Chương 660: Ba gậy vào lỗ

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bóng bất quá cũng chỉ ở mép bờ cát thôi, xem ra vừa rồi phương pháp khống chế của mình có lẽ khá chuẩn xác, cần bóng rơi điểm nào là rơi điểm đó. Tuy nhiên mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy bóng đã rơi vào giữa hố cát đến nửa mét.

Mọi người xung quanh lại cười vang, Diệp Phàm hét lớn một tiếng, nói:

– Trời linh thiêng, đất linh thiêng, đến đây đi…

Thằng nhóc này miệng cầu bồ tát, miệng văng tục, giơ gậy lên rồi đánh xuống bờ cát.

Lập tức hình thành một cú đánh mạnh, một vật màu trắng hình tròn bay vút lên không trung, tạo ra một đường Pa-ra-bol rất đẹp, nhằm hướng lỗ bên sườn núi mà tiến.

– Binh.

Mọi người đều ngạc nhiên, mọi người xung quanh đều ồ lên.

Quả bóng kia thật không ngờ đã chui. Tính cả gậy Diệp Phàm đánh hụt, thì tổng cộng mới có ba gậy, đây là kỹ thuật gì đây, không khác gì thần tiên.

– Cậu nhóc này số đỏ, mẹ ôi, 3 triệu!

Mọi người ngây người vài giây rồi đồng loạt vỗ tay mãi không thôi.

Đương nhiên, mười người thì chín người cho rằng việc này chắc chắn là ăn may, xem ra Diệp Phàm có chút thế mạnh thế thôi. Người hiểu được ở đây chỉ có Thiết Chiêm Hùng.

Cách đó không xa Mỹ Phượng lẩm bẩm nói:

– Sao có thể thế được, số may thế nào thì cũng không thể tốt đến thế chứ? Chẳng lẽ lúc trước đã đánh tốt, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, sao có thể thần kỳ như vậy?

– Cô, hay chúng ta cũng đi tìm thầy tướng số đó để xem, đúng như vậy mà

Quách Thu Thiên cười nói.

Vẻ mặt Hứa Thông đen như mực, mặt của Thẩm Khai thì cứng ngắc, Mâu Cương thì hận không có một đường ngầm để chui vào, biến thành con chuột cũng được.

– Quản lý đâu, đem tiền đổi thành chi phiếu đưa đến chỗ anh chàng Diệp Phàm này… ha ha

Thiết Chiêm Hùng bình thản cười nhạt.

– Không được, anh Thiết, tiền đánh cược này đầu tiên anh cho em mượn, đưa cho em thật không phải, hơn nữa lần này là may mắn, nếu thua thì nguy to

Diệp Phàm vội vàng lắc đầu.

– Được, mỗi người một nửa, cậu mất sức còn tôi đầu tư, cũng giống nhau thôi, được lợi thì cùng hưởng.

Thiết Chiêm Hùng đề nghị.

– Từ đã, lần đánh cầu này không tính, vừa rồi anh đánh bậy ở bờ cát, không chừng ở bờ cát đó đã có bóng sắn

Mâu Cương đột nhiên bước lên phía trước một bước, nói lớn, cậu nhóc này xem ra đang nói lung tung.

– Ha ha, bờ cát đã có bóng trước đó sao?

Diệp Phàm quay đầu hỏi người quản lý.

– Tuyệt đối không có, chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận mỗi lần đánh, không có bóng ở đấy được.

Người quản lý kiên quyết lắc đầu.

– Nói láo, nhiều bóng như vậy cậu có thể khẳng định được sao? Gọi Giám đốc của các cậu đến đây.

Mâu Cương hùng hổ như muốn ăn thịt người khác.

– Chính cậu có thể đi đào kiểm tra, đúng rồi, quản lý, lấy cho vị này cái cuốc hoặc cái xẻng để cậu nhóc đào xem. Nếu không thì gọi xe xúc đển thử xem, ha ha …

Thiết Chiêm Hùng có chút tức giận, trò chơi đã chấm dứt cũng không định chơi lại, cảm giác là hơi bị mất mặt.

– Ông gọi ai là thằng nhóc, mẹ kiếp, muốn bị đánh phải không?

Mâu Cương hùng hổ tiến đến phía Thiết Chiêm Hùng.

– Bốp!

Một tiếng tát vang lên chói tai. Cả người Mâu Cương ngã bay ra xa ba mét trên mặt đất, rồi còn lăn ba vòng nữa mới dừng lại, máu từ miệng chảy ra và cả một chiếc răng cửa nữa.

– Đánh người, anh em.

Thẩm Khai vừa quát một tiếng, mấy tên tay chân liền chạy đến vây quanh Thiết Chiêm Hùng.

– Ai dám làm bậy!

Diệp Phàm bước lên, giơ gậy đánh golf hua hua, như là đang bảo vệ Thiết Chiêm Hùng, xung quanh nổi lên tiếng tranh luận.

– Cô, chúng ta ra đấy đi, kỳ lạ quá

Quách Thu Thiên kích động, tim đập loạn xạ.

– Đừng nóng vội, lớp trưởng của cháu chắc chắn sẽ không chịu thiệt, chúng ta chờ xem kịch vui

Quách Mỹ Phượng cười nhạt, như đã tính trước mọi việc.

– Dừng tay, ai ở trong này gây rối, không biết đây là nơi do nhà họ Lô ở Thủy Châu mở ra sao?

Một người đàn ông khỏe mạnh dẫn một đám tay chân bước đến.

– Giám đốc Lô, tôi đến chỗ các ông để tiêu khiển, bị tên khốn khiếp này đánh, tôi muốn kiện lên cấp trên

Mâu Cương chỉ vào Thiết Chiêm Hùng và Diệp Phàm, đưa tay lau miệng đầy máu, Thẩm Khai nhặt một chiếc răng đầy máu, chỉ vào đó nói:

– Cả răng cửa cũng rụng hết, đây là phạm tội, lập tức báo án.

– Các cậu là ai, rốt cuộc sao lại thế này

Giám đốc Lô nhìn Thiết Chiêm Hùng biết người này chắc chắn là tai to mặt lớn, vừa rồi cùng Tề Chấn Đào chơi bóng, sau đó Tư lệnh Quân khu tỉnh Trấn Thang Thành đến cũng có vẻ đặc biệt thân thiết, lai lịch tuyệt đối không phải là bình thường.

Cho nên, hỏi thẳng Mâu Cương và Thẩm Khai.

“Không thể tưởng tượng được là hắn, ở Thủy Châu này nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ thì là nhỏ” Diệp Phàm giật mình nhận ra người đứng bên cạnh Giám Đốc Lô, hình như tên là Lô Đinh, có trình độ tam đẳng, chính là người đã cùng Lô Vĩ đến đập nước Thiên Thủy, là người nhà họ Lô, hóa ra là ở trong bãi này.

Lô Đinh vừa thấy Diệp Phàm cũng ngây người vài giây, lập tức lấy điện thoại xem ra là gọi điện cho Lô Vĩ.

– Ai? Tôi à, cha tôi là chủ Tập đoàn Tinh Huy

Thẩm Khai ngạo mạn nói, chỉ vào Hứa Thông nói tiếp

– Còn cậu này Hứa đại thiếu gia, là công tử của nhân vật số 1 của thành phố chúng ta, cậu này là Mâu Cương đại thiếu gia, con trai của Chủ nhiệm phòng kiểm tra của Tỉnh ủy. Ông chủ Lô, hôm nay ông phải xử lý đi, nếu không xử lý tốt, chúng tôi không đồng ý.

Đương nhiên, thật ra cha của Mâu Cương chỉ là phó chủ nhiệm phòng kiểm tra của tỉnh ủy, Thẩm Khai đương nhiên bỏ chữ phó đi.

“Lai lịch không nhỏ, không ngờ là con trai của nhân vật số 1 của thành phố Hứa Vạn Sơn, còn có cả con của Chủ nhiệm phòng kiểm tra Tỉnh ủy, người này cũng rất giàu có, Tập đoàn tinh Huy, ha ha, cũng không tính là gì”

Giám đốc Lô trong lòng đã thầm tính, cân nhắc nặng nhẹ, cảm thấy khó giải quyết. Tuy nói nhà họ Lô không sợ ai, nhưng có thể không động đến ai thì đừng động, nhưng việc hôm nay xử lý không tốt, sẽ gặp phiền phức.

– Anh Thiết, hình như có người muốn đánh người phải không, lạ nhỉ? Ha ha ha, không ngờ có người dám hô đánh anh Thiết, người đó chắc ăn gan báo rồi đúng không?

Trấn Thang Thành cười cười cùng Tề Chấn Đào đi đến, rất có vẻ vui vẻ khi người khác gặp nạn.

Quay đầu nhìn mấy người Hứa Thông, vẻ mặt đó lập tức thay đổi, uy thế đột nhiên phát ra, hỏi

– Cậu là ai, làm gì mà gây rối ở đây? Gan cũng lớn nhỉ, còn định vây anh Thiết, các cậu có mấy cái đầu?

Nhìn thấy Trấn Thang Thành mang quân hàm thiếu tướng, mấy người Hứa Thông chợt lạnh trong lòng, trợn tròn mắt. Người này lai lịch thế nào, Hứa Thông đương nhiên biết, Tư lệnh Quân Khu tỉnh Trấn Thang Thành, anh em cùng nhà với chủ tịch nước Trấn Sơn Hà. Cha anh ta tuy là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nhưng còn phải một cấp nữa mới bằng ông ta. Cấp bậc tuy nói là giống nhau, nhưng số cũng kém mấy cấp.

– Trấn… chú Trấn, cháu …cháu sai rồi!

Hứa Thông mặt biến sắc, biết không thể chống đỡ được lập tức cúi đầu.

– Gọi ta là chú Trấn, lại họ Hứa, không phải là con trai của Vạn Sơn chứ?

Trấn Thang Thành và Tề Chấn Đào thực ra đã đến xem từ trước, vừa rồi Thẩm Khai thổi phồng đã biết thân phận của mấy cậu này.

– Đúng vậy chú ạ, chú gọi cháu là Hứa Thông, ba cháu là Hứa Vạn Sơn, vừa rồi… Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm…

Hứa Thông thành thật đáp, không thể cung kính hơn.

– Còn thể thống gì nữa, nơi này là nơi nào, các cậu cũng dám gây rối. Xem ra tôi phải nói chuyện với cha cậu

Tề Chấn Đào nghiêm khắc quát.

– Tề… Phó Chủ tịch tỉnh Tề, cháu… cháu biết cháu sai rồi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm

Mâu Cương tái mặt, vội vàng lau sạch miệng đầy máu run rẩy đứng lên, không dám ngẩng đầu.

– Hừ, có biết ông ta là ai không? Là khách do ta mời đến. Người trẻ thấy người lớn không ngờ còn định đánh nhau, còn chửi chó má. Nếu không có tôi ở đây hôm nay, xem ra cậu làm cho người ta không thể nói được lời nào

Tề Chấn Đào không nể tình chút nào, hung hăng tát vào mặt Mâu Cương một cái. Nghiêm mặt, dạy dỗ:

– Còn không nhận lỗi với Đoàn trưởng Thiết, còn muốn đánh nữa à?

– Thiết… Đoàn trưởng Thiết, rất xin lỗi

Mâu Cương không biết làm thế nào, nhìn Thiết Chiêm Hùng tỏ ý xin lỗi.

– Cậu nhóc, có phải là không phục hay không, muốn tìm tôi thì bất cứ có thể đến Báo Săn. Về nói với cha Hứa Vạn Sơn một tiếng, là Thiết Chiêm Hùng có lời hỏi thăm. Thiết Chiêm Hùng ở Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu biết chưa? Hừ, sao lại có thể càn quấy như thế?

Thiết Chiêm Hùng không hề để ý đến ai, quay đầu vỗ vai Diệp Phàm nói:

– Cậu Diệp, anh Tề, anh Trấn, chúng ta đi uống vài chén đi, Đúng là loạn, nếu với tính cách trước đây của Thiết Chiêm Hùng, thì bọn này lĩnh đủ.

Thiết Chiêm Hùng thân thiết với Diệp Phàm như vậy làm bạn bè của Diệp Phàm đứng xung quanh được mở rộng tầm mắt.

Âm thầm khiếp sợ, không biết Đoàn trưởng Thiết này có lai lịch thế nào, không ngờ cả Tư lệnh Quân khu tỉnh đối với ông ta cũng cỏ vẻ lễ độ, lại là khách của Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

– Tiểu Diệp, còn đứng ngây ra đấy làm gì, đi thôi

Thấy Diệp Phàm đang đứng với các bạn học, Tề Chấn Đào có vẻ không kiên nhẫn gọi.

Thật ra Tề Chấn Đào đã muốn làm ơn mà không tốn công sức, biết những người đó là bạn học của Diệp Phàm, nên gọi “Tiểu Diệp” là đang tạo cho Diệp Phàm lợi thế, thể hiện rằng hai người có quan hệ gì đó.

Diệp Phàm đương nhiên không ngốc, vội vang quay lại nói:

– Chú Tề, chú và anh Thiết, Tư lệnh Trấn đi trước, cháu chào các bạn rồi đi sau.

– Lớp trưởng Diệp, anh đi trước đi, chúng tôi sẽ tự trở về

Mấy người bạn học đi theo Mâu Cương vội vàng nói, nào dám để Tề Chấn Đào và Tư lệnh Trấn đợi.

Tuy nhiên, vài người trong lòng lại âm thầm khiếp sợ, đang đoán là sao Diệp Phàm lại gọi Tề Chấn Đào là chú, chẳng lẽ là cháu bên nhà mẹ đẻ của Tề Chấn Đào.

– Lô Đinh, trước đây cậu nói người này thân thủ cấp tứ đẳng, so với cậu mạnh hơn. Hôm nay xem ra không chỉ ở mức đó đâu.

Một người lớn tuổi mặc áo choàng có chòm râu dài cười nói.