Chương 2917: Tư lệnh Trương mời khách.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chủ tịch thành phố là Ngư Toàn Tân, anh có thể không biết chứ. Nhưng chắc chắn anh biết đồng chí bí thư thành ủy – Trương Minh Trọng chứ. Tôi còn nhớ ngày trước cậu ở Việt Đông nhận chức Phó trưởng ban tổ chức khi đó trong ban tổ chức cuộc giao lưu các cán bộ khắp nơi cậu còn làm người chủ trì đúng không. Mà khi đó đồng chí Trương Minh Trọng còn giúp cậu trong công tác triển khai.

Tô Thanh Vân cười nói.

– Đúng vậy, tôi còn tưởng là ai. Chúng tôi vẫn thế.

Diệp Phàm không phủ nhận, ngày trước còn giúp đỡ Trương Minh Trọng. Chút thể diện này có thể bán được rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Lang Phá Thiên nhận được điện thoại liền vội vàng cười nói với Diệp Phàm:

– Chúng ta cùng đi, tôi có việc muốn nói với anh.

Diệp Phàm cũng liền nói với Nghiêm Phương Long và Tào Nguyệt để hai người họ về trước.

Vừa vào trong xe Lang Phá Thiên đã cười nói:

– Tư lệnh Trương mời anh đi uống rượu đó.

– Có chuyện tốt như vậy sao, sao không nói sớm. Đến lúc đó có uống hết 5 bình ngũ lương thì thật vui.

Diệp Phàm cười nhìn Lang Phá Thiên sau đó hỏi:

– Tôi nói này lão Lang, đây có phải là tiệc Hồng Môn không?

– Ha ha, chẳng lẽ anh sợ rồi sao?

Lang Phá Thiên cười thật là đểu.

– Nghe điệu cười của anh chắc chắn là tôi đã đoán đúng rồi.

Diệp Phàm nói.

– Tiệc Hồng Môn thì không phải, nhưng người ta là tư lệnh lại cho các anh chỗ tốt như thế, anh cũng phải thể hiện chút chứ đúng không?

Lang Phá Thiên cười nói.

– Tôi nói anh nghe này, không phải là anh đã bán đứng tôi rồi chứ? Bằng không, một doanh nghiệp nghèo đến chỉ có chiếc quần đùi như chúng tôi đây, thì có gì tốt cho tư lệnh Trương chứ?

Diệp Phàm cười nhìn Lang Phá Thiên, có cảm giác bị “chơi đểu”.

– Ông ấy biết tổ A của chúng ta, bởi vì chuyện về núi Xương Bối và địa đạo núi Đại Hùng cũng là ông ấy giúp.

Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp ông ấy nhanh chóng giúp đỡ, nhưng thân phận của anh là bí mật nhất trong tổ A.

Tôi nào dám nói cho ông ấy biết, nếu biết chắc chắn là bị kỷ luật rồi. Nhưng ông ấy thấy quan hệ của chúng ta thân mật như vậy.

Hơn nữa, lần trước chuyện quân cảng cũng dễ dàng thành công, lại kịp thời được phê duyệt. Thực ra hình như ông ấy cũng đã đoán được chủ ý của đồng chí Cung Khai Hà rồi.

Sau đó đã liên lạc với anh, có thể người ta đã đoán ra anh là người của tổ A.Đương nhiên đoán cũng chỉ là đoán thôi, chứ chúng ta cũng không rõ mà ông ấy cũng giả vờ không biết gì.

Lang Phá Thiên nói.

– Nhưng, mặc dù biết tôi là người của tổ A thì cũng không thể biết được tôi làm cụ thể những gì phải không?

Chỉ là ông ấy muốn tôi giúp gì, đừng chỉ nhìn thấy bãi Yến Nguyệt chúng ta đã làm điều tốt. Nhưng để có được phê chuẩn, Diệp Phàm này cũng hy sinh nhiều lợi ích.

Đây là giao dịch giữa tôi và đồng chí Cung Khai Hà. Ông này đúng là quá keo kiệt, không có chút lợi nào thì sao ông ấy giúp mình được?

Cho nên, xem như là huề nhau thôi. Không thể nói là ai nợ ai được.

Diệp Phàm nói.

– Chuyện này đương nhiên tôi biết, có thể tư lệnh Trương cũng có thể đoán ra. Việc phê duyệt quân cảng cũng là chuyện lớn. Đồng chí tư lệnh này suýt nữa nhảy gãy chân mà cũng không làm được.

Diệp Phàm anh chỉ để nghị có một câu mà đã xong. Không có giao dịch có thân thế thì sao có thể hoàn thành thuận lợi được như vậy có phải không?

Điều này chứng tỏ cái gì, tư lệnh Trương người ta đã thấy được bối cảnh của anh rồi, bằng không ông ta không thể khách sao mà lại giao du với ông chủ của một doanh nghiệp nghèo nát đâu.

Người ta rõ ràng là người sáng suốt, tiệc Yến Nguyệt này đáng giá bao nhiêu chứ, thằng ngốc cũng có thể đoán ra được.

Lang Phá Thiên nói.

– Họ hiện đang ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

– Mới đến quân khu tỉnh thôi, chúng ta tiếp đãi ở nhà khách là được rồi.

Lang Phá Thiên cười nói.

Diệp Phàm coi như là “tam tiến cung” rồi.

Tư lệnh Trương Thành Cao là người gầy, nhìn thì cũng không cao, cũng chỉ là chú lùn trung bình thôi.

– Ngại quá tư lệnh Trương, chúng tôi không đến tiếp đón ông đươc.

Lang Phá Thiên ra vẻ khách khí nói.

– Tiếp đón gì chứ, tôi cũng vừa đến mà, trước đó cũng không thông báo với các anh.

Trương Thành Cao cười nói, hai mắt liếc nhìn Diệp Phàm.

– Xin chào tư lệnh Trương, tôi là Diệp Phàm của Hoành Không.

Diệp Phàm giơ hai tay ra chào, Trương Thành Cao chỉ giơ ra một tay bắt tay Diệp Phàm.Cười nói:

– Anh đúng là có phí phách của vị chủ tịch doanh nghiệp đó.

– Khí phách, nào dám nói ra hai từ đó trước mặt tư lệnh Trương chứ. Ông chỉ nói đùa thôi.

Diệp Phàm cũng khiêm tốn nói lại.

– Anh cũng đã khiến cho tư lệnh Đàm và trưởng ban Long của chúng tôi suýt nữa phải gọi là mẹ rồi.

Tư lệnh Trương cười nói.

– Tôi đâu có lợi hại như thế, tư lệnh đúng là biết đùa rồi.

Diệp Phàm lại khiêm tốn nói.

– Đi, đi, chúng ta ăn chút gì đã.

Tư lệnh Trương cười nói. Mấy người tiến vào phòng tiếp đón.

Cũng chắc có nhiều người, có trưởng bạn hậu cần Long của quân khu, tư lệnh Đàm Thành Lý, còn có tư lệnh Trương cộng them Diệp Phàm và Lang Phá Thiên như vậy là 5 người.

Nhưng trên bàn tiệc lại có đến 6 đôi đũa, Diệp Phàm cười nói:

– Còn có vị khách quý nào nữa chưa tới ạ?

– Kiều Thế Hào, lập tức đến rồi.

Tư lệnh Đàm cười nói, mấy người đều đã ngồi xuống, không lâu sao thì Kiều Thế Hào nhễ nhãi mồ hôi bước vào.

– Em rể, cậu đến đây lúc nào vậy?

Kiều Thế Hào vừa lau mồ hôi vừa nói.

– Mới đến ạ, tư lệnh Trương mời thì không thể đến muộn được phải không?

Diệp Phàm cười nói.

– Vậy tốt, tôi rất ít được dung bữa cơm của tư lệnh Trương. Đây là lần đầu tiên vậy.

Kiều Thế Hào cười nói.

– Đồng chí Thế Hào, sư đoàn Hồng Kiếm của anh là bộ mặt của quân khu. Hàng năm quân khu đều rót cho các anh một khoản bằng 3, 4 lần so với các đơn vị cùng cấp. Lẽ nào ngay cả cơm cũng không có mà ăn sao?

Trưởng ban Long cười nói.

Ha ha ha…

– Nhưng chúng tôi làm công việc của cả 3, 4 sư đoàn. Việc của họ chúng tôi làm được, nhưng việc của chúng tôi họ không làm được.

Kiều Thế Hào phản lại nói.

– Mới nói anh có hai câu mà anh đã bắt đầu rồi.

Tư lệnh Trương nói.

– Không dám.

Kiều Thế Hào cười nói.

– Thế Hào, cuộc thi võ trong quân đội do Tổng tham mưu tổ chức, sư đoàn Hồng Kiếm của cậu là người đi đầu, nhất định phải lấy giải vàng về. Bằng không tôi sẽ đánh vào cái mông này cho coi đấy.

Tư lệnh Trương uống ngụm trà nói.

– Đúng vậy Thế Hào, lần này phải xem anh đó. Trận này nhìn thì lớn nhưng thực chất cũng là một cuộc thi đấu lựa chọn thôi.

Tư lệnh Đàm nói.

– Cuộc thi lựa chọn, chọn gì, lẽ nào có hoạt động lớn sao?

Kiều Thế Hào trừng hai mắt, hứng thú hỏi.

– Xem anh kìa, vừa mới nói đến hành động thôi đã máu như gà chọi rồi.

Tư lệnh Đàm cười nói tiếp:

– Nói thực với anh lần này thi đấu là để tuyển chọn ra ba người để tham gia vào đại hội thi đấu quốc tế.

Trận đấu lần này được tổ chức trong rừng rậm châu Phi, điều kiện vô cùng khắc nghiệt, nếu không có tố chất cứng rắn thì chắc chắn sẽ mất thể diện cả nước.

Bởi vì chỉ có ba người nên quân khu, hải quân, không quân đều rất chú ý đến.

Tất cả mọi người đều cố gắng để lọt vào top 3. Nếu như có thể lọt vào thì sẽ là niềm vinh dự cho quân khu rồi.

Lần này tư lệnh Trương đã quyết tâm rất lớn, quân khu chúng ta ít nhất phải có được một người lọt vào. Bằng không đúng là mất mặt quân khu.

Vì chuyện này mà tư lệnh Trương cũng đã đánh cuộc với đồng chí Trần Khải Việt – tư lệnh quân khu Lam Kinh. Nên anh cũng nên biết thế.

– Chuyện này khó đấy, tư lệnh Trương đã gây áp lực cho tôi thế. Sư đoàn A của quân khu Lam Kinh không thèm so với sư đoàn Hồng Kiếm của chúng ta đâu.

Những cuộc thi trước chúng ta hình như chẳng bao giờ giành được gì. Mà đội A đó gần đội báo săn vịnh Lam Nguyệt, nên người ta gần quan được ăn bổng lộc mà.

Đội báo săn như thế nào thì mọi người ngồi đây đều biết, bao gồm cả đồng chí Diệp Phàm cũng biết, rất là có thực lực, là đỉnh cao đó.

Không phải tôi đang hạ thấp bản thân, mà đúng là áp lực, áp lực trước giờ chưa từng có, huống hồ sư đoàn trưởng đội A lại là đồng chí Trần Trung Lương.

Anh ta là nhân vật thế nào, mọi người ngồi đây đều biết. Mà sân luyện tập của đội báo săn là sân luyện tập với những thiết bị tiên tiến nhất, kỹ thuật cao nhất, hiệu quả cao nhất, là một sân tập mạnh nhất.

Chúng ta muốn vào đó luyện một lần cũng không dễ dàng. Một năm cũng không đến đó được một lượt, nếu có may mắn đến được đó tập thì cũng chỉ vài ngày.

Mà đội A không giống thế, họ đến đó tập cứ như về nhà vậy. Mẹ kiếp, so sánh như thế có phải là tức điên lên không.

Chúng ta mà so sánh với bọn họ thì cũng tức mà chết thôi.

Kiều Thế Hào vẻ mặt cay đắng nhìn Diệp Phàm.

Bởi vì Trấn Trung Lương là con của Trấn Đông Hải. Tuy Trấn Đông Hải đã hy sinh nhưng các đồng chí trong tổ A đều quan tâm đến Trấn Trung Lương.

Anh ta yêu cầu gì họ cũng đều sẵn sàng giúp đỡ. Bao gồm cả việc anh ta đào tạo nhân tài…

– Ôi, Thế Hào nói đúng là sự thực. Cả nước chỉ có một vịnh Lam Nguyệt là có sân luyện tập nổi tiếng như thế.

Nếu so với thế giới thì cũng được lọt vào top 3. Mà cùng với việc kéo dài thời gian, thì càng có nhiều thiết bị kỹ thuật được trang bị vào sân luyện tập của đội báo săn.

Ngay kinh phí hàng năm cũng đã là ba, bốn trăm triệu rồi. Trên trời, hay dưới nước, hay trong lòng đất họ đều có thể luyện tập.

Những thứ mà chúng ta còn chưa nghĩ đến thì họ cũng đã nghĩ đến rồi. Nên quân khu nào mà không nhòm ngó đến nơi đó. Nhưng chúng ta vẫn phải đối mặt với hiện thực thôi.

Nếu không có sân tập như vậy lẽ nào chúng ta không tập luyện sao? Chúng ta vẫn phải kiên trì luyện tập. Hơn nữa còn phải bỏ ra nhiều thời gian để luyện tập hơn cả họ.

Chăm chỉ mới được. chúng ta không thể than trời trách phận được, như vậy sẽ không làm nên chuyện gì được. Mà không phải sân tập của chúng ta cũng đang từng bước cải thiện sao?

Tư lệnh Trương nói.

– Em rể, trước kia cậu cũng đã nhận chức phó tư lệnh ở vịnh Lam Nguyệt. Nên rất hiểu về nơi đó, Có thể chào hỏi một tiếng với thủ trưởng bên đó không, trước khi đến cuộc thi có thể cho chúng tôi 1 tuần để luyện tập ở đó được không? Tôi không yêu cầu cao, chỉ là một tuần thôi.

Kiều Thế Hào đã nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

– Có thể trước đại hội thi đấu sẽ rất bận.

Diệp Phàm nói.

– Bận thì đúng là bận rồi, các quân khu khác, rồi hải quân, không quân kể cả nhị pháo cũng đang nhăm nho chỗ này. Thời gian này độ khó càng cao.

Lang Phá Thiên nói. Đương nhiên anh ta biết chỉ cần Diệp Phàm mở miệng là ok rồi.

Nhưng việc này cũng phải đẩy mạnh độ khó của nó, đợi tư lệnh Trương mở miệng mới thấy quan trọng.

Nếu như dễ dàng quá thì lại không có tính khiêu chiến rồi.

– Ha ha, chủ tich Diệp, anh xem đi, dù gì thì anh cũng đã công tác ở đó, có thể nói với lãnh đạo vài câu được không.

Quả nhiên tư lệnh Trương đã lên tiếng.

– Việc này để tôi thử xem sao, nhưng tôi không đảm bảo là có thể sắp xếp được đâu nhé? Giờ còn bao nhiêu ngày nữa là đến cuộc thi?

Diệp Phàm hỏi.

– Một tháng.

Kiều Thế Hào nói.