Chương 2378: Nội chiến

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Kiều Hà, phía Nam gây sức ép rất lớn có phải không? Đã cuối năm rồi, chắc cũng bớt một chút rồi chứ?

Diệp Phàm hỏi.

– Bố đang chờ Đồng Lĩnh bên này tạo được cơ sở thì sẽ qua. Chỉ có điều, có lẽ phải chờ hết năm. Bên thành phố Chương Hà chuẩn bị thế nào rồi? Không thể kéo dài được nữa.

Kiều Hà nói.

– Long Đông, như thế nào anh nói trước đi.

Diệp Phàm nhìn Vương Long Đông nói.

– Bắt đầu từ hôm đó tôi đã phái người tiến hành công việc giải phóng mặt bằng, mấy ngày nay tuy tôi không ở đấy nhưng công trình không dừng lại.

Hơn nữa còn làm tăng ca, chấp hành làm việc ca ba. Về tới Chương Hà tôi sẽ đi Ngưu Gia Bình kiểm tra một chuyến xem tiến độ thế nào.

Chỉ là thời gian gấp, từ khi khởi công đến cuối năm cũng không quá chục ngày, nhiều nhất là giải phóng được mặt bằng.

Hơn nữa, việc này, ủy ban nhân dân thành phố vẫn chưa triển khai. Về mặt Tài chính tạm thời do ủy ban nhân dân thành phố Chương Hà chúng tôi lo lót.

Liền một lúc lấy ra mấy triệu, hơn nữa toàn là tiền mặt. Sắp đến cuối năm rồi, nhiều vấn đề cần đến tiền. thực sự là có chút căng thẳng.

Vương Long Đông nói.

– Cuộc họp thường vụ ngày mai chúng tôi sẽ thảo luận việc của nhà máy nhiệt điện, việc này chúng tôi chuẩn bị giao cho anh và đồng chí Kiều Hà cùng nắm.

Vốn là muốn giao cho anh và chủ tịch thành phố Ngọc cùng làm. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý. Trại Hồng Cốc bên kia không thể thiếu người, bên đó giao cho chủ tịch thành phố thì thích hợp.

Còn anh phụ trách chính hạng mục nhà máy nhiệt điện ở Ngưu Gia Bình. Kiều Hà phối hợp với anh, chúng ta là người một phe không nên phân biệt gì cả.

Lần này Phó tổng giám đốc tập đoàn Viễn Đông phía đầu tư của nhà máy nhiệt điện chính là bố của Kiều Hà, Kiều Chính Hòa.

Cho nên việc lần này chúng ta phần trăm nắm được vô cùng lớn. Tuy nhiên, không thể lơ là mất cảnh giác.

Bởi vì, so với vài tỉnh ở phía Nam thì môi trường đầu tư chúng ta không hề chiếm ưu thế. Chỉ là so với bọn họ, chúng ở đồng bằng nên đi trước họ một bước mà thôi.

Diệp Phàm nói.

– Bí thư Vương, tôi là cấp dưới của anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với anh để đạt được hạng mục nhà máy nhiệt điện. Có phương án nào và dự tính ra sao anh hãy nói với tôi một tiếng là được, tôi tuyệt đối chấp hành.

Kiều Hà vẫn rất hiểu chuyện, hiểu rằng Diệp Phàm rất coi trọng Vương Long Đông.

Vì thế khi bắt đầu không hề khoe khoang tư cách cao của Kiều gia. Mà là đặt phong thái của mình xuống rất thấp. Huống chi Kiều Hà vừa mới đến Đồng Lĩnh.

Đương nhiên phải nỗ lực hòa nhập với vòng tròn của Diệp Phàm, không thì uổng công giúp đỡ của Diệp Phàm, tình thế của anh ta ở Đồng Lĩnh có lẽ cũng sẽ thảm.

Bây giờ quản lý toàn diện Ủy ban nhân dân thành phố là Khổng Đoan và Tất Vân Lý. Còn tình hình của Phó chủ tịch thường trực Vương Xuân Phong thì chẳng ra gì, huống hồ Kiều Hà vừa mới được đề bạt là người mới đến Đồng Lĩnh. Ở ủy ban nhân dân thành phố, nếu Kiều Hà không thể hòa nhập được vào đường dây của Khổng Đoan, có lẽ kết cục sẽ còn thảm hơn rất nhiều so với Ngọc Xuân Phong. Như thế sẽ bị đưa vào lãnh cung, bị đứng ngoài rìa của Khổng Đoan.

Kiều Hà đương nhiên cũng đã nghe ngóng được một chút, hơn nữa Diệp Phàm là con rể của Kiều gia. Kiều Hà đương nhiên không cần phải nghĩ mà chỉ có thể là theo sát chân Diệp Phàm mà thôi.

– Ha ha. Chủ tịch Kiều, không thể nói như vậy. Sau này chúng ta là đồng nghiệp, cùng làm việc ở Đồng Lĩnh. Về sau chúng ta phối hợp với nhau làm việc dưới sự chỉ đạo của Bí thư Diệp.

Có ý kiến hay phương án gì hay thì hy vọng anh có thể kịp thời nói cho tôi. Hạng mục nhà máy nhiệt điện này chúng ta nhất định phải lấy cho được.

Đương nhiên, việc này mấu chốt là ở Phó tổng giám đốc Kiều. Kịp thời liên kết với ông ấy là sự bảo đảm lớn nhất để chúng ta nhận được hạng mục này.

Vương Long Đông vẻ mặt thân thiện cưới nói. Đương nhiên cũng không thể tỏ ra kinh nghiệm lâu năm của mình. Hơn nữa còn thổi phồng Kiều Chính Hòa lên một chút.

– Bí thư Diệp, hội nghị thường vụ sáng mai Chủ tịch Khổng sẽ không có ý kiến khác chứ? Đến bây giờ chúng ta mới nói với ông ta chuyện này, e rằng lúc đó Chủ tịch Khổng trong lòng sẽ khó chịu.

Cho rằng chúng ta muốn cướp công gì đó.

Mễ Nguyệt nhìn Diệp Phàm nói tiếp:

– Hơn nữa việc này chủ tịch Khổng nhất định sẽ mở rộng công việc trên toàn diện.

Tôi đoán ông ta sẽ giao việc này cho Phó chủ tịch Tất. Còn việc của trạm điện Hồng Cốc nếu Bộ tài chính có thể lấy được thì cũng là một cái bánh thơm ngon.

Người này sẽ muốn tiến lên gặm một miếng. Trong hai hạng mục này, nếu muốn được như nguyện vọng của chúng ta, có lẽ là sẽ có trở ngại.

– Nhất định phải khiến cho chủ tịch Khổng dính vào một chút, dù sao ông ta cũng là một cánh tay của ủy ban nhân dân thành phố, chúng ta không thể loại trừ hoàn toàn ông ta khi làm cả hai việc này. Về việc phân công mở rộng hai việc này thì không thể do Khổng Đoan phân công được. Nếu không, mỡ treo miệng Khổng Đoan gặm hết, e rằng đến một cục xương chúng ta cũng không được.

Diệp Phàm nói.

– Nếu ông ta thực sự muốn phụ trách việc này thì liệu ông ta có thể tiêu hóa nổi không? Không có chúng ta, trước tiên hạng mục nhà máy nhiệt điện có lẽ cũng sẽ bị nẫng mất. Còn việc lấy trạm điện Hồng Cốc của Bộ tài chính, dựa vào Khổng Đoan có thể lấy được sao, tức cười. Những việc này đều là bút tích của Bí thư Diệp. Khổng Đoan dựa vào cái rắm gì, không làm mà đòi hái quả. Việc này nếu Khổng Đoan không đồng ý, tôi sẽ là người đầu tiên phản đối.

Vương Long Đông khí thế tăng lên.

– Ha ha. Về công lao, thực ra tôi chẳng có gì. Vấn đề mấu chốt là nếu Khổng Đoan thực sự có thể giành được thì tôi sẽ vui vẻ làm một tên trưởng quầy lau dọn.

Chỉ là hai việc này ông ta không thể giành được. Ông ta nhất định sẽ không dùng các anh. Diệp Phàm tôi không phải là muốn tranh công với ông ta.

Mà là nếu để ông ta sắp xếp, trách nhiệm của tôi trong hai việc này đều mất đi. Hơn nữa, hai việc này là chúng ta vất vả giành được, đương nhiên hy vọng là do người của chúng ta đi làm.

Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn đặt người của Khổng Đoan sang một bên được, làm như thế thì quá không chân chính.

Hơn nữa, cũng không thực tế. Hai việc này, vẫn cần sự phối hợp của bọn họ thì mới có thể hoàn thành. Đến khi có thành quả, bọn họ cũng có thể được một chén canh mà húp.

Diệp Phàm cười nói.

– Bất kể Khổng Đoan không đồng ý thế nào, nhưng hai việc này đối với ông ta mà nói đều là việc tốt, ông ta nhất định dốc sức làm. Chỉ có điều vấn đề phân chia lợi ích mà thôi.

Vương Long Đông nói.

– Ôi đứng trước chữ “lợi”, tôi và anh làm sao có thể tránh khỏi? Thiên hạ có mấy người mà tránh được?

Diệp Phàm thở dài.

Khổng Đoan ngồi ở chiếc ghế chính giữa của một căn phòng trong Phong Vân lầu. Tuy nhiên lần này ngoài 3 ủy viên thường trực thành ủy Tất Vân Lý, Trì Hạo Cường, Nhậm Tín Thiên và Cục trưởng cục tài chính Vạn Phú Tài ra còn có thêm một đồng chí mới, anh ta chính là Phó chủ tịch thành phố La Phong.

Gần đây La Phong luôn dựa vào Khổng Đoan, lần này Khổng Đoan thông báo ông ta đến Phong Vân lầu ăn cơm. Khi vừa nhìn thấy mấy người trong phòng, La Phong chợt mừng rỡ như điên.

Bởi vì ông ta hiểu rằng, mấy người này chính là những người cộng tác tốt nhất ở Đồng Lĩnh của Khổng Đoan.

Thực ra đây chính là đường dây của Khổng Đoan. Mình có thể được vinh dự đến ăn bữa điểm tâm, chứng tỏ chủ tịch thành phố Khổng Đoan đã chấp nhận mình rồi.

Có thể được chủ tịch thành phố Khổng chấp nhận, đối với La Phong mà nói đương nhiên là một chuyện tốt. Dù sao, bây giờ Khổng Đoan là chủ ở ủy ban nhân dân thành phố. Những vị Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý các bộ ngành cũng không cân đối.

Mình vinh dự trở thành một thành viên trong đường dây của Khổng Đoan, sau này bộ ngành mình được quản lý có lẽ sẽ không thấp kém quá. Bởi vì, La Phong không bị hoa mắt, nhìn thấy rất rõ.

Vị phó chủ tịch thường trực Ngọc Xuân Phong ở ủy ban nhân dân thành phố bị Khổng Đoan ép quá thể, cũng thảm giống như mấy phó chủ tịch không thường trực bình thường.

Nguyên nhân là không nghe lời Khổng Đoan. La Phong đương nhiên không học theo đồng chí Ngọc Xuân Phong, y lựa chọn việc dựa dẫm.

Đây gọi là, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!

– Chủ tịch Khổng, vừa ăn cơm xong liền gọi chúng tôi vội vàng đến chắc không phải đơn giản chỉ là ăn điểm tâm chứ?

Tất Vân Lý vừa ngồi xuống liền hỏi.

– Đúng vậy chủ tịch, vừa ăn cơm tối xong đã ăn điểm tâm, chắc nuốt không nổi.

Trì Hạo Cường cũng ngờ vực hỏi.

Nhậm Tín Thiên cũng chép miệng hỏi, còn Vạn Phú Tài lại tỏ ra lo lắng ngồi bên bàn rít thuốc.

– Lão Vạn, đừng ủ rũ nữa. Sau này vẫn còn cơ hội mà, doanh trại thì cố định, binh lính thì thay đổi liên tục, giống như nước chảy mà thôi, không chừng ngày mai lại đổi người đấy.

Khổng Đoan nhìn Vạn Phú Tài khuyên nhủ.

– Ôi, đổi người, cũng không biết phải đến bao giờ. Chủ tịch Khổng, anh nói xem, Vạn Phú Tài tôi dãi dầm mưa gió vì tài chính của Đồng Lĩnh.

Mấy năm nay cũng kiếm về không ít tiền từ Sở tài chính tỉnh. Làm sao khi đến cuối cùng đề bạt lại không phải là tôi.

Lại là một thằng nhãi đến từ ủy ban nhân dân thành phố đến làm phó chủ tịch, anh ta dựa vào cái gì chứ? Không phải là anh ta đã hối lộ cho lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh đấy chứ?

Còn tên đến từ kinh thành, cái gì mà Ban Văn minh. Mẹ nó, lẽ nào hàng ngày nói văn minh là có thể có thành tích sao?

Chủ tịch Khổng, anh xem xem, tôi đã làm không ít việc. Làm sao lãnh đạo lại không nhìn thấy? Còn gì để nói với thói đời này nữa, thật làm người ta thất vọng!

Vạn Phú Tài ôm đầu, dí điếu thiếu vào chiếc gạt tàn thuốc ở trên bàn. Lần này không thể được đề bạt, là một cú đánh rất mạnh đối với Vạn Phú Tài.

– Đúng vậy, tôi thấy những lãnh đạo ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy bây giờ cũng thật là lung tung. Đồng chí cấp dưới làm được biết bao thành tích nhưng trong mắt họ cũng không là gì. Đây đúng là thói đời, người làm được việc không được đề bạt, những tên chỉ biết khua môi múa mép thì lại được lên.

Tất Vân Lý cũng rất giận.

Bởi vì lần điều chỉnh trước cũng không tới lượt ông ta. Trơ mắt nhìn Xa Quân xuống chiếm vị trí Phó bí thư thành ủy của mình, Lão Tất gần đây rất bực tức. Cũng giống như thất bại của Vạn Phú Tài, thông cảm với nỗi đau của nhau.

– Đừng có nói lung tung sau lưng lãnh đạo!

Khổng Đoan vẻ mặt đanh lại, rất nghiêm túc.

– Tuy nhiên, cục trưởng Vạn, lần này anh chưa thể lên, còn đồng chí Tuyên Minh Đường chẳng phải cũng giống thế hay sao? Tâm trạng anh ta có khi còn tệ hại hơn anh. Gần đây y chạy lên chạy xuống, kết quả thì thế nào, tất cả cũng thành công dã tràng. Nghe nói buổi trưa sau khi nghe thông báo trở về y đã đập vỡ hơn chục cái đĩa. Vợ tôi đi chợ đúng lúc nhìn thấy vợ anh ta đang mua đĩa.

Lúc này Trì Hạo Cường nói.

– Lão Trì, lẽ nào anh không tức giận sao?

Không ngờ Vạn Phú Tài đột nhiên lên tiếng.

– Tôi buồn bực cái gì?

Trì Hạo Cường mặt ngạc nhiên, nhìn Vạn Phú Tài lanh lùng nói. Thực ra tên này nhìn Vạn Phú Tài cũng không mấy thuận mắt.

Anh chỉ là một cấp Cục trưởng suốt ngày cứ khoe khoang cái gì trước mặt ủy viên thành ủy, chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật tô chứ.

Vạn Phú Tài anh có anh trai là Phó Giám đốc thường trực sở tài chính tỉnh mà thôi, nếu không thì anh chẳng là cái rắm gì.

– Không bực tức cũng tốt, bây giờ Bao Nghị sống có vẻ cũng thoải mái hơn nhiều rồi. Nhìn thấy không, Cục công an thành phố bây giờ nên đổi thành họ Bao rồi.

Vạn Phú Tài liếc nhìn Trì Hạo Cường, ông ta không sợ động vào Trì Hạo Cường.