểu quan tâm này mà em gái tôi không được đi học đây.

Trường đại học Bắc Kinh không cho em gái tôi đi học, cũng không cho chuyển trường. Thiên Thông tôi muốn hỏi Thứ trưởng Trịnh một câu, rút cuộc ông định đặt em gái tôi snag một bên để giở trò gì?

Thiên Thông tôi thô thiển lại không quyền, không chức còn các ông quyền cao trọng vọng, tôi thực sự hết đường rồi.

Vì việc này bí thư Diệp đã phải đôn đáo chạy chỗ nọ chỗ kia, kết quả là em tôi vẫn không được đi học. Vì thế tôi đành phải áp dụng cái biện pháp cực đoan này.

Tôi thừa nhận, Thứ trưởng Trịnh ông là do tôi đánh. Nhưng tôi bị ép phải đánh. Ông o ép người quá thể, có đúng vậy không? Là người làm gì có ai chịu được.

Ông còn là một cán bộ nhà nước tại sao lại xem nhẹ việc học hành của một sinh viên nghèo từ quê ra?

Chẳng lẽ sinh viên Tuyết Hồng không phải là người sao?

Xã hội mình đã đề xướng khẩu hiệu mọi người bình đẳng, nam nữa bình quyền. Xem ra sự phân biệt đẳng cấp của một số đồng chí vẫn còn lớn lắm. Đây là điều tuyệt đối không được!

Thiên Thông nói ra một tràng rất thấu tình đạt lí, khiến cho Diệp Phàm cũng phải âm thầm hưởng ứng.

Hắn nghĩ bụng với cái khiếu diễn này của Thiên Thông mà để ở văn phòng Trung ương thì thật phí. Không chừng đi Hollywood để phát triển sự nghiệp, anh ta sẽ thành một Lý Tiểu Long thứ hai mất.

– Mẹ kiếp! Các anh đang vu khống tôi. Bộ trưởng Thôi. Bỗng dưng không chứng cứ lại nói tôi có lien quan đến dự án gì đó của đại học Bắc Kinh, rõ ràng bọn họ đâng nói bậy. Một lũ bát nháo, bậy bạ! Tất cả đều nói láo…

Trịnh Thượng Minh vô cùng tức giận chỉ vào mặt Thiên Thông hung hăn nói những lời thô tục.

Bộ trưởng Thôi bỗng chốc trau mày lại, đập nhẹ tay xuống bàn nói:

– Đồng chí Thượng Minh, phải chú ý một chút, bình tĩnh một chút. Muốn nói gì thì nói nhưng phải lịch sự, văn minh mới được.