Chương 3513: Thái Độ Kỳ Lạ Của Lô Gia.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đó là vì ông chưa nhìn thấy, chưa nghe Xa Kim Linh nói sao?

Diệp Phàm hừ lạnh nói, hắn cũng hơi tức giận về thái độ gây sự của Lô Đông Phương.

– Nghe nói, nhưng hình như mười mấy năm rồi chưa gặp cô ta. Thậm chí chúng tôi còn nghi ngờ cô ta chết yểu rồi ấy chứ.

Lô Bạch Vân nói, tuy không trực tiếp phản đối đề nghị của Diệp Phàm nhưng trong lòng cũng không tiếp thu.

– Chết yểu, đó là suy nghĩ của các ông. Cô ta được mấy tuổi đã đi tìm một môn phái thần bí luyện công rồi.

Bây giờ võ công còn đạt đến 8 đẳng. Hơn nữa Diệp mỗ không nói một câu khách sáo nào đâu. 3 giờ sáng sư phụ của Kim Linh có đến tìm tôi.

Diệp mỗ còn đấu với bà ta một trận. Nghe nói sư phụ của Kim Linh chỉ ở mức trung bình trong môn phái thần bí kia.

Diệp Phàm nói.

– Trung bình, rốt cuộc bà ta đạt đến cảnh giới gì rồi?

Lô Đông Phương hỏi.

– Tiên thiên thời kỳ đầu, tôi đang nghĩ lần này may mắn là mục tiêu của bà ta là tôi chứ nếu là Lô gia các ông thì phải ứng phó thế nào đây?

Nhất thời mấy người của Lô gia đều yên lặng.

– Ôi, không thể tưởng tượng được Xa gia còn có người đứng sau như vậy.

Lô Bạch Vân thở dài.

– Cha, con nghĩ đề nghị của anh Diệp cũng là vì muốn tốt cho Lô gia chúng ta. Hay là chúng ta nghe theo sự sắp xếp của anh ấy đi. Tin là đại ca cũng không để cho Lô gia chúng ta chịu thiệt đâu.

Lô Vĩ biết nếu không nghe theo sự sắp xếp của Lô gia thì chưa chắc sau này sẽ được Diệp Phàm ủng hộ, vậy thì Lô gia đúng là nguy rồi.

– Trợ lý Diệp, thái độ của Xa gia thế nào?

Lô Bạch Vân hỏi.

– Bọn họ muốn hòa giải, hơn nữa còn đồng ý. Từ nay về sau sẽ bỏ đi ân oán giữa hai nhà. Đương nhiên, việc buôn bán vẫn phải theo lẽ cạnh tranh bình thường.

Diệp Phàm nói.

– Chỉ sợ trước mặt thì họ như vậy nhưng sau lưng lại đâm cho một nhát.

Lô Đông Phương nói.

– Đây là Xa Hạo Thủy chủ của Xa gia đảm bảo với tôi.

Diệp Phàm hừ nói.

– Nhưng trong chuyện này bọn họ không công bằng với Minh Châu.Nếu không trừng trị gì thì chẳn phải Lô gia chúng tôi vô dụng sao?

Lô Bạch Vân nói.

– Bọn họ sẽ cho Lô gia một ưu đãi. Ví dụ như, nhận lỗi trong trường hợp thích hợp. Còn về phần xử phạt hai anh em nhà Xa gia đương nhiên vẫn phải tiến hành. Chẳng qua là tính chất xử phạt có sự thay đổi mà thôi. Độ mạnh yếu cũng giảm đi không ít. Nếu không xử phạt thì đâu còn sự tôn nghiêm của pháp luật nữa đúng không?

Diệp Phàm nói.

– Chuyện này quá lớn, chúng tôi phải thương lượng một chút rồi sẽ có câu trả lời thuyết phục cho cậu, thế nào?

Lô Bạch Vân nói.

– Được, tôi cho các công hai ngày suy nghĩ.

Diệp Phàm nói.

Vì sau hai ngày đã đến giao ước với phái Hoa Sơn. Diệp Phàm phải đi núi Đại Tuyết Nhật Bản một chuyến. Chuyện Tuyết Nham mộc rất quan trọng. Vì nó liên quan đến Hồng Tà và Lệ Vô Nhai. Còn phải đi La Thất Bảo hỏi sư phụ xem loại cao thủ này là thế nào.

Người của Lô gia đi rồi.

– Chuyện này liệu còn có phiền toái gì không? Tôi thấy ý kiến của người trong Lô gia bất hòa với nhau.

Vương Triều nói.

– Chuyện lớn như vậy nhất thời bất hòa cũng là bình thường thôi. Nhưng tôi tin Lô Bạch Vân sẽ thuyết phục mọi người.

Diệp Phàm nói.

– Chỉ mong có thế.

Vương Triều nói.

– Nếu người của Lô gia không biết tốt xấu thì cứ bỏ họ đi là được. Nhưng, sau này bọn họ đừng có mơ tưởng đến một đầu ngón tay sự ủng hộ của Diệp Phàm tôi.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

– Ha ha, một vấn đề thể diện, xem xem Lô gia thực sự có cần thể diện nữa hay không? Xa gia cũng bị bất lực. Anh xem, hứa hẹn lúc trước của bọn hộ chính là dùng các loại thủ đoạn.

Vương Triều cười nói.

– Ha ha, người mà, trước khi chưa tuyệt vọng đều muốn đấu tranh một chút.

Diệp Phàm cười nói.

– Tên Bao Nghị này đến rồi.

Vương Triều cười nói:

– Rửa mặt ở sân sau.

– Ôi, tôi biết anh ta và Khương Quân đều rất thẳng thắn. Không nhịn được, nhưng chuyện này bọn họ làm là có phiền phức ngay.

Diệp Phàm thở dài.

– Anh nói là cấp trên đã phê duyệt đơn từ chức của hai người bọn họ?

Vương Triều sửng sốt hỏi.

– Theo tôi có lẽ Tỉnh ủy chưa chắc đã không biết tôi viết đơn từ chức, chẳng qua là nhất thời chưa tìm được một biệm pháp xử lý mà thôi. Cho nên, bây giờ đã lâm vào cục diện bế tắc. Dù sao, trong mắt họ tôi vẫn còn có tác dụng đối với tập đoàn Hoành Không. Hơn nữa, người ngoài cho rằng tôi tâm phúc của Ninh Chí Hòa, ông ta vì thể diện cũng sẽ không để tôi từ chức đâu.

Nếu như vậy sau này Ninh Chí Hòa có còn muốn ở tỉnh Thiên Vân nữa không… Còn nữ, có đồng chí nào dám đi theo ông ta nữa.

Còn đối với Bao Nghị và Khương Quân, Tỉnh ủy đã không giận như vậy.

Diệp Phàm thở dài.

– Đúng vậy, không thể xử lý anh nhưng vẫn phải xử lý hai con tôm Thiên Vân này mới có thể lớn tiếng được. Chi bằng khuyên bảo Bao Nhị mau mang đơn từ chức về là được. Chẳng qua chỉ mất mặt một chút, còn đây là chuyện lớn.

Vương Triều gật đầu nói.

– Không cần khuyên, tôi sẽ không lấy về đâu. Nếu sa thải thật tôi sẽ không làm, giới chuyên môn cho tôi làm tay sai đắc lực. Hình như giống với bọn Lý Cường.

Bao Nghị kiên quyết nói.

– Ha ha ha, Bao Nghị ơi là Bao Nghị, thực ra cũng không có việc gì cả.

Diệp Phàm vỗ vỗ vai Bao Nhị cười nói.

– Không làm quan thì chết hay sao? Ha ha, chỉ cần đi theo Diệp đại ca thì còn sợ gì nữa.

Bao Nghị cười nói:

– Hơn nữa, dù sao bây giờ tôi được ăn lo thì không sợ phiền lụy.

– Tiểu tử cậu cũng nên giải quyết vấn đề cá nhân đi chứ.

Vương Triều nói.

– Đồng chí Vương Triều, hình như anh còn lớn tuổi hơn tôi nhưng vẫn chưa giải quyết vấn đề cá nhân?

Vẻ mặt như có được thắng lợi của Bao Nghị cười nói.

– Khụ khụ, chuyện này…

Vương Triều sững sờ tròn mắt lên.

– Hai người ấy à, kế tám lạng, người nửa cân, tôi thấy mau đi tìm người đi. Có mục tiêu chứ?

Diệp Phàm cười nói.

– Khì khì…

Không ngờ hai đồng chí này lại cười.

– Vậy là tốt rồi, có khuôn mặt này là lộ chân tướng rồi.

Diệp Phàm cười nói:

– Vì sao tôi lại nói Bao Nghị không cần lo lắng vì đồng chí Bao Nghị mới chỉ tạm thời giữ chức thôi.

Chính là từ chức vụ này ơ tỉnh Thiên Vân vẫn không bằng quay về Bộ công tác đúng không? Hơn nữa, thời gian Vương Triều ở trong bộ cũng không ngắn đâu.

Là có công mài sắt có này nên kim mà.

– Anh Diệp có dự định gì không?

Bao Nghị nói.

– Vương Triều, cậu có dự định gì sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Đúng vậy, trong Bộ lâu cũng phải thay đổi không khí. Đến tỉnh đi một vòng cũng không tồi đúng không?

Vương Triều cười nói.

– Nếu đến tỉnh vẫn phải tìm cơ hội. Giám đốc sở tỉnh thường là do đồng chí cấp phó tỉnh kiêm nhiệm. Phần lớn trong tỉnh thường là Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm nhiệm. Cho nên, cơ hội ít thì không ít. Bây giờ Vương Triều về tỉnh làm Giám đốc công an cũng dễ thôi. Còn phó chủ tịch tỉnh thì hơi khó một chút.

Diệp Phàm nói.

– Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.

Vương Triều nói.

– Đừng vội, chúng ta năng đi hỏi thăm tìm xem có cơ hội không.

Diệp Phàm nói.

– Có lẽ, lúc Cục trưởng Vương đi tôi sẽ quay về bộ.

Bao Nghị cười nói.

– Hai người vừa lúc thay đổi cho nhau.

Diệp Phàm cười nói.

– Đúng rồi, cả nước có dến 30 Chủ tịch tỉnh, cơ hội này không ít. Còn suy nghĩ của tôi, Vương cục có thể đến thành phố làm trong cục công an. Nếu như là kiêm luôn cả Chủ nhiệm ủy ban chính trị và pháp luật thì chẳng phải là Chủ tịch tỉnh rồi sao.

Bao Nghị cười nói thêm.

– Đúng rồi, cơ hội như vậy không ít.

Diệp Phàm cười nói.

Buổi tối, trong phòng khách của Lô gia có một người quan trọng nhất với gia tộc.

– Cơ hội tốt như vậy Diệp Phàm muốn bảo chúng ta buông tay, có phải đã có thương lượng gì với Xa gia rồi không? Ta thấy người này không có ý tốt với chúng ta đâu.

Lô Đông Phương bất mãn đầu tiên nói.

– Lợi ích ở trước mắt ai có thể có ý tốt chứ, vợ chồng còn có lúc đánh nhau, huynh đệ ruột còn đổ máy huống hồ một Diệp Phàm là người ngoài chứ?

Lão tứ của Lô gia Lô Húc Thăng nói.

– Không thể nói đại ca của tôi như vậy được, anh ta là người ngoài nhưng đối xử với Lô gia chúng ta không tệ. Chuyện lần này nếu không có đại ca thì hậu quả sẽ là khôn lường.

Có được mấy người đồng ý giúp nhà chúng ta như vậy. Nghe nói Xa gia âm thầm phái cao thủ ám hại đại ca, nếu không phải đại ca có bản lĩnh thì sớm bị hại như Hứa đại ca nói rồi.

Đại có thể làm được như ngày hôm nay cũng giống như huynh đệ thân thiết rồi. Huống hồ sự lo lắng của Hứa đại ca cũng có nguyên nhân.

Không phải anh ta nói sư phụ của Xa Kim Linh rất lợi hại sao? Đại ca đã tiêu diệt một mối họa ngầm cho chúng ta.

Lô Vĩ nói.

– Xa Kim Linh, đã mười mấy năm không gặp cô ta. Có trời mới biếp có phải đại ca anh bịa ra người này hay không?

Theo tài liệu trước kia của chúng ta, đến giờ cô ta chưa đầy 20 tuổi. Diệp Phàm lại nói cô ta đến 8 đẳng.

Tốc độ luyện võ của cô ta quả là như bay. Hơn nữa, tôi nghi ngờ Diệp Phàm làm chuyện này là có mục đích.

Rơi vào tay hắn. Người này dã tâm không nhỏ.

Lô Đông Phương hừ lạnh nói.

– Vậy thì có gì? So với đại ca tôi tốc độ luyện võ của cô ta chỉ như rác rưởi.

Lô Vĩ bất mãn hừ nói.

– Tốc độ luyện công của trợ lý Diệp không thể dũng lẽ thường để suy đoán được, chỉ có thể mỗi người một suy nghĩ. Đấu với hắn căn bản là chúng ta không có đường sống.

Vô Vân nói.

– Không phải chúng ta mà là đa số người học võ.

Lô Vĩ hừ nói nhìn mọi người rồi nói tiếp:

– Lẽ nào mọi người không tin điều đại ca tôi nói là thật sao?

– Ta có hỏi anh ta phái kia tên là gì, anh ta bảo không thể nói chuyện này. Có gì mà không thể nói chứ? Lẽ nào một muôn phái còn sợ gặp người hay sao? vậy thì ta thấy môn phái kia cũng chẳng hay ho gì?

Lô Đông Phương hừ lạnh nói.

– Không thể nói như Phương Đông được, giống như Hoa Hạ chúng ta có những gia tộc hoặc môn phái không hề hướng ra ngoài.

Bọn họ duy trì sự thần bí. Đương nhiên nếu có người nào đui mù cọ phải thì chỉ còn đường chết.

Tôi nghĩ, Diệp Phàm không có lý do gì lại lừa chúng ta một môn phái lớn như vậy. Như võ công của Xa Kim Linh chúng ta thử một lần không phải rõ ràng sao?

Thực ra Lô Bạch Vân cũng bối rối, thực ra cũng không muốn hòa giải.

Chỉ là ông ta cũng muốn nhìn rõ khả năng của Diệp Phàm. Không hòa giải thì đắt tội với người này. Vậy hậu quả sau này Lô Bạch Vân cũng có cái được và mất. Đăng bởi: admin