Chương 1916: Sát nhập Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Cậu khoe khoang thì cứ khoe khoang đi. Ghi biên bản thì ghi biên bản đi cái đồ con cháu cụ rùa.” Vệ Diêu thông muốn giơ tay bợp cho y một cái.

Nhưng, vẫn nhẫn nhịn, mỉm cười nói:

– Chủ nhiệm Giang, đây là lãnh đạo coi trọng cậu thôi. Yên tâm, về sau có việc gì cứ nói với ông anh này một tiếng là được. Cậu cứ đi bận việc của cậu.

– Vậy…xin cảm ơn.

Giang Khải cười cười rồi xoay người bước ra khỏi văn phòng. Thầm nói, lão mà cũng dám xưng là ông anh sao. Lúc nào lại thân thiết như vậy nhỉ.

– Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng.

Nhìn theo bóng của Giang Khải Vệ Diêu Thông hung hăng mắng vốn một câu.

– Đến đông đủ rồi, bắt đầu họp thôi.

Diệp Phàm nói rồi nhìn khắp lượt mọi người một cái.

– Hôm nay tập trung mọi người lại đây để bàn về vấn đề quy hoạch xây dựng trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

– Không phải đã khởi công sao? Sao còn quy hoạch lại lần nữa.

Thái Phi không ngờ là người lên tiếng đầu tiên. Hôm qua ngoài Y Cao Vân cực kỳ mất mát thì người thứ hai cũng phẫn nộ và mất mát không thua anh ta chính là Thái Phi.

“Vốn nghĩ Bí thư Phó cho mình đến Đông Cống để chuẩn bị tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy. Ai ngờ một người trẻ tuổi như vậy từ Hải Đông đến lại đoạt ngai vàng của mình.”

Thái Phi cảm thấy lửa giận chực trào ra khỏi cổ. Đêm qua về nhà đã đập vỡ năm sáu cái bát. Làm cho bà xã phải luôn tay dọn dẹp. Sáng nay phải đi chợ sớm không thì trưa không có bát ăn cơm.

Tuy nhiên, ngày hôm qua Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thiết Hậu Sơn đọc quyết định bổ nhiệm xong, Phó Quốc Vân cũng không tỏ một chút thái độ nào đối với anh ta.

Thái Phi cũng muốn tìm cơ hội báo cáo tình hình công tác của mình với Bí thư Phó, tuy nhiên căn bản là không có cơ hội.

Phó Quốc Vân là bí thư Tỉnh ủy. Khó khăn lắm mới có cơ hội đến thành phố Đông Cống. Không nói đến các đồng chí vây xung quanh, chính là các đồng chí ở tỉnh may mắn được đi cùng cũng không bỏ qua cơ hội ở gần gũi Bí thư Tỉnh ủy.

Cho nên, sao có thể đến lượt Thái Phi.

Hơn nữa, ngày hôm qua Bí thư dùng phần lớn thời gian nói chuyện phiếm với Diệp Phàm. Thái Phi thiếu chút nữa tức giận đánh vỡ cả chiếc bình ngũ vị.

Thái phi cũng đã hỏi thăm qua một số quan hệ ở tỉnh, tại sao lại có sự thay đổi này.

Nhưng cuối cùng cũng không hỏi thăm được gì. Chỉ biết là Diệp Phàm được Chủ tịch Chúc đề cử. Hơn nữa còn được Vi Lý Quốc ủng hộ.

Thái Phi cũng suy tư không ít. Cho rằng Chủ tịch Chúc đã có giao dịch gì đó với Phó Quốc Vân. Có lẽ là vì “việc lớn” khác nên Phó Quốc Vân tạm thời phải từ bỏ anh ta.

Nếu không phải thái độ của Phó Quốc Vân thì Thái Phi quyết định đối đầu với Diệp Phàm một phen. “Đừng tưởng rằng ở tỉnh tuyên bố xong thì cậu chính thức là nhân vật số một của Đông Cống. Còn phải xem cậu có bản lĩnh ngồi chắc ở vị trí này không.

Đến lúc đó chính cậu không có năng lực, không khống chế được tình hình Đông Cống. Cấp trên cũng không giúp nổi cậu.

Cuối cùng chỉ là người không có khả năng. Ngay cả Chủ tịch Chúc cũng không thích người vô dụng như vậy.”

Thật ra, đêm qua khi về nhà Y Cao Vân cũng đã hỏi Tằng Cửu Thiên. Câu trả lời của Tằng Cửu Thiên cũng không khác gì lắm. Nói Diệp Phàm là do Chủ tịch Chúc đề xuất. Mà thái độ của Phó Quốc Vân không rõ ràng. Còn nguyên nhân cụ thể thì Tằng Cửu Thiên cũng không biết.

– Sao hôm nay Bí thư lại thể hiện thân thiết với Diệp Phàm như vậy?

Y Cao Vân không kìm nổi hỏi.

– Thể hiện cho có thôi.

Tằng Cửu Thiên hừ một tiếng, nhìn Y Cao Vân một cái rồi nói tiếp:

– Cao Vân, ông nghĩ lại xem. Mặc kệ Diệp Phàm là ai đề cử, số phận hắn là do Tỉnh ủy Tây Lâm chúng ta quyết định.

Hắn luôn là viên tướng tài của Bí thư Phó có đúng không nào? Phó Quốc Vân tỏ một chút thái độ, có lẽ cũng là muốn lấy lòng Diệp Phàm một chút.

Thứ hai, cũng để các cán bộ Đông Cống nhìn vào đấy, Thể hiện Bí thư Tỉnh ủy quan tâm đến cấp dưới. Vả lại Cao Vân, không phải là tôi nói ông.

Trong khoảng thời gian này ông xem, Diệp Phàm người ta làm ra thành tích oanh liệt, còn ông thì làm ra cái quái gì. Như nhà máy đường Dương Xuân và tập đoàn Vinh Quang vốn là hai cục diện rối rắm.

Đáng buồn là người ta lại có thể biến đồ bỏ thành của quý. Hiện tại lại thành ra phát đạt. Hơn nữa việc xây dựng Trung tâm thành phố Đông Cống cũng làm tốt lắm.

Giống như thần tiên khắp nơi đều đến giúp đỡ. Ông xem xem, tận Thủy Châu còn chạy đến để giúp đỡ xây dựng sân vận đông. Chủ tịch thành phố Tân Môn cũng đến. Đây chứng minh cái gì nào, người ta có quan hệ sâu, chỗ dựa vững chắc, triển vọng rộng mở. Mạng lưới quan hệ ổn và dày.

– Đó là việc Chủ tịch thành phố phải làm. Tôi lúc đó là quyền chủ trì công tác của Thành ủy, là quản lý việc Đảng. Cũng không thể ra mặt vung tay múa chân có phải không. Nếu làm như vậy các anh sẽ phê bình tôi can thiệp vào công tác của chính quyền có phải không.

Y Cao Vân cảm thấy mình bị oan.

– Thôi vậy, Diệp Phàm chỉ là quyền chủ trì công tác của Thành ủy. Cấp trên cũng không có nói là hắn nhận chức Bí thư.

Đừng nhìn thực quyền là giống nhau, chỉ là chữ đầu không giống. Nhưng trong việc nhân sự của Đảng, lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu Diệp Phàm là Quyền Bí thư Thành ủy, thì sau này hắn tám phần có thể thuận lợi thăng chức. Nhưng còn quyền chủ trì công tác Thành ủy thì không nhất định đã rơi vào tay hắn.

Sau này, để ông thăng chức thẳng chứ không cần phải tạm quyền nữa. Tôi nghĩ việc này là Phó Quốc Vân tạm thời chơi đùa một chút. Chỉ là vờ đáp ứng để đối phó với Chúc Nham Phong thôi.

Cao Vân, sau này ông vẫn có cơ hội. Trong công việc cứ cố gắng thì nhất định sẽ có cơ hội.

Tằng Cửu Thiên nói đến đây, vỗ vỗ vai Y Cao Vân mà không nói gì thêm nữa.

– Vậy tôi đây không cần khách khí nữa.

Y Cao Vân hừ một tiếng.

– Ha ha, vẫn phải chú ý đoàn kết.

Tằng Cửu Thiên thản nhiên cười xoay người đi.

– Khởi công, đó không thể gọi là khởi công, chỉ là khởi động. Bây giờ còn đang trong giai đoạn giải phóng mặt bằng. Tuy nhiên, hiện giờ tôi có một ý tưởng mới. Muốn nói để các đồng chí thảo luận một chút.

Diệp Phàm nói.

– Ý tưởng mới của bí thư Diệp chắc chắn là tốt rồi. Chúng tôi hoan nghênh chỉ thị của Bí thư Diệp.

Lúc này Cam Thủy Hưng có cơ hội để cổ vũ Diệp Phàm bèn vỗ tay đầu tiên.

Trưởng ban tuyên giáo Y Thanh Liên và Giang Khải cũng vội vàng vỗ tay. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, tiếng vỗ tay trong phòng hội nghị cũng không lớn lắm.

Có lẽ ngoài Cam Thủy Hưng, Y Thanh Liên và Giang Khải thì các đồng chí khác chỉ là làm qua loa thôi. Vỗ tay đều không ra tiếng.

Diệp Phàm cũng không buồn, bình tĩnh nhìn mọi người một cái, giơ tay ra hiệu dừng, đợi tiếng vỗ tay ngừng hẳn.

Hắn lập tức vẻ mặt đau buồn, chỉ thiếu chút nữa là đôi mắt đã đỏ hoe, giọng đầy xúc động nói:

– Thưa các đồng chí, lão Bí thư Vi của chúng ta một lòng vì công việc, vì đảng vì nhân dân mà phục vụ. Ông ấy làm việc nhiều đến mức bị ung thư. Ông ấy đã đi rồi. Tuy nhiên, trước khi đi ông ấy vẫn hi vọng chúng ta có thể xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống thật tốt. Ông ấy nói, không muốn người ngoài coi thành phố cấp 3 như chúng ta là một thị trấn nhỏ ở phía nam. Chúng ta ngồi ở đây đều không thấy vinh dự gì.

Nói đến đây Diệp Phàm phát hiện mọi người cũng đang đồng cảm. Xem ra chiêu bài bi lụy này còn có chút cuốn hút.

Sau đó hắn nói tiếp:

– Chúng ta có một trọng trách lớn trên vai, lão Bí thư vẫn đang dõi theo chúng ta ở trên trời.

Cho nên chúng ta phải hết sức tiết kiệm chi tiêu, tính toán tỉ mỉ. Dành tiền để xây dựng các công trình và cơ sở hạ tầng.

Chúng ta không xây dựng cơ sở hạ tầng, đường điện nước tốt thì nhà đầu tư sao có thể đến Đông Cống.

Cho nên, tôi cho rằng, hoàn toàn có thể hợp nhất tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân vào một chỗ. Như vậy khu đất trống kia có thể xây dựng cái khác.

Ví dụ như có thể bán đấu giá, tiền có được dùng để xây dựng công viên. Để nhân dân có thể vui chơi, hoặc dùng để xây dựng cơ sở hạ tầng như đường dây tải điện chẳng hạn. Dù sao lợi ích cũng sẽ lớn hơn.

– Như vậy được sao?

Y Cao Vân lạnh lùng lên tiếng.

– Sao lại không được?

Diệp Phàm thản nhiên nhìn Y Cao Vân một cái hỏi.

– Tòa nhà Thành ủy Đông Cống và tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống hiện giờ cũng được xây cùng một chỗ. Lúc đó đã suy xét đến phát triển kinh tế địa phương mà xây như vậy.

Dù sao, tòa nhà Thành ủy ở các nơi cũng gần như thế. Nếu sát nhập lại, như là tòa nhà Thành ủy đến tòa nhà Ủy ban nhân dân đi.

Thì bên tòa nhà Thành ủy sẽ vắng vẻ. Không ai đến văn phòng Thành ủy, cơ sở hạ tầng cũng sẽ bị hư hỏng dần.

Đến lúc đó, sẽ thành trở ngại cho việc xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống. Làm cho đô thị phát triển không cân bằng. Làm sao có thể phát triển thành phố.

Y Cao Vân cũng có cái lý của riêng mình.

Hiện giờ mở rộng nội thành cũng rất nhiều vấn đề, ví dụ như thành phố chuẩn bị mở rộng nhưng dân không muốn ra sống ở phía đông nên chung cư xây dựng xong cũng không ai ở thì sao có thể đạt được mục tiêu mở rộng.

Cuối cùng, chính quyền đã nghĩ ra một cách. Ví dụ như đem một số phòng chuyên môn như Cục Công an, trường trung học và bệnh viện ra đó.

Ha ha, người không đi chữa bệnh sao, không muốn đến trường cũng phải đến, có việc báo công an cũng phải đến phía đông. Đến lúc đó mọi người tất nhiên cũng tự có xu thế di dời.

– Ha ha, tôi đã cho người điều tra qua, căn bản là không ảnh hưởng. Hơn nữa, sự thật thì địa điểm của Ủy ban nhân dân thành phố quá lớn, lớn hơn địa điểm của Thành ủy.

Sát nhập vào cùng một chỗ là việc hoàn toàn có thể. Hơn nữa, mặc dù là sát nhập nhưng cũng không phải trong cùng một tòa nhà, hoàn toàn sẽ có khoảng không riêng.

Ví dụ như một bên phía bắc một bên phía nam cách nhau khoảng một trăm mét. Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta theo kiến trúc dân tộc Choang.

Có năm phần kinh phí là do thành phố Thủy Châu quyên tặng. Cho nên, hợp lại chắc chắn sẽ lớn hơn một chút.

Mà địa điểm xây dựng tòa nhà Thành ủy có vị trí cũng rất phù hợpđể xây dựng công viên.

Diệp Phàm nói.