Chương 3401: Lão Phì Muốn Gả Con Gái

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Khuôn mặt kia, đảm bảo cậu nhìn thấy là 3 ngày ăn cơm không thấy ngon.

Thiết Tháp cười ha ha nói.

– Có người con gái xấu như vậy sao?

Vương Triều tỏ vẻ không tin.

– Ha ha, đương nhiên là rất đáng sợ. Cái miệng kia chỉ há ra thôi đã như cái vòng rồi, còn nữa chỉ mới mấy lần thì cái mũi như thụt vào mất một nửa.

Hai bên mặt là vẻ tướng số, đáng sợ nhất chính là cái đầu. Tóc trên đầu giống như người bị nở vậy.

Còn cơ thể của cô ta cũng kì lạ, người dài được bao phủ bởi những thứ trông như là con cá xấu vậy.

Cậu nói xem, nếu ôm một “mỹ nhân” như vậy mà ngủ thì cảm giác sẽ thế nào?

Vẻ mặt của Thiết Tháp vui vẻ khi thấy người khác gặp tại họa.

– Thật là đáng sợ, thiên hạ có gì xấu tập trung vào cô ta hết rồi.

Phí Nhất Độ ục nước bọt suýt nữa thì nhổ cơm ra ngoài.

– Loại con gái này chắc là không gả ra ngoài được đâu?

Diệp Phàm cười hỏi.

– Đó là điều đương nhiên rồi, dù lão Phì có tiền nữa thì nhìn cũng vẫn sợ. Hơn nữa, Đỗ Kiều Kiều còn tự cho mình là có dung mạo tiên nữ.

Bởi vì những kẻ vây quanh cô ta đều khen cô ta đẹp biết bao. Cũng từng có lẻ không rõ là nói ra một câu tốt xấu gì đó, kết quả đương nhiên là bị đánh đến chết rồi.

Sau đó, không ai dám nói xấu trước mặt Đỗ Kiều Kiều nữa. Hơn nữa cô ta cực kì nóng tính, động một tí là đấm đá.

Người bị đánh chết cũng chừng khoảng 7, 8 người rồi. Cho nên, tuy lão Phì có tiền nhưng cũng đâu có giống đực nào dám đi tán tỉnh Đỗ Kiều Kiều.

Chỉ sợ đến lúc nói ghê tởm lại bị đánh chết thôi có phải không?

Thiết Tháp cười nói.

– May là cô ta không yêu anh.

Diệp Phàm nói đùa.

– Đánh chết tôi cũng không cần người như thế. Đừng nhìn cô ta xấu xí nhé, cũng cành cao lắm đấy. Đang tự nhiên vậy không biết ai đen đủi bị cô ta nhìn trúng nhỉ? Đúng là đen đủi hết chỗ nói.

Thiết Tháp cười mãi.

– Tiền bối, hay là chúng ta đi xem trò vui này đi. Không biết là có thể trà trộn vào được không?

Diệp Phàm cười hỏi.

– Là cậu nghi ngờ lão Phì và Phương Đông Phong không có liên quan đến nhau đúng không?

Diều Hâu hỏi.

– Trước mắt ở đây thì loại trừ rồi, chỉ cần có một chút manh mối cũng phải điều tra. Hơn nữa, nếu con gái của lão Phì là nhân vật có uy tín trong vùng Tam Giác Vàng thì tôi nghĩ, có thể từ trong đó phát hiện ra chút manh mối nào về Phương Đông Phong được không?

Diệp Phàm nói.

– Ừ, cũng có lý. Nhưng cách trà trộn vào thì có, chỉ là có chút phiền toái.

Lão phì này tuy rất béo nhưng lại vô cùng cẩn thận. Chỉ cần có người mới nào là ông ta cũng sẽ điều tra tỉ mỉ.

Nhưng, cậu có thể đóng giả làm đồ đệ của ta, mấy người bọn họ có thể làm thủ hạ. Lão Phì gảon gái mà, dù sao thì cũng phải có chút quà đến chứ, đúng không?

– Hơn nữa, lão Phì cũng có quan hệ hợp tác với chúng ta, cũng khá tin tưởng chúng ta đúng không?

Diều Hâu nói đến đây liền suy nghĩ rồi nhìn Diệp Phàm nói tiếp:

– Nhưng, ta có một yêu cầu.

Nếu phát hiện ra cái gì đó thì không được động thủ. Việc này không thể để bọn ta dính vào được.

Dù sao, chỗ này cơn hơn 100 người nữa. Trước khi chưa tìm được đường ra, bọn ta vẫn phải sống tiếp.

Huống hồ, nếu người của bọn ta xuất hiện gặp chuyện thì e sẽ khiến cho Trác gia chú ý.

– Yên tâm đi, dù có phát hiện ra đầu mối gì chúng tôi cũng sẽ âm thầm tiến hành. Tuyệt đối sẽ không để cho người Ngưu Vĩ sơn các ông khó khăn.

Diệp Phàm gật đầu nói.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.

Buổi trưa ngày thứ 2 mọi người lặng lẽ xuất phát.

Nơi ở của lao Phì ở hồ Nha Gia.

– Tình hình của hồ Nha Gia thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Mặc dù gọi là hồ Nha Gia nhưng thực ra đó không phải là cái hồ, mà là chỉ chỗ lão Phì ở nhìn từ chỗ caogiống như hàm răng người tạo thành cái hồ vậy.

Thực ra là những cây gỗ phát triển, như có một vòng Bạch Dương có chút giống răng nanh, còn ở giữa là Thụ Hải xanh biếc có giống một cái hồ giữa răng nanh.

Đương nhiên, vùng trung tâm vẫn có một cái hồ nhỏ. Dù nó chỉ là hồ nhỏ nhưng thực ra lão Phì đã xây ra từ một sườn núi.

Thiết Tháp nói.

– Hôm nay, người đến đó không ít đâu nhỉ?

Diệp Phàm hỏi.

– Nói ít thì cũng không phải, mà nhiều thì cũng không đúng. Dù sao đó cũng là một nơi pha tạp, tất cả mọi người đều phải cẩn thận, đừng để bị cảnh sát Quốc tế tận diệt. Cho nên người mời không nhiều, chắc là có giao tình với lão Phì chỉ có mấy nhóm người thôi.

Thiết Tháp nói.

– Nói cũng đúng, dùng đao kiếm tiền mà.

Diệp Phàm cười nói.

Nhưng chỗ của lão Phì có dấu vết của đường, thực ra y còn mạnh hơn Ngưu Vĩ sơn nhiều.

– Thực ra, lão Phì này rất gian xảo. Ở chỗ cực nhỏ này, mỗi đêm y ở một nơi. Hơn nữa lão ta thường xuyên hóa trang, người chạm mặt cũng chưa chắc đã nhận ra. Đoán là phần lớn thời gian lão ta đều ở trong thành phố hiện đại để hưởng thụ.

Thiết Tháp nói.

– Gần chỗ lão trong vòng 5 dặm đều có nhân viên canh gác, vì theo dấu tích của Thương Ưng cũng chỉ vào được vòng thứ nhất.

Kết quả là qua 3 vòng mới chíng thức đi vào trung tâm hồ Nha Gia của y.

May mà có người gọi là Thiết Tháp ca ca từng vào đó.

Nhưng vì đã vào xế chiều, tất cả mọi người đều không nhìn rõ hồ Gia Nha thế nào.

– Dù những vòng này không sao, hôm nay không sao nhưng có chuyện gì hay không thì cũng khó nói lắm.

Còn bố trí rất nhiều kẻ có thể giết người, đến tôi cũng không rõ lắm. Cho nên, chính cảnh sắt vũ trang của nước ta cũng chưa chắc đã vào được.

Hơn nữa Tam Giác Vàng là vùng đất không ai quản lý, mấy quốc gia xung quanh cũng không quản lý đến chuyện này.

Dù sao giữa các quốc gia vẫn có sự đố kỵ lẫn nhau. Nếu anh muốn can thiệp vào chắc chắn sẽ bị trả thù.

Còn sào huyện của những người này thế nào chứ? Vẫn còn có những trùm buôn thuốc phiện mới đứng lên.

Bọn họ đổi địa bàn thế này làm chuyện kinh doanh. Cho nên, phải tiêu diệt hết thuốc phiện, trừ phi là không hút thuốc phiện tự nhiên sẽ rõ.

Thiết Tháp nói nhỏ.

Đám người Phí Nhất Độ đóng giả làm tay sai khiêng lễ vật đến. Cho nên được sắp xếp vào phòng bên cạnh để dùng cơm. Bên kia còn có thủ hạ của những nhóm lớn.

Nhưng thực ra, Diệp Phàm vị sư huynh này là đại diện cho Diều Hâu đến đây, cùng với Thiết Tháp ở một căn phòng giữa vòng tròn.

Phòng ở này có kiến trúc bằng gỗ, mái nhà dùng một loại vỏ cây và chất kết dính đặc biệt để liên kết với nhau. Hơn nữa thấp thoáng còn nhìn thấy cây đại thụ ở giữa. Dù là anh có là ở trên máy bay cũng sẽ cho rằng đây chỉ là một ngọn một gốc cây lớn mà thôi.

Bên ngoài cũng không có nhiều động tĩnh, nhưng bên trong thì vô cùng náo nhiệt.

Đã bày ra hơn 10 cái bàn hình chữ nhật.

Bàn to bàn nhỏ, gần như đã bày kín thức ăn, hơn nữa bàn thức ăn này còn thô ráp hơn bàn thức ăn trong nhà hàng. Căn bản chỉ là ghép những tấm gỗ ván lại mà thôi.

Nhìn kiểu bàn như vậy Diệp Phàm không biết nên khóc hay nên cười, bởi vì ở giữa cũng là cái bàn như vậy, còn hơn 10 cái bàn khác ở hai bên.

Thật là có cảm giác như Đại đế vương chiêu đãi đại thần thời cổ đại, cũng có chút giống với bàn hội nghị họp báo thời hiện đại vậy.

– Lão Phì có thích họp không?

Diệp Phàm hỏi nhỏ.

– Không phải là thích họp mà là cho đến giờ y vẫn tự cho mình là hoàng đế vùng hồ Nha Gia. Chúng là là khách hôm nay đành lủi thủi làm thần tử của y vậy. Hơn nữa, vẫn là đại thần cổ đại. Theo thể chế này, tôi có thể làm quan võ. Còn huynh ấy à, chắc chắn là quan văn.

Thiết Tháp nhìn Diệp Phàm cười nói.

– Thiết lão đệ, đến rồi kìa!

Lúc này, một người chân đầy giầy vải, béo lùn chắc nịch, còn mặc một áo bào màu tím cổ đại cười cười đi đến.

– Chào Phì lão huynh, chúc mừng huynh.

Thiết Tháp nắm tay khẽ chạm vào lão Phì một chút. Đây là cách bắt tay thi lẽ đặc thù của những người ở Tam Giác Vàng khi gặp mặt nhau.

– Vị lão đệ này là?

Lão ta liếc nhìn Diệp Phàm.

– Phì lão huynh, chắc chắn là huynh chưa gặp!

Thiết Tháp cười nói.

– Ây, trông mặt hình như rất lạ thì phải?

Lão ta liếc sang Thiết Tháp.

– Sư huynh của tôi, Diệp Phàm, mới cùng sư phụ từ bên ngoài trở về, trước khi thu nhận thì huynh ấy vẫn ở trong nhà. Lần này sư phụ mang huynh ấy từ bên ngoài về. Dù sao làm ăn như chúng ta không từng trải cũng không được.

Vẻ mặt của Thiết Tháp có vẻ thân thiết, giới thiệu tên Diệp Phàm rồi lại vỗ vai hắn.

Ở đây các nhóm Đại lão trong đây đều dùng tên giả không có mấy người biết được tên thật của đối phương.

Cho nên, anh ta nói “Diệp Phàm” cũng có người tin. Giống như lão Phì này vậy đâu biết họ đúng không?

– Ừ, thì ra là sư huynh của đệ.

Lão ta nói với vẻ khinh thường cho rằng Diệp Phàm là một người mới.

– Chào Phì lão huynh, cả ngày toàn nghe thấy sư phụ nhắc đến tên của huynh, hôm nay mới được gặp quả là danh bất hư truyền.

Diệp Phàm giơ hai tay ra biểu thị sự tôn trọng đối phương còn nếu chỉ giơ một tay là biểu thị sự ngang hàng.

Còn nếu giơ 2 nắm tay ra thì giống như quan gặp cấp trên, hoặc là ý tôn trọng đối phương.

Đương nhiên Diệp Phàm không cho rằng mình là cấp dưới, chỉ là lần đầu gặp mặt thì hắn tỏ vẻ tôn trọng đối phương mà thôi.

– Qua loa thôi.

Lão ta hời hợt giơ một tay ra huých bình thường. Thiết Tháp còn tưởng lão ta khinh thường Diệp Phàm nhưng chỉ có hắn cảnh giác. Cái nắm tay này của lão Phì chạm đến rất nhẹ.

Thực ra trên có tác dụng “khai bi thủ” của Lô gia. “Khai bi thủ” của Lô gia vừa mới bắt đầu xuất chưởng mềm yếu vô lực.

Lúc này kỳ thị, khinh thường đối phương một khi nắm tay đấm mạnh lên người thì nguy rồi, đó là một chưởng phá tan bia đá.

Diệp Phàm ngang tài với đối phương cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không làm lộ ra sự cảnh giác của mình, hai đấm huých tay qua kêu răng rắc một tiếng vang nhỏ, lão Phì cau mày.

Bởi vì, y dùng năm thành công lực để chạm đối phương, vậy mà người tên Diệp Phàm này dường như không có cảm giác vậy.

Lão Phì phát hỏa, thu tay về, rồi lại giơ ra chạm nữa.

Thiết Tháp vừa nhìn cũng hiểu có cái gì đó lạ. Bởi vì nếu lại giơ tay ra nữa thì thể hiện rằng mình đã công nhận đối phương.

Nếu số lần đụng tay càng nhiều thì nói lên rằng đối phương càng thích hoặc tôn trọng mình. Điều này là tình cảm khi hai người bạn cũ gặp nhau bắt tay.

Lần này lão Phì dùng tám thành kình lực, Diệp Phàm còn không hiểu chuyện này là thế nào. Nhưng hắn thấy lão ta duỗi tay ra, hắn cũng làm theo duỗi hai bàn tay đang nắm ra.