Chương 2823: Chí Lớn Gặp Nhau

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Việc này không thể nóng vội, tối anh và Vương Triều cho phân bố người ở các đường. Phải có được chứng cứ. Chúng a cần có những chứng cứ xác đáng, đã làm thì không được đế chúng có cơ hội lật lại.

Diệp Phàm khoác tay nói, Lý Cường gật đầu rồi nhảy cửa sổ ra ngoài.

Hai giờ rưỡi sáng.

Diệp Phàm cũng vẫn chưa ngủ, vẫn ngồi suy nghĩ xem làm thế nào để lo liệu chuyện của tập đoàn. Đúng lúc đó thì điện thoại kêu, nhìn thấy là số lạ, nghe nói:

– Xin chào, tôi là Diệp Phàm, xin hỏi ai đầu dây bên kia thế?

– Tôi là Khương Quân, chủ tịch Diệp có dám ra mặt một phen không?

Khương Quân giọng điệu hạ xuống.

– ở đâu?

Diệp Phàm liền giật mình, hỏi.

– Trên núi Thông Thiên sau tập đoàn có một am ni cô, gọi là Bạch Vân am. Hương khói vẫn rất vượng, nhưng hiện tối rồi cũng không thấy người đâu.

Khương Quân nói.

Diệp Phàm trong lòng buồn bực, nhưng cũng đã đi ra. Hắn ta cảm thấy đồng chí Khương Quân này rất kỳ lạ, tuy trong mắt nhiều người đều coi ông ta như cái gai trong mắt nhưng Diệp Phàm lại không như vậy.

Đã là gai trong mắt thì cũng là gai có đạo lý, mà ông ta lại là cao thủ ngũ đẳng, cũng là cán bộ quân đội biên chế.

Nên chắc chắn ông ta phải có bí mật gì mà đồng chí Khương Quân là vì lợi ích của công nhân. Tuy hành vi có chút quá khích nhưng tấm lòng vẫn là tốt.

Không chừng có thế tìm được gì đó về Hoành Không từ ông ta. Hơi nữa Diệp Phàm là người dũng cảm, là cao thủ thì cũng chẳng sợ ông ta giở thủ đoạn gì.

Mặc dù chưa tới Bạch Vân am bao giờ nhưng đắng sau núi có một con đường rải đá nhỏ.

Diệp Phàm cũng không lái xe, luyện Hổ Ưng công phu mà bay đến. Cũng đúng lúc nên giãn xương cốt để cơ thể thoải mái chút.

Núi Thông Thiên này cũng cao, cao hơn mặt nước biển 1300m. Vì thế từ trên đỉnh mà xuống Hoành Không ở chân núi rất xa, độ cao tương đối cũng phải 7, 8 trăm mét

Nhưng tuy núi Thông Thiên cao, nhưng cũng không quá dốc. Bởi vì nó thực ra là một dãy núi nhuôi ra ngoài cách khoảng hai ba trăm mét.

Thực vật trên núi được bảo hộ rất tốt, nếu như có tiền thì có thể biến đây thành một nơi để nghỉ ngơi tốt.

Trươc kia khi Hoành Không có tiền cũng đã bỏ ra mấy chục triệu để sửa. Vì thế trên núi thường có một hai tòa mái hiên trên đó.

Mà những miếu am Ni cô trên núi tương đối nhiều. Nếu cộng tất cả vào cũng chừng mười cái.

Nhưng khi thấy giữa sườn núi có những đèn sáng, Diệp Phàm cũng phải trợn tròn mắt. Vừa nghĩ muộn rồi nên không gọi điện hỏi Khổng Ý Hùng vị trí cụ thể của Bạch Vân am.

Thứ hai là đã quá nửa đêm rồi mà còn hỏi người ta vị trí của miếu đó sẽ khiến người ta nghĩ ngợi.

Nên hắn ta đành phải cắn răng đi tìm thôi.

May mà bản lĩnh vững chawncm tìm 5, 6 cái cuối cùng cũng đúng rồi.

Khương Quân đang đứng trước am Ni cô, đó chỉ là một am Ni cô bình thường, chỉ là quy mô không hề nhỏ, nhìn cũng phải đến hai dặm.

Toàn bộ am Ni cô được xây thấp trong một cây đại thụ bên trong. Làm cho người ta có cảm giác khoan thai, thoải mái.

Diệp Phàm thở hồng hộc chạy lên trên.

– Quả nhiên là chủ tịch Diệp gan dạ.

Khương Quân thấy Diệp Phàm liền nói.

– Tuy là nửa đêm lẽ nào đồng chí Khương Quân nghĩ tôi là người thế nào, hơn nữa, nếu như anh đã làm như vật rồi, anh đã vượt qua được khó khăn, chắc chắn là một người vì nước vì dân rồi.

Diệp Phàm cười nói.

– Vì nước vì dân, ha ha. Đúng là có chút manh mối rồi.

Khương Quân cười nói, chỉ tay, nói:

– Mới chủ tịch Diệp, nhưng đầu tiên phải nói rõ trước. Một người thân của tôi đã xuất gia ở trong đây. Vì thế mà tôi mượn nơi đây, bằng không chủ tịch không thấy lạ hay sao?

– Hóa ra là thế.

Diệp Phàm cười nói. Và cùng Khương Quân đi vào trong. Các ni cô đúng là cần mẫn, sớm như vậy mà đã bắt đầu tụng kinh làm “bài sớm” rồi.

– Quy mô nơi đây không nhỏ.

Diệp Phàm mở đầu nói.

– Đó là đương nhiên rồi, Bạch Vân am này là một trong những am lớn nhất ở đây. Có tới hàng trăm ni cô. Hương khói nơi đây rất thiêng, đương nhiên có liên quan đến sư thái Thanh Lương rồi.

Khương Quân đi đến bên cạnh, nói nhỏ.

– Sư thái Thanh Lương, nghe tên đã thấy có chút lạnh lẽo rồi.

Diệp Phàm cười nói.

– Sư thái là người rất hiểu về dưỡng sinh, mà lại giỏi về phong thủy. Người thân của các cán bộ trong thành phố đều muốn đến đây nói về dưỡng sinh với sư thái.

Nghe nói năm trước phu nhân của phó chủ tịch tỉnh nào đó cũng đã đén thỉnh giáo. Đoạn đường nhỏ mới mở đó chính là vị phu nhân này làm.

Khương Quân nói, hai người đi vào trong mộ viện độc lệ.

Diệp Phàm phát hiện ra trong viện này ở giữ có một khoảng đất trống giống như sân nhà, trên khoảng đất trống đó có nhiều hoa cỏ.

Mà ở giữa khoảng đất trống đó lại có một ao nhỏ. Cá vàng đang bơi lội. Khoảng đất đó phải đến 5, 60 mét.

Bốn xung quanh khoảng đất trống đó là một tòa nhà gỗ ba tầng, tòa nhà nhìn rất cổ xưa nhưng vệ sinh rất sạch sẽ.

Mà tuy mùa màng không gần nhưng Diệp Phàm pahst hiện nguyên liệu gỗ được bảo hộ rất tốt, không hề có dấu vết gì của mưa gió, mối mọt đục cả.

Cửa sổ đều làm bằng gỗ chạm khắc hoa văn, chỉ là có thủy tinh ở chính giữa.

– Không ít người đến đây đúng không?

Diệp Phàm nhìn một vòng phát hiện ra bốn xung quanh đây ít nhất cũng có mười mấy cái quạt ở của sổ.

– Ha ha, không nhiều, chỉ có một cái.

Khương Quân cười nói.

– Là người thân của anh sao?

Diệp Phàm hỏi, trong lòng nghĩ chắc chắn người đó phải có vị trí cao lắm, hay chính là sư thái Thang Lương.

– Không phải, là người hầu của người thân của tôi. Thường ở đây ít có người đến, không được sự cho phép của người ấy thì không được vào, có thể sư thái Thanh Lương cũng thường xuyên đến đây. Lần này tôi cũng là xin người thân của tôi, vừa may người chủ nơi này cũng ra ngoài, người thân của tôi đã đến hỏi qua bà ấy. cũng là mượn cho tôi một tối.

Khương Quân cười nói.

– Người chủ này rất thần bí.

Diệp Phàm cười nói, sao lại có cảm giác hoang đường, cảm thấy chủ nhân của viện này như một cao thủ. Bởi vì trong môi trường đặc biệt chắc chắn có nhân vật đặc biệt.

Hai người rẽ sang trái, đến một sảnh, lại rẽ qua hai gian nữa, phát hiện ra bên trong đúng là một khoảng trời riêng. Rõ ràng là một chiếc giếng trời, đoán là để lấy ánh sáng.

Trong giếng trời có tượng vươn hai tay ra ôm lấy vạc đồng lớn, trong vạc chứa đầy nước.

Khương Quân nhẹ nhàng đóng cửa lại, cười nói:

– Nơi này rất yên tĩnh,, có thể nói to được rồi. Ba tầng cửa dày như vậy bên ngoài không thể nghe thấy.

– Đồng chí Khương Quân, anh làm như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói với tôi?

Diệp Phàm ngồi xuống, vừa nhận chén trà Khương Quân đưa tới vừa nói.

– Chủ tịch Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Lúc này một âm thanh ở một góc vang lên, Diệp Phàm ngây người, đó chính là chủ nhiệm Ngũ Vân Lượng giám sát công ty tập đoàn, ủy ban kỷ luật.

Người này xuất hiện thật không thể ngờ nổi. Bởi vì ông ta đã bị Diệp Phàm báo lên tỉnh, động tĩnh gây áp lực là rất lớn.

Nếu là trả thù mà lừa mình đến đây thì cũng có khả năng. Nhưng sao ông ta và Khương Quân lại hành động kỳ lạ vậy, Diệp Phàm có cảm giác hai người chắc chắn có việc quan trọng.

– Là chủ nhiệm Ngũ.

Diệp Phàm thản nhiên nói, không có cảm giác gì với đồng chí không chịu khó làm việc mà chỉ biết gây áp lực thôi.

– Chủ tịch Diệp, có thể chủ tịch hiểu lầm kiểm soát Ngũ rồi.

Lúc này Khương Quân nói.

– Hiểu lầm, có gì hiểu lầm chứ. Giờ trước mặt ông ta tôi cũng có thể nói, tôi cắt tai của ông ta cũng đúng thôi. Lần này là tôi thay mặt nhân dân để xử lý, thay cho các công nhân của Hoành Không để trị ông ta.

Diệp Phàm kiên nghị, hừ nói.

– Mời chủ tịch xem cái này.

Khương Quân lấy ra một tài liệu nói.

Diệp Phàm nhận lấy, sửng sốt nhìn Khương Quân nói:

– Sao lại thế này, cái này chắc chắn là hợp đồng, nhưng tài liệu này có ý gì?

– Có ý gì, chủ tịch xem rồi lẽ nào lại không hiểu. Nói thực với chủ tịch, đây mới chính là bản hợp đồng chính thức mà ban đầu Chu Đống ký với Lưu Hải Bình.

Chắc chắn là ông ta đã nói với chủ tịch, nhưng lại khác với truyền thuyết về công ty. Công ty chúng ra tổn thất không phải là 60 triệu mà là 120 triệu.

Giám sát Ngũ nói, không thể lừa dối Diệp Phàm.

– Cái này hình như đã bị đốt, góc bên này còn thiếu đây.

Diệp Phàm nói.

– Đúng, việc của Chu Đống, kiểm sát Ngũ sớm đã điều tra rồi. chẳng qua hồi báo lên trên nhưng không có phản ứng.

Kiểm sát Ngũ biết, có thể trên sẽ “xử lý nhẹ” vụ này. Ông ấy không có cách nào, không thể đối đầu lại bên trên. Mà củi chỏ thì sao có thể đấu lại bắp đùi được.

Vì thế chỉ có thể âm thầm điều tra. Mà trong nội bộ công ty, bí thư Vệ không có động thái gì, xem ra ý của ông ấy đúng với ý của cấp trên rồi.

Cũng khó trách chuyện này, một khi đã điều tra ra có lẽ bí thư Vệ và bí thư đảng ủy chắc chắn cũng không thể thoát tội.

Ngồi ở vị trí của ông ta chắc chắn không muốn điều tra sự việc rồi. Lấy phương thức “giao học phí” đề xử lý là được rồi.

Trong tình hình này, kiểm sát Ngũ còn có thể có cách nào nữa. Chỉ có thể âm thầm tìm hiểu.

Khương Quân nói.

– Tôi cũng không còn cách nào. Tuy là bí thư kiếm sát nhưng trên nếu như đã quyết định, mà tôi lại cứ điều tra thì chắc chắn cái mũ này cũng đã bị đổi cho người khác rồi. Mà còn một điểm, tôi cũng phải lo lắng đến vấn đề an toàn, Tuy nói như ban ngày nhưng thế giới này biết đâu được những thủ đoạn không ngờ?

Kiểm sát Ngũ nói.

– Cho nên anh mượn tay tôi đến tỉnh gây chuyện, mục đích là để làm chuyện lớn. Đến lúc đó tỉnh không thể không điều tra việc này đúng không? Mà anh lập tức yêu cầu, ép người phụ trách ủy ban kỷ luật hông đồng ý khong được phải không?

Diệp Phàm nói.

– Xin lỗi, tôi đã bị ép. Chỉ có thể mượn chủ tịch Diệp.

Kiểm sát NGũ nói.

– Ha ha…

Diệp Phàm cười phá lên, như tiếng chuông:

– Những gì anh thể hiện giống đồng chi Vân Lượng rồi đó.

– Chẳng lẽ?

Ngũ Vân Lượng hoài nghi (nhìn Diệp Phàm).