Chương 2458: Sợ hai chữ “tư tưởng”

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Sửu Vô Đoan là ai? Làm sao lại lợi hại thế được? Theo tình báo của cô, dường như toàn bộ cao thủ Tam Độc giáo cộng với Tổ đặc nhiệm A hợp sức lại vẫn không phải là đối thủ của Sửu Vô Đoan thì phải. Vậy người đó chẳng phải đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết rồi anh sao?

Đới Thành kinh hãi hỏi.

– Tình hình cũng tương tự như vậy, lúc đó hai cao thủ thập nhị đoạn Đại viên mãn đánh với Sửu Vô Đoan căn bản không chịu nổi một đòn.

Đương nhiên, hình như Tông Vô Thu và một vị tiền bối khác lúc đó đang bị thương. Mà mấy vị đội viên của Tổ đặc nhiệm A chúng ta lần này có thể may mắn đột phá, cũng là nhờ thủ đoạn âm hiểm của Sửu Vô Đoan.

May mắn Chỉ huy Diệp đã truyền cho chúng tôi bí pháp hộ mệnh, bằng không, phỏng chừng tất cả đều phải ở lại Tam Độc giáo rồi. Tôi không thể không nói, lần này đi Tam Độc giáo nếu không phải có Chủ huy Diệp liều chết xông pha, có lẽ toàn bộ chúng tôi đều không thể trở về rồi.

Đánh giá của Triệu Thanh Ngọc đối với Diệp Phàm trong báo cáo vô cùng cao.

Tuy nhiên, bởi vì trước đó Diệp Phàm đã nói kỹ. Cho nên, Triệu Thanh Ngọc cũng không nói ra toàn bộ tin tức liên quan đến Xa Thiên.

Đương nhiên, việc này Diệp Phàm đã nói riêng với Triệu Thanh Ngọc. Bởi vì Xa Nhất Đao đồng ý gia nhập Tổ đặc nhiệm A rồi, yêu cầu của tiền bối người ta chính là hy vọng Tổ đặc nhiệm A có thể buông tha con của ông ta.

Triệu Thanh Ngọc lúc đó cũng ở hiện trường, để giành về được một cao thủ siêu cấp như Xa Nhất Đao, đương nhiên cũng đồng ý.

Việc này, Triệu Thanh Ngọc cũng đã báo cáo qua với Cung Khai Hà. Tạm thời Cung Khai Hà đã đồng ý.

– Một vị tiền bối thập nhị đẳng Đại viên mãn khác tên là gì?

Kế Vĩnh Viễn không kìm nổi hỏi.

– Rất xin lỗi Kế tướng quân, chuyện này thuộc vấn đề tuyệt mật, thượng cấp không cho tiết lộ tên.

Triệu Thanh Ngọc đứng nghiêm, nói.

– Vậy thì thôi.

Kế Vĩnh Viễn cũng hiểu sâu sắc kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A, nên cũng không có chút gì là không thoải mái. Tuy nhiên, các vị đồng chí đang ngồi đây trong lòng tương đối chấn kinh. Không thể tưởng được một vị thập nhị đẳng thần bí khác lại không thể để lộ danh tính, vậy thì nhất định trong đó còn rất nhiều khúc mắc.

– Đúng là tôi đã ra lệnh này, cái này, có một số tình hình chưa được làm rõ, việc tiết lộ danh tính của người này sẽ bất lợi.

Theo lý mà nói tất cả những người ngồi đây đều là một trong những ủy viên nòng cốt của Tổ đặc nhiệm A, có chuyện gì cũng có thể nói công khai.

Nhưng, kỷ luật Tổ đặc nhiệm A mọi người cũng đã rõ, chuyện không nên tiết lộ thì không thể tiết lộ, xin thứ cho Cung Khai Hà thất lễ.

Cung Khai Hà vẫn giải thích một chút.

Bằng không, chỉ sợ sẽ gây cho mọi người cảm giác bị coi thường. Bởi vì, chuyện về vị tiền bối kia Diệp Phàm và Triệu Thanh Ngọc nhất định đều biết, bọn họ đều có thể biết vậy vì sao những lãnh đạo quan trọng hơn như chúng ta lại không thể biết.

Đây chẳng phải là hoài nghi lòng trung thành đối với nước cộng hòa của chúng ta hay sao.

– Chúng tôi biết rồi!

Mọi người không hẹn mà cùng nói, nhưng thật ra đều hiểu được điều này.

– Tuy nhiên, đồng chí Thanh Ngọc. Vừa rồi cô chỉ mới báo cáo thực lực của Tam Độc giáo. Mà cô không hề nói ra tài liệu về thực lực cụ thể của Ngũ Độc giáo. Chẳng lẽ điều này cũng thuộc vấn đề tuyệt mật, nếu thật là như thế tôi đây cũng không hỏi nữa.

Tây Môn Đông Hồng hỏi, Diệp Phàm cảm thấy tên này dường như có ý gây mâu thuẫn.

Diệp Phàm đã mơ hồ cảm thấy người này dường như có địch ý với mình rồi. Phỏng chừng chuyện đề cử Trương Cường người này đã biết. Cho nên, đã coi mình là đối thủ tiềm tại.

– Cái đó cũng không phải, tuy nhiên, nói thật. Tôi tuy nói là tổ trưởng tổ Tình báo. Nhưng hành động nhằm vào Tam Độc giáo lần này là do Chỉ huy Diệp chủ trì.

Còn tôi chỉ là trợ thủ phối hợp với anh ấy mà thôi. Rất nhiều chuyện đều do Chỉ huy Diệp chỉ đạo. Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể lắm.

Tuy nhiên, tôi nghĩ, nếu Tam Độc giáo còn kém hơn Ngũ Độc giáo, vậy thì thực lực của Ngũ Độc giáo tuyệt đối còn mạnh hơn cả Tam Độc giáo.

Tăng cường công tác tìm kiếm tình báo về Ngũ Độc giáo sẽ là nhiệm vụ chủ yếu của tôi trong giai đoạn tới.

Triệu Thanh Ngọc nói.

– Vậy được, đồng chí Diệp Phàm, anh hãy báo cáo với mọi người một chút về tình hình cụ thể mà anh biết về Ngũ Độc giáo đi?

Không sót một chút gì hết, chuyện này rất quan trọng đối với Tổ đặc nhiệm A chúng ta. Là Tổ phó của Tổ đặc nhiệm A, phần lớn thời gian của anh đều là công tác ở chính quyền địa phương.

Mà sự vụ bên Tổ đặc nhiệm A anh rất ít hỏi thăm. Điều này, cũng là các lãnh đạo suy xét đến thỉnh cầu của anh mà đãi ngộ đặc thù như vậy.

Nhưng, anh cũng nên hiểu được tầm quan trọng của những tư liệu hoặc tình hình này đối với Tổ đặc nhiệm A, đối với quốc gia.

Tây Môn Đông Hồng hỏi, giọng điệu này, nghiễm nhiên là nói với giọng điệu của lãnh đạo ra lệnh cho thuộc hạ. Hơn nữa, câu này nói ra dường như có ý ám chỉ Diệp Phàm không cố hết sức.

– Tôi không rõ đồng chí Tây Môn nói như vậy là có ý gì?

Diệp Phàm hơi tức giận, hừ nói.

– Ha ha, đồng chí Diệp Phàm. Lời này mà nghe không hiểu sao, chính là bảo anh báo cáo tình hình của Ngũ Độc giáo với đồng chí Tây Môn thôi mà.

Không ngờ lão già Dương Quốc Đào lại nhắc lại.

Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện, lông mày của Cung Khai Hà tuyệt đối đã khe khẽ lay động vài cái. Diệp Phàm ngẫm nghĩ cũng hiểu rồi.

Hiện giờ, Trương Cường do chính mình đề cử, Tây Môn Đông Hồng đề cử Tiền Sâm, mà Dương Quốc Đào đề cử Đằng Các.

Lúc này còn chưa bắt đầu thảo luận đề tài tiến cử mà ba người đã bắt đầu có mùi thuốc súng. Bắt đầu là quan tâm đến chuyện Tam Độc giáo, kỳ thực, có khuynh hướng kèn cựa ngầm giữa ba người.

– Đồng chí Quốc Đào, không phải là báo cáo với tôi mà là báo cáo với tất cả các lãnh đạo đang ngồi đây.

Tây Môn Đông Hồng hừ nói.

Lời này vừa nói ra đúng là đã hạ thấp Diệp Phàm xuống tận cùng, tất cả đồng chí nơi này đều là lãnh đạo của Diệp Phàm, đó chẳng phải nói Diệp Phàm chỉ là hạng tiểu tốt trong Đảng ủy Tổ đặc nhiệm A thôi sao.

Tình hình thực tế lại không phải như thế, chức vụ của Diệp Phàm trong Đảng ủy Tổ đặc nhiệm A còn cao hơn cả ba người Đới Thành, Lan Viễn Kim và Dương Quốc Đào.

Bởi vì Diệp Phàm là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Còn ba người kia đều là đại biểu được phái tới từ các Bộ khác trong cả nước.

Giống như Đới Thành là đại biểu của chín lãnh đạo lớn trong … nhưng chức vụ trong Đảng ủy của anh ta còn không bằng Diệp Phàm.

Còn Lan Viễn Kim đến từ Bộ Tổng tham mưu, Dương Quốc Đào đến từ Tổng cục Chính trị. Hai người đều là đại biểu quân đội, kỳ thực, cũng không phải vốn là đội viên Tổ đặc nhiệm A.

Trong ba người Đới Thành có thân thủ, còn Lan Viễn Kim và Dương Quốc Đào chỉ là người thường. Phỏng chừng biết lưỡng thủ kiện thân quyền.

Tây Môn Đông Hồng nói vậy, đối với Diệp Phàm không khác nào khiêu khích. Mà ngay cả đồng chí Cung Khai Hà cũng liếc Tây Môn Đông Hồng một cái cảnh cáo.

– Vậy được, tôi xin tuân lệnh lãnh đạo Tây Môn Đông Hồng Tổ phó thường trực Tổ đặc nhiệm A báo cáo với tình hình của Ngũ Độc giáo.

Diệp Phàm vừa nói xong, đột nhiên đứng lên, thận trọng chào mọi người theo đúng nghi thức quân đội tiêu chuẩn, môi Cung Khai Hà động đậy một chút nhưng không phát ra âm thanh gì.

Tuy nhiên, Diệp Phàm sau khi đặt tay xuống lại nhấc chén trà trên bàn lên để uống. Dường như mùi vị trà Long Tỉnh bình thường này không tồi, Diệp Phàm uống vào một ngụm còn chậm rì rì híp hai mắt lại, rất có dáng vẻ đang phẩm trà.

– Đồng chí Diệp Phàm, nơi này là Đảng ủy của Tổ đặc nhiệm A, anh có thể bắt đầu được rồi.

Tây Môn Đông Hồng giơ tay gõ nhẹ xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phàm chăm chăm. Điều này, tất nhiên là do hành vi khiêu khích rất rõ ràng của Diệp Phàm đã chọc giận Tây Môn Đông Hồng.

Anh coi Tổ phó thường trực tôi là “lương khô” có phải không?

– Đúng đúng đúng. Đồng chí Tây Môn nói đúng lắm, Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh có thể nghiêm túc một chút.

Dương Quốc Đào lại thêm dầu vào lửa.

– Báo cáo các vị lãnh đạo, Cung Thu của Ngũ Độc giáo đã đạt tới cảnh giới thập nhị đẳng Đại viên mãn. Tôi tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta, tin chắc rằng các vị đang ngồi đây cũng không không ai có thể làm đối thủ của ông ta, bao gồm cả đồng chí Tây Môn, về phần đồng chí Dương Quốc Đào, càng không thể so sánh được, Không chừng một đấm liền bay mất, lời tôi báo cáo đã xong. Cảm ơn!

Giọng nói của Diệp Phàm rất vang dội, vừa nói xong liền đặt mông ngồi xuống.

Lập tức cả phòng họp câm bặt.

– Đồng chí Diệp Phàm, lời này của anh có ý gì? Thái độ của anh là thế nào đây? Dương Quốc Đào tôi vốn không hiểu Quốc thuật. Tôi chỉ làm công tác tư tưởng thôi.

Chẳng lẽ Tổ đặc nhiệm A không cần công tác chính trị tư tưởng? Đảng từ trước tới nay vẫn chú trọng việc triển khai công tác tư tưởng đối với các cán bộ, nếu như không có những người như chúng tôi, anh sẽ phạm sai lầm đấy.

Tư tưởng xảy ra vấn đề, còn nghiêm trọng hơn vấn đề trên nắm đấm. Người ta nói, tứ chi phát triển chính là chỉ những người thô lỗ không có đầu óc.

Dương Quốc Đào cũng không nhịn được nữa, Diệp Phàm anh cũng đã nhắm vào tôi quá rõ ràng rồi. Chỉ mặt gọi tên không nói, trong giọng nói còn hết sức khinh bỉ.

– Chúng tôi đều là một đám thô lỗ, đồng chí Quốc Đào, anh đến hang ổ của Tam Độc giáo xem?

Không ngờ đồng chí Đới Thành tức giận đầu tiên.

Đới Thành tuy nói là chủ nhiệm ban Liên lạc do ủy ban chín lãnh đạo chính trị lớn phái tới. Nhưng, Đới Thành cũng là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Bởi vì, anh ta có thân thủ thất đẳng tầng cao nhất.

Đồng thời, lời này của Dương Quốc Đào đã đắc tội với tất cả những đồng chí trong một tổ chức lấy nắm đấm làm chỉ tiêu như Tổ đặc nhiệm A. Trở thành đám rác rưởi đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

– Đúng đúng, tư tưởng ấy mà, đều ở trong đầu đúng không, đầu óc chỉ huy thân thể mà. Nói vậy đồng chí Quốc Đào đã luyện qua thiết đầu công, cái đầu này ngay cả độc cầu của Tam Độc giáo cũng không hề hấn gì với anh rồi, lợi hại hơn nhiều so với nắm đấm của đám thô lỗ chúng tôi! Ai khiến trong đầu óc người ta tràn đầy tư tưởng chứ, có đúng không?

Đồng chí Lâm Đống Quốc Tổ phó Tổ đặc nhiệm A châm chọc nói.

– Người ta lão Dương nói cũng có lý đó!

Tổ phó Thôi Kim Đồng hơi có vẻ kỳ quặc khen một câu, sau đó liếc nhìn mọi người một cái, nói:

– Đầu óc chỉ huy súng, đương nhiên tư tưởng chỉ huy súng rồi.

Tuy nhiên, đồng chí Quốc Đào chỉ dùng đầu, chiêu này tương đối cao. Người ta đã thăng lên đến mức không cần dùng đến quyền cước mà chỉ dùng đầu óc rồi.

Đây là cảnh giới gì chứ, trong tiểu thuyết của Huỳnh Dịch có nói tới cảnh giới này, hẳn là nên gọi là dùng sức lực tinh thần giết địch đúng không?

Cái này vô chiêu mà thắng hữu chiêu, vô quyền mà thắng hữu chiêu. Đám thô lỗ chúng ta đều kém xa rồi.

Thôi Kim Đồng sau khi nói xong cũng ha ha cười không ngừng.

– Các vị đồng chí, các vị xuyên tạc ý của tôi rồi. Ý của tôi không phải nói võ công không tốt, mà chỉ là cường điệu một chút tầm quan trọng của tư tưởng thôi.

Đương nhiên, đúng như Tổ trưởng Thôi đã nói. Đầu óc chỉ huy súng. Mà “súng” này hẳn là là thân thể rồi.

Các vị thử nghĩ xem, một thân thể nếu không có tư tưởng chẳng phải là người sống đời thực vật hay sao. Người sống đời thực vật mặc dù có cảnh giới trong truyền thuyết nhưng bọn họ sẽ sử dụng bằng cách nào?

Cho nên, nhận thức trên tư tưởng, khống chế bản thân là điều vô cùng quan trọng. Hơn nữa, lời tôi vừa nói là nhằm vào lời của đồng chí Diệp Phàm mà bàn luận.

Các vị đều thấy đó, kiểu thái độ này của đồng chí Diệp Phàm là không được. Tổ đặc nhiệm A là tổ chức đặc biệt của quốc gia, là một trong những bộ đội chủ lực thần bí nhất của nước cộng hòa.

Nếu đồng chí Diệp Phàm đã đến Tam Độc giáo, mà đồng chí Triệu Thanh Ngọc lại gợi ý rằng tình huống cụ thể của Ngũ Độc giáo đồng chí Diệp Phàm có biết.

Nhưng đồng chí Diệp Phàm nói sao? Cậu ta không nói ra, đây là ý gì? Kết quả mà loại thái độ này mang lại sẽ gây nên những cái giá phải trả rất thê thảm và nghiêm trọng.

Thưa các đồng chí, các đồng chí nghĩ mà xem, nếu như nói, tôi chỉ nói ví dụ. Nếu một số cao thủ Ngũ Độc giáo dùng độc công gì đó nguy hại cho quần chúng, chúng ta biết lai lịch của bọn chúng sẽ vô cùng hữu dụng đối với việc bắt giữ và khống chế bọn chúng.

Nếu không hiểu rõ, đến lúc đó không hiểu gì mù mờ phái người đi, có lẽ, sẽ bị tổn thất lớn hơn nữa.

Dương Quốc Đào bị hai chữ “tư tưởng” làm cho phát hãi, cho nên, dông dài lâu như vậy cũng không dám tiếp tục nói ra hai chữ “tư tưởng”. Mà đổi thành “thái độ” thay thế một cách mơ hồ.