Chương 3631: Lục Công Tử Đại Học Bắc Kinh.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Dương Tỉnh Tâm, đi lên cho thằng mù này một bài học.

La Tuyển chỉ vào Diệp Phàm.

– Đúng vậy.

Dương Tỉnh Tâm vừa nghe một cái tát về phía mặt Diệp Phàm.

Bốp một tiếng đương nhiên xui xẻo chính là Dương Tỉnh Tâm. Bị Diệp Phàm tát một cái ngã xuống đất.

Y ngẩng đầu lên trên mặt còn hằn rõ năm ngón tay. Các bạn bên cạnh vừa thấy nhất thời rụi cổ lui ra, cả đám giống như gà vậy. Nhưng những tên kia lui ra vài bước giống như Diệp Phàm xui xẻo tránh vạ lây.

– Dám đánh người của La Tuyển tôi, chán sống rồi sao.

La Tuyển vừa thấy còn rất kiêu ngạo, một cước đá về phía Diệp Phàm.

Bốp một tiếng giòn vang, chân La Tuyển bị Diệp Phàm kéo một cái ngã xuống.

Cả người tên kia đều ngã vào mặt cỏ bên cạnh, đầu miệng đều là đầy đất. Bởi vì cỏ vừa tưới nước vẫn khá mềm.

– Bố đánh chết mày.

La Tuyển cùng Dương Tĩnh Tâm gầm lên cầm đá ném về phía Diệp Phàm.

– Chạy mau.

Chiêm Xuân Thiên vừa thấy nhanh chóng kéo Diệp Phàm chạy.

– Không cần sợ, xem anh trừng trị hai tên kia như thế nào.

Diệp Phàm vẻ mặt lạnh lùng đứng bất động, Chiêm Xuân Thiên không ngờ còn chút nghĩa khí, thấy Diệp Phàm không chạy không ngờ đứng run rẩy bên cạnh.

Bốp bốp…

Lần này Diệp Phàm tức giận, bởi vì hai vị này quả thực chính là đánh về hắn. Tảng đá còn cách đầu rất cao.

Đã tát hai người này bảy tám cái tát nhất thời máu mũi chảy ra, mặt có thể so sánh với bát giới. Không lâu hai vị này ngã lăn xuống đất.

– Đi thôi Xuân Thiên, không cần sợ.

Diệp Phàm quay đầu nhìn Chiêm Xuân Thiên cười nhún vai đi về phía ký túc xá.

– Thằng nhóc, mày ở ban nào hệ nào? Nếu có dũng khí thì xưng tên ra.

La Tuyển ngẩng đầu heo lên hét lớn.

– Diệp Phàm, hệ tự do.

Diệp Phàm nhúng vai, phát hiện Chiêm Xuân Thiên luôn đưa mắt nháy hắn, ra vẻ nói hắn không cần nói tên.

Diệp Phàm vừa mới đi qua một chút có một người thanh niên bước lên nói

– Bạn học, cậu đi nhanh lên, tốt nhất là xin phép vài ngày để trốn.

– Hả, vì sao?

Diệp Phàm quay đầu nhìn cậu ta.

– Tôi nói cho cậu biết, cậu có lẽ mới đến chưa biết. La Tuyển chính là một trong Lục công tử của Yến Đại chúng ta.

Người thanh niên tốt bụng nói.

– Lục công tử Đại học Bắc Kinh, ha hả, thật sự khiếp sao?

Diệp Phàm ra vẻ suy nghĩ nhìn người học sinh kai.

– Rất khiếp. Mỗi người đều có người quền thế trong gia đình. Bình thường ở trường mọi người không ai dám chọc y. Trừ mấy công tử chúng tự có mâu thuẫn. Nếu không người ngoài không dám. Không cần nói là học sinh, ngay cả giảng viên nhìn thấy họ cũng rụt rè.

Bạn học kia nói

– Có thể cậu còn không biết, y âm thầm cho người đánh bạn đến tàn phế.

– Còn có chuyện đó?

Diệp Phàm nghiêm mặt, có chút âm trầm,

– Chẳng lẽ chuyện này nhà trường cũng không quản lý?

– Quản lý, không có chứng cứ thì quản lý thế nào? Cục công an cũng đã điều tra qua nhưng cuối cùng không giải quyết được gì. Nghe nói người nhà người ta đã ra tay sau lưng, Cục công an cũng không dám điều tra tiếp.

Học sinh kia nói nhìn nhìn quanh mình nói

– Tôi phải đi, đừng để y đuổi theo.

Nói xong người học sinh kia đi nhanh.

– La Tuyển, ha ha, thú vị. Bố mày vừa nhậm chức cũng phải đốt lửa một phen. Vậy bắt đầu từ La Tuyển đi.

Diệp phàm cười bước nhanh.

– Hệ tự do ở đâu?

La Tuyển hỏi Dương Tỉnh Tâm.

– Hình như chưa nghe nói qua có hệ này.

Dương Tỉnh Tâm vuốt đầu mình nói.

– Cậu ngay cả hệ tự do cũng không biết, còn gọi là thông thái của Yến Đại, tôi thấy thông cái rắm.

Nhanh chóng đi tìm hiểu cho tôi. Có lẽ là hệ vừa thành lập, trường học chắc chắn có. Diệp Phàm không phải sao, hôm nay anh Tuyển tôi không lột da cậu tôi không phải là họ La.

Rầm một tiếng Dương Tỉnh Tâm bị La Tuyển đá một cái ngã chỏng vó.

Diệp Phàm đi vào tòa nhà văn phòng, tòa nhà này cơ bản là kiến trúc giả cổ, mang phong cách Trung Quốc cổ đặc sắc.

Cây cột màu đỏ thâm, tường màu trắng viền màu xanh, mái ngón màu xanh. Nhà cũng không cao, hai đến ba tầng.

Thư ký của Bí thư Lương Nhất Thành mặc Âu phục màu đen đứng trước tảng đá hình sư tử dưới sảnh.

Vừa thấy Diệp Phàm nhanh chóng đến nhưng thật ra ngây người một chút, nhanh chóng nhiệt tình tiến lên đón cười nói

– Ngại quá, vừa rồi tôi quên cử lái xe cho hiệu trưởng Diệp.

– Ha ha, tôi muốn thưởng thức phong cảnh trong trường một chút cho nên đi bộ tới thật ra đã làm cho thư ký phải đợi lâu.

Diệp Phàm cười bắt tay với Lương Nhất Thành.

Thư ký của lãnh đạo trong chính quyền có thể là ủy viên thường vụ Đảng ủy, nhưng Lương Nhất Thành cũng không thể là Ủy viên thường vụ Đảng ủy trường. Nói cách khác, ông ta vẫn cách xa trung tâm quyền lực.

Diệp Phàm tuy nói trẻ tuôi nhưng người ta là Ủy viên thường vụ đảng ủy trường, cấp bậc thì không khác nhưng thân phận thì khác.

Đương nhiên, đối với vị trí phó Chủ tịch tỉnh Thiên Vân đến đây Lương Nhất Thành vẫn khá nghi ngờ. Rõ ràng là bị điều chuyển ngang, nhưng Lương Nhất Thành vẫn ra mặt nhiệt tình tiếp đón.

– Vốn phải gọi điện thoại cho Bí thư Trác nhưng hôm nay có thời gian rảnh nên tiện ghé qua đây xem một chút. Các đồng chí ở bộ nói là muốn đến đây cùng nhưng tôi nói không cần. Dù sao lệnh cũng đã đến trường học, cũng không ai đến giả mạo tôi có phải không?

Diệp Phàm cười nói.

– Ha ha, hiệu trưởng Diệp nói đùa. Là tôi làm việc không đúng, sắp xếp không thỏa đáng.

Lương Nhất Thành vội nói.

Hai người đi thẳng lên tầng hai.

– Hiệu trưởng Diệp, văn phòng của cậu tôi đã dọn sạch sẽ, có muốn đi xem luôn không?

Lương Nhất Thành hỏi.

– Đi xem trước cũng tốt, sau này đến là có thể bắt đầu công việc ngay.

Diệp Phàm gật đầu nói, văn phòng Diệp Phàm ở bên phải.

Diệp Phàm phát hiện văn phòng là có chủ ý. Từ trái sang phải hình như là vị trí của thường vụ đảng ủy.

Tầng này là nơi làm việc của các đồng chí trong đảng ủy. Nghe nói các đồng chí phó hiệu trưởng không trong thường vụ Đảng ủy ở tầng nhà khác.

Đương nhiên Lương Nhất Thành phục vụ lãnh đạo nên văn phòng của anh ta là trong cùng bên phải.

Nhưng xã hội hiện nay đã bỏ cấp bậc hành chính của trường cao đẳng.

Sở hữu các đơn vị xuất bản, báo chí, viện nghiên cứu đều phải hủy bỏ mới được nếu không không thể được.

Khi một xã hội lấy cấp bậc hành chính để suy xét mọi người, hủy bỏ cấp bâc hành chính trường cao đẳng chính là đánh giá thấp nền giáo dục.

Văn phòng tuy nói không xa hoa như văn phòng của diệp phàm ở Tập đoàn Hoành Không nhưng trên trang thiết bị cũng cơ bản.

Đối với việc này Diệp Phàm cũng không sao cả, hắn biết, cơ hội cho mình đến văn phòng này là cực nhỏ. Phần lớn thời gian hắn sẽ ở Tổng bộ của Tổ đặc nhiệm A.

Cho nên Lương Nhất Thành hỏi Diệp Phàm có muốn thay đổi không Diệp Phàm lắc đầu nói đã tốt lắm rồi. Sau đó Lương Nhất Thành dẫn Diệp Phàm đến văn phòng của hiệu trưởng Vương Thành Khải.

Hiệu trưởng Vương Thành Khải là một người béo, nhưng nhìn người cũng rất thể hiện là người có học. Bài trí văn phòng được lấy tranh chữ là việc chính. Giá sách cũng được sắp xếp. Bốn chữ to trên tường thật ra mạnh mẽ hữu lực- Lập Thân là chính.

Bốn chữ này có chút dấu ấn của quân nhân. Không hợp với vẻ thư sinh của hiệu trưởng Vương, hơi lạ.

– Đồng chí Diệp Phàm. Yến Đại chào mừng cậu.

Hiệu trưởng Vương vẻ mặt nhiệt tình nói.

– Ha ha, có thể đến Đại học Băc Kinh làm việc là vinh hạnh của tôi. Có thể cộng tác với hiệu trưởng Vương tôi rất vui.

Diệp Phàm nói lời nói suông.

– Trường đại học không thể so với khu kinh tế Hoành Không mấy trăm nghìn dân của các cậu. nhưng trường họ là một đoàn thể đặc biệt, khác với công việc ở khu kinh tế Hoành Không. Vào đây tất cả đều là sự kiêu ngạo, là những người thi vào trường cao đẳng nổi tiếng ở các khu tỉnh…

Hiệu trưởng Vương nói chuyện với Diệp Phàm như việc nhà.

Sau đó Diệp Phàm đến văn phòng đồng chí Trác Thành bí thư Đảng ủy.

– Đồng chí Diệp Phàm, chuyện của cậu lãnh đạo đã thông báo cho chúng tôi. Sau này cậu đi đến có thể không cần thông báo cho tôi.

Chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp tốt công tác của cậu, cố gắng dành cho cậu thời gian. Nhưng bề ngoài vẫn phải giao một số công việc.

Nếu không, các đồng chí cấp dưới sẽ bàn tán.

Bí thư Trác vẻ mặt nghiêm túc nói.

Diệp Phàm biết, có lẽ cấp trên cũng chỉ thông báo đến ông ấy. Quá nhiều người không thích hợp cho việc giữ bí mật.

– Ha ha, tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.

Diệp Phàm thật sự khiêm tốn.

– Như vậy đi, thời gian cũng không còn nhiều, các đồng chí đều chờ ở văn phòng chúng ta đi gặp mặt.

Bí thư Trác cười nói Diệp Phàm đi theo ông ta đi thẳng đến phòng họp.

Phát hiện bên trong đã ngồi hai mươi đồng chí.

Thường vụ Đảng ủy Đại học Bắc kinh tổng cộng có mười hai đồng chí, lần này bởi vì gặp mặt lần đầu cho nên các đồng chí phó hiệu trưởng cùng trợ lý hiệu trưởng không trong thường vụ cũng cùng ngồi đây.

Bộ máy lãnh đạo của trường là một vị Bí thư Đảng ủy, một vị hiệu trưởng, một phó bí thư thường trực, ba phó hiệu trưởng thường trực, ba phó bí thư Đảng ủy, sáu phó hiệu trưởng, một thư ký của Bí thư, một tổng thiết kế sư, chín vị trợ lý hiệu trưởng. Bí thư Ủy ban kỷ luật do một đồng chí phó bí thư Đảng ủy kiêm nhiệm.

Ngồi đây gần ba mươi người, đây là các thành viên lãnh đạo của Yến Đại.

– Chúng ta nhiệt liệt chào đón đồng chí Diệp Phàm gia nhập đội ngũ của chúng ta.

Bí thư Trác vỗ tay đầu tiên nhất thời văn phòng vang lên tiếng vỗ tay.

Đương nhiên, hiểu rõ bọn người kia phân nửa là làm qua loa, Diệp Phàm cũng mỉm cười gật đầu.

Bí thư Trác ngồi vị trí trung tâm. Diệp Phàm nhìn lướt qua, phát hiện có một ghế trống. Trước có mười một người, mình là thứ mười hai.

Nói cách khác hắn là vị trí cuối cùng của thường ủy, tiếp theo là các đồng chí không trong thường vụ.

Diệp Phàm cũng không có ý kiến, hắn mỉm cười ngồi vào vị trí của mình. Đương nhiên đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn có thể cảm giác được rất nhiều sát khí đang nhìn chằm chằm vào hắn. Đăng bởi: admin