Chương 3535: Si Tình.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đây là quả Yêu sâm cuối cùng còn sót lại của Diệp Phàm. Thật ra không phải là quả yêu sâm, bởi vì nó đã bị Thiết Chiêm Hùng ăn.

Mà đây là chất lỏng chảy ra từ quả yêu sâm lúc trước được người này góp nhặt dùng bí thuật ngưng tụ thành một cục.

Dịch quả yêu sâm mở ra, nhất thời không trung xuất hiện một ít mưa bụi màu xanh. Mà hai bàn tay của Diệp Phàm điên cuồng vặn vẹo, Thái Cực vũ Càn Khôn tinh thâm của phái Vũ Đương được thi triển ra giống như gió làm người xem nghẹn họng nhìn trân trối.

Bao Nghị thậm chí cảm giác choáng, thiếu chút nữa hôn mê.

– Đây là võ học tối cao, cậu không thể nhìn thấy, nếu không cậu sẽ không chịu nổi. Nếu như có thể nhìn thấy cái gì đó, đó là cậu may mắn vô cùng.

Phí Thanh Sơn nhìn Bao Nghị một chút nói, Bao Nhị nhanh chóng nhắm mắt.

Không lâu cơn gió này bị Diệp Phàm thu lại, không ngờ dần dần ngưng tụ thành một vật hình tròn. Akiyama Mako bị Diệp Phàm đẩy đến trước mặt vật hình tròn này.

Vật hình tròn đè ép từ trên không trung xuống dưới, không lâu đến trên đầu Akiyama Mako. Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, vật hình tròn này hình thành một cái giống như cái phễu, không ngừng có dịch màu xanh từ vật hình tròn dội lên đầu Akiyama Mako.

Một luồng sương mù màu xanh bốc lên, Akiyama LinYifu chấn động, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Akiyama YuShun đứng bên cạnh cha nhắm mắt kinh hãi.

Hai tiếng hơn thời gian lặng lẽ trôi qua, trong phòng không ai dám phát ra dù là một âm thanh nhỏ nhất.

Mà động tác của Diệp Phàm lại chậm lại, hơn nữa cả người như là bị đẩy vào lồng hấp vậy, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Akiyama LinYifu vẻ mặt áy náy nhìn Diệp Phàm.

Không lâu màu xanh hoàn toàn chui vào đầu Akiyama Mako. Không lâu sau cả người Akiyama Mako toát ra một mùi trà màu xanh.

Lại một tiếng trôi qua, Diệp Phàm thu tay, Akiyama Mako tỉnh lại.

– Cám ơn, anh đã làm cho tôi lên đến bát đẳng.

Mako từ từ đến trước mặt Diệp Phàm không ngờ thực hiện lẽ thời xưa khi người hầu gặp chủ nhân.

– Thưởng trà còn trà, Mako từ nay về sau cơ thể của cô tự nhien sẽ có hương thơm của trà Long Tỉnh.

Diệp phàm cười nói.

– Cám ơn!

Akiyama LinYifu cuối cùng vẻ mặt vui mừng khó có thể che dấu cảm ơn, không ngờ còn khom người hành lễ với Diệp Phàm.

– Thái cực quyền không ngờ có thể giúp người khác luyện công, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiêu Dương Thiên vuốt râu, cảm thán nói.

– Đúng vậy, có thể nước trà thần kỳ, huyền diệu.

Tiêu Sắt Nhất có chút cảm thán, không ngờ hơi có chút ghen tị.

– Ngại quá.

Diệp Phàm mỉm cười nói

– Ngại quá, tôi muốn đi tắm một chút, người đầu mồ hôi, mọi người tiếp tục nói chuyện đi.

– Tôi lấy nước cho anh.

Mako hơi đỏ mặt.

– Ngại quá, không cần.

Diệp Phàm lắc đầu, muốn làm nhạt tình cảm này. Diệp Phàm không muốn hại một cô gái nước ngoài hồn nhiên nữa.

– Ôi, gần trong gang tấc lại xa cuối chân trời.

Vẻ mặt tinh khiết của Mako buồn bã.

– Đại sư… ôi…

Akiyama LinYifu chép miệng cuối cùng không nói nữa.

– Vậy phiền Mako vậy.

Diệp Phàm đột nhiên cảm giác trong lòng đau xót. Diệp Phàm vừa nói xong Akiyama Mako hình như rất vui vẻ, mặt đỏ lên, đi theo sau hắn.

Phòng tắm này theo phong cách cổ điển điển hình.

Diệp Phàm đứng ngoài hút một điếu thuốc xong thì bị Akiyama Mako gọi lại, nhưng cách ăn mặc của cô khiến Diệp Phàm chấn động.

Một bộ kimono truyền thống của Nhật Bản màu sắc trang nhã hơn nữa còn có thêu hoa trắng khiến cô có một vẻ đẹp cao quý hồn nhiên.

Quần áo không có nút thắt, ở giữa dùng một cái thắt lưng màu đỏ của lửa đầu khiêu khích thắt lại. Quần áo đều là tơ lụa nhưng là loại tơ lụa mỏng.

Dưới đôi mắt ưng của Diệp Phàm phong cảnh bên trong như ẩn như hiện, ngoài bộ kimono thì bên trong cũng là gói hàng không bọc.

Áo ngực màu đen cũng là một khoảng không. Phía dưới cũng không sai biệt lắm, cánh cửa bồng lai giống như khoác một lớp cỏ áo khoác nửa mở rộng, da thịt bên trong như ẩn như hiện.

Mako không ngờ đang quỳ, như hầu hạ chồng đi xa về vậy. Thấy Diệp Phàm đang sững sờ, Mako cười, lại càng phong tình vạn chủng.

– Sao thế, không nhận ra sao?

Mako vừa cười vừa nói.

– Mako, cô đẹp thật tinh khiết.

Diệp Phàm không nhịn được, giơ một tay nhẹ nhàng vuốt mặt Mako. Mako nhẹ nhàng đứng lên, cởi quần áo cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm giống như con rối gỗ tùy Mako làm gì thì làm. Trong phòng tắm có một thùng bằng gỗ, bên trong mùi hương hoa rất thơm, mặt nước gợn sóng làm cho hương hoa tản mát khắp nơi.

Diệp Phàm thoải mái nằm vào trong bồn nước, Mako quỳ bên cạnh mát xa cho Diệp Phàm. Đầu tiên là vuốt vẻ não bộ, sau đó chính là chỗ bả vai, từ từ xuống dưới đến bộ ngực Mako rất lâu không thu tay lại.

– Ở đây có hương vị của đàn ông.

Mako một bàn tay trượt trên bộ ngực của Diệp Phàm, cả người giống như chìm đắm trong một cảm giác mơ màng vậy.

Trong hoàn cảnh bị kích thích đển cực điểm này ngọn lửa trong lòng Diệp Phàm bị đốt cháy, phía dưới đã uy phong đứng lên rồi.

– Mako…

Diệp Phàm thở gấp, tay thò ra đặt trên ngọn núi lớn. Mặt Mako đỏ bừng.

Mako bị Diệp Phàm kéo vào trong bồn nước. Bộ kimono bay ra ngoài, tiếp đến là áo ngực…

Đôi uyên ương ở dưới nước, không lâu, thùng gỗ run rẩy kịch liệt, bọt nước không ngừng bắn ra, người nào đó đang ra sức đẩy mạnh, giống như đẩy ma vậy.

Mako là ngôi sao ca nhạc, hơn nữa tốt nghiệp ngành múa, ngoài ra đã từng luyện qua võ công, sự mềm mại của cơ thể có thể đạt đến cực độ mà con gái có thể phát huy.

– Cô đã từng luyện qua du già?

Ngón tay của Diệp Phàm nhẹ nhàng linh hoạt trong nước cười hỏi.

– Em chẳng những luyện qua du già, hơn nữa, em còn chơi đùa các tạp kỹ của người Trung Quốc các anh. Em muốn làm cho cơ thể mềm mại không xương.

Tất cả những việc này đều là chuẩn bị cho anh. Đã sắp mười năm, Mako chuẩn bị mười năm đến tối nay đã có thể để anh hưởng thụ thoải mái.

Anh, em nhớ đến anh mà vất vả. Rất nhiều đêm em đã ngơ ngác ngồi nhìn chiếc giường mà chúng ta đã quen nhau.

Ước mơ có một ngày anh lại đột nhiên xông vào giống như lần trước. Hơn nữa, trên người còn có cả máu tươi chui vào phòng em.

Chăn giường kia Mako vẫn giữ gìn mãi mãi, em thích ngửi mùi máu tươi trên đó…

Mako dạt dào tình cảm, giống như đang tâm sự vậy.

– Mako, anh đến đây rồi…

Tiếng Diệp Phàm vang lên, sóng được tầng tầng đẩy mạnh, Diệp Phàm giống như đang lao nhanh trên con đười lầy lội đến chỗ hoa tầm xuân đang nở…

Ý chí kiên cường cuối cùng cũng thành công đến được vùng đất mộng tưởng. Nơi đó đã có mưa rào tầm tã ào ạt. Hai cơ thể run rẩy kịch liện, quay cuồng trong bồn tắm.

Thật lâu sau, tiếng run rẩy của cô gái cuối cùng cũng tắt, tiếng thở dốc cũng dần kết thúc. Hai người sau phút phóng đãng muốn ngâm người trong bồn tắm, như ẩn như hiện trong làn sương mù.

– Anh, hôm nay em thật sự đã thuộc về anh.

Mako nói.

– Mako…

Diệp Phàm cảm giác mình hình như đã trở lại thời kỳ của mối tình đầu, giọng có chút run rẩy.

– Nguyện vọng lớn nhất của cha chính là có người kế tục.

Mako nói

– Trước kia anh cốt kém, vẫn không thể đột phát, cha đau lòng chính là vì việc này. Hiện giờ tốt ở rồi, có anh ở đây, tất cả đều tốt lên.

– Cha em là một người cuồng võ học, ông ấy cũng là người cứng cỏi. Toàn bộ gánh nặng của Nhà Akiyama đặt lên vai của ông ấy, ông ấy đã rất cố gắng.

Diệp Phàm nói.

– Tin tưởng từ hôm nay trở đi, Nhà Akiyama sẽ đĩnh đạc đứng lên, có người kế nghiệp.

– Có anh ở đây, Nhà Akiyama có người kế tục rồi.

Akiyama Mako nói những lời này như là ám chỉ vậy, hai chân quấy quít lấy diệp phàm nói

– Anh, yêu em lần nữa được không?

– Được!

Diệp Phàm giống như một binh lính nghe lời, lại khởi xướng một vòng tấn công. Nhưng xong việc xong Akiyama Mako thật lâu không cho Diệp Phàm rời đi.

Hai người cứ ở tư thế đó khoảng 10 phút.

– Em có uống thuốc không?

Diệp Phàm nghĩ đến vấn đề ngày.

– Em nói rồi, anh ở đây, Nhà Akiyama có người kế tục.

Akiyama Mako đáp, Diệp Phàm nghĩ ra điều gì đó trong lòng thở dài một tiếng.

Sau khi ăn cơm xong Phí Thanh Sơn nói

– Đường thủ bị đả kích xong có lẽ được canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta đi vào chắc không có cơ hội của lần trước. Mà hiện giờ không có chút tin tức nào của Tuyết Nham mộc, có phải là phải tìm cách khác không?

– Đúng vậy, Tuyết Nham mộc rốt cuộc cất giấu ở đâu?

Tiêu Dương Thiên cũng nhíu mày.

– Hay là đi đến Quả Sơn đó, nếu Đồn Điền Cửu Tử lọt vào phục kích của Tam hộ pháp tướng quân bị thương nặng, còn ba người khác cũng không thể trở về. Chỗ kia chắc chắn là một bí mật rất lớn. Nếu không, Đồn Điền Cửu Tử trước khi chết sẽ không nói ra hai chữ “quả sơn”.

Bao Nghị đề nghị.

– Quả sơn ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

– Thật ra tôi biết chỗ này.

Lúc này Akiyama LinYifu cười nói. Đối với việc tấn công Đường Thủ Diệp Phàm cũng không nói dối Akiyama LinYifu. Hiện giờ có mối quan hệ này, có vẻ như Akiyama LinYifu đã chấp nhận mối quan hệ của con gái và Diệp Phàm.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được người kiêu ngạo như Akiyama LinYifu có thể đồng ý, là bởi vì hắn có thực lực.

Akiyama LinYifu là người cuồng võ thuật, thờ phụng chính là người có nắm tay mạnh.

– Có phải ngay trong nước Nhật?

Diệp Phàm hỏi.

– Indonesia.

Akiyama LinYifu nói nhìn mấy người Diệp Phàm một cái nói

– Tôi biết các vị đều là đại sư, năng lực mạnh hơn tôi.

Hơn nữa, tôi hứng thú đối với các vị. Diệp đại sư, có cho tôi gia nhập không?

Đối với những việc thăm dò liên quan đến võ học, là điều mà Akiyama LinYifu tôi cả đời theo đuổi. Các vị có thể cho tôi thấy được bí mật chưa tìm ra của võ học này.

Trước kia căn bản là tôi không biết được việc chuyển sang kiếp khác. Bây giờ thật sự là được mở rộng tầm mắt. Đây là cảnh giới tối cao của võ học.

Đăng bởi: admin