Chương 861: Không động vào người này được

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lần trước đã bị Mai Thiên Kiệt gây phiền phức. Mai Phán Nhi vừa về tới thủ đô, đã phát bực trước mặt ông cụ Mai Chân Hào, nói:

– Ba, Diệp Phàm đó thật không tầm thường, làm con giận quá đi. Thiên Kiệt cũng thật đáng ghét, Thiên Kiệt cũng thật đáng ghét, cứ khăng khăng đòi học võ công của cao nhân. Con thấy Diệp Phàm kia cũng có bản lĩnh gì đâu, chỉ là một chủ tịch huyện nhỏ, nghe nói đó còn là huyện nghèo nhất Nam Phúc. Lấy đi cái mũ quan của hắn, đến lúc đó về nhà bán khoai lang, xem hắn còn vênh váo được không. Hừ

– Con gái, lấy mũ quan của hắn không khó. Chỉ là một chủ tịch huyện nhỏ. Mai gia chúng ta tuy nói là chuyên trách trong giới quân sự nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định trong chính phủ.

Nhưng chẳng phải hắn còn có người anh em binh đoàn trưởng binh đoàn Báo Săn tên Thiết Chiêm Hùng đó sao, người này cũng không phải tầm thường.

Lần trước Quách Chân Kỳ con trai của Phó tư lệnh Hải quân Quách vì động chạm đến anh ta mà nhờ ba đi xin hộ, kết quả sao nào?

Ba đường đường là phó tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, mà người ta dám không thèm để ý. Khiến ba giận suýt nữa nổ ruột.

– Báo Săn chẳng phải thuộc quản lý của quân khu Lĩnh Nam sao? cấp dưới mà dám ra oai với ba. Lấy cái mũ quan của tên chủ tịch huyện tép riu này cho Thiết Chiêm Hùng này biết Mai gia chúng ta là như thế nào. Đừng tưởng làm đoàn trưởng binh đoàn đặc công mà đã dám vênh váo. Trước tiên cứ ra tay với anh em kết nghĩa của anh ta, động đến người này trước, ba thấy thế nào?

Anh trai của Mai Phán Nhi, cũng chính là ba của Mai Diệc Thu, thiếu tướng Mai Trường Phong cũng đang trong cơn giận dữ, thấy chuyện này thật mất mặt, lại nói đến chuyện trước kia.

– Hừ, con là Phó tư lệnh đấy, dù là ở quân khu Lĩnh Nam này là hạng bét nhưng nói gì thì nói cũng là một tướng quân, làm sao mà đầu óc chẳng biết suy nghĩ gì vậy?

Lấy mũ quan của Diệp Phàm không khó. Chỉ cần một câu của Mai gia chúng ta là xong. Nhưng con đã nghĩ rằng Thiết Chiêm Hùng có thể để yên cho con làm xấu mặt thế không?

Vì cớ gì mà lão già Quách Đại Xuyên bố của của Quách Chân Kỳ đường đường là trung tướng cũng chưa động đến? Quách gia bọn họ chẳng phải có Quách Phác Dương đó sao?

Đứng đầu tỉnh Nam Phúc, muốn động đến Diệp Phàm chẳng phải còn dễ hơn Mai gia chúng ta sao. Nhưng con xem đi, họ đã động đến chưa?

Không nghĩ thấu đáo cái đạo lý ở đây, đầm nước Báo Săn kia sâu lắm đấy.

Ông cụ Mai tên là Mai Chân Hào, đường đường là ủy viên quân ủy. Chính vì ông ta là ủy viên quân ủy nên biết rất rõ về Thiết Chiêm Hùng.

Bỏi vì Tổ đặc nhiệm A của quốc gia còn có đồng chí của quân ủy, thật ra cũng có tác dụng kiềm chế nhất định. Tránh việc quyền lực của tổ đặc nhiệm A quá lớn, đe dọa an toàn quốc gia gì đó. Cái này cũng không khác chế độ binh phù lắm. Tướng quân có binh nhưng không có quyền điều động binh. Binh bộ không có binh, nhưng có quyền điều binh. Hai bên kiềm chế nhau. Chỉ có tướng quân và binh bộ kết hợp với nhau thì mới có thể điều động binh quyền.

Đây là mưu kế của các vị vua thời cổ đại. Không có thánh chỉ, ai làm bậy đều mắc tội mưu phản.

Thời hiện đại cũng không khác lắm.

Đương nhiên, ông cụ Mai làm ủy viên quân ủy, biết tổ đặc nhiệm A là một chuyện, còn việc giữ bí mật quân sự kiểu này ông cũng nhớ rất rõ ràng.

Mặc dù đối với cậu con trai Mai Trường Phong, ông cũng không thể nói được, chỉ có thể ngầm nhắc nhở, tin rằng con mình cũng không ngốc, có thể đoán được ý tứ. Cái này là tung hứng quả bóng, trò quen dùng trong quan trường.

– Không thể động đến Thiết Chiêm Hùng nhưng tên Tiểu Diệp Tử thì có vấn đề gì chứ, chỉ là một Chủ tịch huyện quèn. Thiết Chiêm Hùng trong giới quân đội, anh ta có thể làm gì Mai gia chúng ta chứ?

Mai Phán Nhi ở bên cạnh bất mãn nói thầm. Gọi cả Diệp Phàm là thái giám Tiểu Diệp Tử.

– Haha, con bé này, là quản lý của mấy ngàn công ty lớn, có lúc thông minh mà cũng có khi hồ đồ vậy hả?

Diệc Thu của chúng ta không phải làm việc trong Báo Săn sao? Con khai đao với anh em của người ta, người ta để yên cho cháu gái con sao. Chuyện này không dễ thế đâu.

Tìm đại một cái cớ, kiểu như đã đá Quách Chân Kỳ, đá Diệc Thu ra khỏi Báo Săn. Chuyện này đối với Thiết Chiêm Hùng mà nói chỉ cần mở miệng là xong.

Nếu Diệc Thu không muốn ở lại Báo Săn thì không vấn đề gì. Chính là do con nhỏ này lại thích Báo Săn, đến khi đó sẽ rất phiền toái. Người cô như con cũng phải chịu trách nhiệm.

Ông cụ Mai yêu thương trách cứ cô con gái duy nhất Mai Phán Nhi của mình.

Thật ra, Mai Phán Nhi kém anh trai Mai Trường Phong cả một thế hệ. Mai Trường Phong đã 45 trong khi Mai Phán Nhi mới 27

Cho nên trong mắt của thế hệ già của Mai gia, Mai Phán Nhi cũng là con cưng. Tuy nhiên Mai Diệc Thu cũng là con cưng của Mai gia.

Mai Phán Nhi vừa nghe, run người, bất đắc dĩ nói:

– Tha cho con, con bé Diệc Thu đó, giận lên thì có mà đòi cả mạng người ta không chừng.

– Còn không phải do em chiều thành quen hay sao?

Mai Trường Phong cười nói, Mai Phán Nhi giận trợn trừng mắt, nhưng cũng không có cách gì.

Liền hừ nói:

– Không nói lại được hai người. Hai cái mụn nhọt bảo bối kia của anh chẳng phải đồ dễ chơi. Thiên Kiệt càng ngày càng lắm chuyện, hừ.

Nói rồi nhìn sang phía anh trai Mai Trường Phong, bộ dạng đắc ý cười nói:

– Anh, chuyện Thiên Kiệt anh tính thế nào?

– Làm thế nào, rau trộn, haha. Thiên Kiệt dù có làm người ta khó chịu, nhưng ai bảo em là cô nó chứ?

Mai Trường Phong cười gượng, Mai Phán Nhi tức quá nghẹn lời.

– Thật ra việc này cũng không khó. Diệp Phàm là chủ tịch huyện Ma Xuyên, nghe em nói đó là nơi nghèo đến chẳng có gì ăn, Diệp Phàm hẳn sẽ muốn làm được thành tích gì đó.

Em gái, trong tay em chẳng phải có tiền sao, còn có bao nhiêu mối quan hệ hùng hậu có thể tận dụng, chẳng lẽ đến một tên chủ tịch huyện quèn mà không hàng phục được sao?

Đương nhiên chúng ta phải đường đường chính chính. Phải bỏ tiền ra để Diệp Phàm phải lung lạc tâm trí, tự động chui đầu vào rọ.

Lúc ấy, Thiết Chiêm Hùng cũng không trách được gì Mai gia chúng ta, đúng không nào? Hơn nữa, Thiên Kiệt thằng nhỏ này tính tình rất bướng bỉnh, để Diệp Phàm quản nó cũng tốt.

Mai Trường Phong kiềm chế ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nói.

– Lung lạc tâm trí, tiền bạc thì còn được, chứ chúng ta cũng không có khả năng cho hắn quan chức. Bởi vì hắn có muốn lên nữa thì cũng phải cỡ chức Phó giám đốc sở hoặc một bí thư huyện. Tuy nhiên đã nghèo thì tiền bạc hẳn sẽ khiến tâm trí lung lạc.

Mai Phán Nhi suy nghĩ một chút, quyết định chủ ý.

– Ôi, không dám giấu chủ tịch Mai. Hiện nay tôi tự lo thân còn không xong, làm gì có chiêu gì hay mà truyền cho Thiên Kiệt.

Diệp Phàm cố ý thở dài, có vẻ chờ Mai Phán Nhi đầu tư thêm chút tiền. Đương nhiên không phải là quyên tặng mà muốn cô đầu tư xây dựng nhà máy hay đại loại thế, để giảm bớt áp lực kinh tế cho Ma Xuyên phần nào.

Diệp Phàm hiện nay, coi ai cũng là ông chủ. Đến cả mấy người bán cao da chó bên đường cũng được liệt vào danh sách ông chủ, không bỏ qua bất cứ ai, có điệu bộ tham lam vô độ.

Suy tính của hắn, người thông minh như Mai Phán Nhi cũng đã sớm biết rồi. Cảm thấy buồn cười, liếc mắt nhìn hắn một cái. Mai Phán Nhi đột nhiên nhoẻn miệng cười, đến nỗi khiến Chủ tịch huyện này có chút đau lòng, thầm mắng: “ Cái nụ cười chết người này, còn lợi hại hơn cả Mai Diệc Thu. Cái thân hình thướt tha này thật sự quyến rũ chết người. Toàn thân đều khiến người ta động lòng, thú vị thật.”

Mai Phán Nhi nói thẳng:

– Diệp tiên sinh, anh như vậy làm khó tôi quá, chẳng phải Ma Xuyên cũng chẳng kiếm ra tiền sao, lẽ nào không cần chúng tôi đầu tư thêm tiền vào?

– Haha. Sao lại có thể nói là không kiếm ra tiền. Ma Xuyên non xanh nước biếc, lại là vùng giải phóng cũ, trước kia còn diễn ra trận đại chiến phá quân phỉ. Đợi đến lúc quốc lộ Thiên Tường sửa xong, nơi đây sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đến lúc đó, kiếm tiền không phải là vấn đề. Thật ra cơ hội của Ma Xuyên cũng không ít. Ví như, ở đây có rất nhiều đặc sản, nhân công rẻ, người dân quê chất phác, có lịch sử lâu đời, có bề dày văn hóa…Những cái này đều là ưu điểm.

Diệp Phàm múa mép, muốn gợi ý Mai Phán Nhi bỏ thêm chút tiền để xây dựng lại nhà máy.

– Haha. Chỗ này mà cũng dám bảo có bề dày lịch sử, có mà phỉ khí còn nghe được. Chung quay lại tôi làm về truyền thông, truyền thông thì chủ yếu dựa vào thông tin. Nơi này, nói thật, đến sóng điện thoại di động còn khó thu được, có thể làm nổi cái gì chứ?

Mai Phán Nhi không chút khách khí, âm thầm cho chủ tịch Diệp một cái tát.

– Làm được cái gì, thiếu gì cái để làm. Xét về truyền thông, đơn giản là chụp hình quay phim, nịnh nọt mấy ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh, tuyên truyền một chút.

Thật ra, Ma Xuyên chúng tôi còn có xã Kim Đào. Xã này trồng năm sáu trăm nghìn gốc đào. Cứ đến mùa hoa nở, hoa hải đào nở rộ đỏ tươi, đẹp không tả xiết.

Lẽ nào không thể đưa tin về điều này. Tin rằng con mắt tinh tường của Chủ tịch Mai nhất định không tầm thường.

Diệp Phàm nịnh nọt Mai Phán Nhi, bỏ qua thân phận chủ tịch huyện của mình. Trước tiền bạc, ai cũng phải cúi đầu.

– Hải đào…

Mai Phán Nhi có vẻ xúc động, miệng nhắc lại hai chữ, rồi trầm ngâm.

– Hải Trúc cũng có thể dùng để quay phim điện ảnh, chẳng lẽ Hải đào lại không thể. Haha. Tin rằng chủ tịch Mai sớm đã có tính toán trong đầu.

Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.

– ừ, hãng truyền thông Giang Nam còn quản lý một công ty điện ảnh, công ty quảng cáo. Nếu Hải đào thật sự lạ thì cũng có thể xem xét vấn đề này.

Ví dụ như muốn làm cái căn cứ Hải đào, chuyên dùng cho việc quay phim chụp ảnh tuyên truyền và những bộ phim có liên quan đến hoa đào, quả đào

Tuy nhiên, chủ tịch Diệp, anh phải bảo nông dân trồng đào cho xong đi. Đến tháng ba nở hoa tôi lại đến thăm, nếu phù hợp điều kiện, tôi nhất định không ngại đầu tư.

Hơn nữa, quốc lộ Thiên Tường thật sự có thể giống như anh nói, trở thành cửa ngõ nối liền tỉnh Giang Đô và tỉnh An Đông rồi tiến vào tỉnh Nam Phúc. Xe cộ đi lại được, khi đó còn có thể quay những chương trình du lịch liên quan đến điện ảnh truyền hình…

Quan niệm về làm kinh tế của Mai Phán Nhi khiến Diệp Phàm có cảm giác mới mẻ.

– Cô nói là giống như Hoành Điếm Chiết Giang có ý định kết hợp giữa điện ảnh và truyền hình tương tác?

Diệp Phàm đột nhiên nghĩ tới phim trường Hoành Điếm Chiết Giang đang bắt đầu công tác tuyên truyền.

– Người ta đầu tư lớn, là cá sấu lớn. Đến bây giờ cũng mới được bước đầu, không biết có thành công hay không.

Chúng ta không thể so với họ được. Làm được một căn cứ Hải đào chuyên nghiệp là được rồi. Tiện đường cho các anh tuyên truyền một chút, nói không chừng còn có thể giúp các anh tiêu thụ đào.

Làm nhà máy chế biến các sản phẩm về đào, ví như đào sấy khô, đào nhân và thuốc, quả đào đóng hộp…Đương nhiên chuyện về các sản phẩm về đào các anh phải chú ý cẩn thận chút mới được.

Cái này, tạm thời không vội. Các loại sản phẩm cải thiện dần dần, đợi khi có hy vọng thì tính tiếp. Trước mắt tập trung vào hạng mục hoa đào

Mai Phán Nhi dịu dàng nhỏ nhẹ nói, giống như hai vợ chồng đang bàn bạc việc nhà, nói giúp.

– Sao tôi lại có cảm giác ấm áp, lãng mạn và thoái mái vậy nhỉ.

Thằng nhãi này liếc nhìn Mai Phán Nhi, miệng nói.