Chương 1719: Là người thường hay là người giỏi võ?

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cái thằng ranh này dám giễu cợt chị Lưu của cậu phải không?

Lưu Chân Mai nhìn với ánh mắt tóe lửa, Vương Long Đông chưa đỡ được, chỉ gãi gãi đầu, vẻ mặt ngây ngô cười nói:

– Chính em hy vọng là chị Lưu giải quyết những vấn đề cá nhân trước, người làm em trai như tôi cũng rất lấy làm vui mừng, bằng không thì em trai này cũng không dám việt vị đâu.

– Haizz!

Lưu Chân Mai thở dài, vẫy vẫy tay rồi chạy vội về phòng. Vương Long Đông và Tằng Tuấn Tài nhìn nhau một cái rồi hai người cũng lặng lẽ đi mất.

Ba người họ cũng khá tùy tiện, khi đi cũng không cần chào nhau một tiếng.

Sáng hôm sau, Vương Long Đông đã đến phòng làm việc của Diệp Phàm đợi ở ngoài cửa từ sớm. Diệp Phàm vừa nhìn thấy anh ta liền mời anh ta vào.

– Trước khi bàn luận, tôi muốn hỏi Chủ tịch thành phố một vấn đề cá nhân, có thể chứ ạ?

Vương Long Đông cười nói.

– Anh nói đi!

Diệp Phàm khách khí nói. Lý Mộc sau khi pha trà xong liền lặng lẽ đi ra ngoài.

– Chủ tịch thành phố, đại học Hải Giang chúng ta năm nay ngày mùng 8 tháng 3 sẽ kỉ niệm 7 năm một lần ngày thành lập trường. Đến lúc đó anh có đi tham dự không?

Vương Long Đông hỏi.

– Đến lúc đó rồi tính, nếu có thời gian nhất định tham gia.

Diệp Phàm gật gật đầu.

– Lần trước đến công tác ở thủ đô, tôi tình cờ gặp được Lạc Nhất Thành. Anh ta cũng cùng khóa với chúng ta, hiện tại đang giữ chức Phó cục trưởng Ban Tổ chức Trung ương Cục cán bộ 2.

Sau khi nghe tôi nói thì anh ta trợn tròn mắt, nghĩ lại thì có chút chua xót. Người cùng khóa đều đã leo lên đến cấp bậc như thế này, hơn nữa còn làm ở Ban Tổ chức Trung ương.

Nhìn lại mình chỉ là cấp Cục Phó, một Phó Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy. Nghĩ lại thật đau lòng, tuy nhiên khi biết Chủ tịch thành phố cũng cùng khóa, tôi cảm thấy cân bằng trở lại rồi.

Lạc Nhất Thành kia có gia thế hậu thuẫn, hắn có thể được đề bạt lên cấp Phó giám đốc Sở nhanh như vậy cũng là chuyện bình thường. Còn Chủ tịch thành phố chắc hẳn từng là nhân tài siêu việt của khóa chúng ta rồi.

Nếu nói về tốc độ thăng quan tiến chức, chúng tôi dù có quất ngựa cũng khó lòng đuổi kịp. Lúc đó Lạc Nhất Thành có đề nghị là tập trung những bạn học có năng lực của khóa chúng ta lại thành một câu lạc bộ.

Đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, nghe nói Lạc Nhất Thành đã đang làm chuyện này rồi. Hắn cũng mời tôi. Chủ tịch thành phố, anh có muốn tham gia không?

Vương Long Đông hỏi.

– Đến lúc đó hãy tính, nếu muốn đi thì tôi sẽ nói với anh. Tuy nhiên tôi hy vọng trong trường hợp không cần thiết thì trước mắt tôi sẽ vẫn chưa lộ diện.

Diệp Phàm nói.

– Vậy được, khi nào đặt địa điểm xong tôi sẽ báo lại với anh.

Vương Long Đông gật đầu nói.

Sau đó, Diệp Phàm và anh ta bàn luận xong xuôi chuyện dùng cương thi tuyên truyền đến huyện Đào Mộc vào tiết thanh minh. Vương Long Đông sau khi nghe xong, suýt chút nữa thì mắt trợn tròn, mồm há hốc. Miệng vẫn kêu không thể tin nổi nhưng Vương Long Đông cũng thận trọng gật đầu, nói là sẽ âm thầm chuẩn bị việc này.

Trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã tiến hành khảo hạch và bổ nhiệm. Bởi vì có đồng chí Vu Đông tham dự và Bí thư Phạm đích thân ra chỉ thị nên Ban tổ chức cán bộ Thành ủy lần này làm việc đặc biệt nhanh chóng.

Ngày 8 tháng 3.

Diệp Phàm vừa mới bước vào văn phòng, Vu Hữu Hòa vẻ mặt tươi cười từ sau cửa bước lại gần.

Bên cạnh còn có một cô gái chải kiểu tóc Công chúa, khoác áo choàng màu xanh lam, quần bó đen nhìn đôi chân thon có vẻ rất dài, gương mặt ưa nhìn khả ái.

– Thưa Chủ tịch thành phố, đây là Chủ nhiệm Kiều Quyên của Hội phụ nữ. Cô ấy nói có việc cần tìm ngài.

Vu Hữu Hòa vẻ mặt tươi tỉnh, chỉ vào cô gái xinh đẹp kia nói.

– Xin chào Chủ nhiệm Kiều!

Diệp Phàm giơ một bàn tay lên, mới nhớ ra hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ. Chủ nhiệm Kiều đến tìm mình nhất đình là liên quan đến chuyện ngày lễ này.

Sau khi hai bên ngồi xuống, Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết, nói:

– Thấy không, tôi vì bận rộn quá nên đến ngày quốc tế phụ nữ của các đồng chí nữ cũng quên mất. Rất xin lỗi Chủ nhiệm Kiều. Đúng là lơ đễnh quá, tôi rất xấu hổ trong lòng.

– Chủ tịch thành phố mỗi ngày phải xử lý trăm công ngàn việc sao có thể nhớ được chứ. –

Kiều Quyên thản nhiên cười nói, không chút vội vàng. Cô liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:

– Thưa Chủ tịch thành phố, dịp lễ 8/3 này hội phụ nữ chuẩn bị tổ chức một cuộc thi đấu bóng rổ. Ngài Chủ tịch công việc bề bộn, chắc là không thể tham gia. Tuy nhiên không biết có thể mời bạn gái của ngài đến sân xem thi đấu được không? Nếu như cô ấy có thể tham gia thì càng tốt.

Đã mạo muội rồi, xin Chủ tịch thành phố thứ lỗi.

– Bạn gái à, được, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút. Nếu cô ấy rảnh thì tôi sẽ mời cô ấy đến, nếu bận thì đành chịu.

Diệp Phàm cười nói, tiện tay cầm chiếc điện thoại trên bàn lên bấm số, cười nói:

– Viên Viên đang làm gì đấy?

– Đang sống và làm việc thôi.

Kiều Viên Viên tức giận nói.

– Có thể xin nghỉ phép không, đến Hải Đông đi chơi một chuyến?

Diệp lão đại thản nhiên cười nói.

– Để làm gì?

Kiều Viên Viên nói sẵng.

– Nhớ em thôi!

Diệp Phàm nói đùa, đánh mắt liếc nhìn Kiều Quyên ngồi đối diện một cái.

– Nói vớ vẩn! Anh ở Hải Đông còn lo không có gái đẹp đi cùng sao? Chắc là Chủ tịch thành phố Diệp lão đại còn chưa đánh tiếng thì đã có người đẹp đến khó gọi Chủ tịch thành phố Diệp quan tâm rồi?

Trong lời nói của Kiều Viên Viên không ngờ có ý ghen tuông. Hai chữ quan tâm kia được cho vào ngoặc kép.

– Anh nào có bản lĩnh đó?

Diệp lão đại gượng cười một tiếng, chuyển sang nói ra chuyện thi đấu bóng rổ.

– Em cũng muốn tham gia nhưng chỉ sợ mấy ngày nay không có thời gian rảnh.

Kiều Viên Viên nói, Diệp Phàm cảm thấy giọng nói của cô có chút kỳ lạ, không thể không hỏi:

– Sao thế Viên Viên? Mấy ngày này em xin nghỉ phép hẳn là không thành vấn đề. Có trường học nào bận rộn như vậy đâu?

– Mẹ không được khoẻ, giờ còn đang nằm trong bệnh viện điều trị. Bác sĩ nói là bị cảm lạnh, chắc là phải nằm viện một thời gian.

Kiều Viên Viên hơi có vẻ lo lắng nói.

– Ây da, thế sao không nói sớm, đã vậy thì khi nào rảnh, anh nhất định sẽ đến thăm.

Diệp Phàm nói, trong lòng lập tức cảm thấy có chút không yên tâm, biết Kiều Viên Viên không nói cho mình, chính là sợ mình lo lắng.

– Anh cứ làm việc của anh, không cần lo lắng bên này. Có em ở đây thì sợ cái gì? Công việc là quan trọng!

Kiều Viên Viên nói.

– Vậy được!

Diệp Phàm cúp máy, vẻ mặt áy náy nói với Kiều Quyên về việc này.

– Thôi đành vậy!

Kiều Quyên vẻ mặt thất vọng nói. Diệp Phàm phát hiện hình như cô rất nhiệt tình với việc này.

Lúc này, Vu Hữu Hòa đứng ở một bên nháy mắt nói:

– Chủ tịch thành phố chi bằng bớt chút thời gian đi xem. Dù sao cũng không tốn mấy thời gian, hơn nữa lại thể hiện sự quan tâm của Chủ tịch thành phố đối với tất cả chị em phụ nữ. Nghe nói trận đấu bóng rổ ngày 8/3 này được tổ chức rất trọng thể.

Thấy Kiều Quyên nhìn mình chằm chằm, Diệp lão đại ngẫm nghĩ một chút, nói:

– Thôi được, đến lúc ấy tôi sẽ bớt chút thời giờ đến xem một chuyến. Điều này cũng là nên làm. Còn nữa, Vu Hữu Hòa hãy rút một mười nghìn tệ từ quỹ của thành phố cho các cô ấy tổ chức hoạt động, coi như là chút thành ý của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.

– Xin cảm ơn! Cảm ơn ngài Chủ tịch thành phố!

Kiều Quyên nói cảm ơn lia lịa.

Kiều Quyên đi rồi, Diệp Phàm quay đầu nhìn Vu Hữu Hòa cười nói:

– Vừa nãy là có ý gì? Hãy giải thích một chút xem nào!

– Chủ tịch thành phố có thể không biết rằng cha nuôi của Kiều Quyên chính là đồng chí Phó Chủ tịch thành phố Tiền Quải của chúng ta, nghe nói trước kia là chiến hữu của người cha Kiều Bách Thạch của Kiều Quyên.

Hai người giao tình rất sâu, sau này cha mẹ của Kiều Quyên chết vì một tai nạn giao thông. Trước khi chết, Kiều Bách Thạch đã gửi gắm cô con gái Kiều Quyên cho chiến hữu Tiền Quải.

Mấy năm trở lại đây, Phó chủ tịch thành phố Tiền Quải xem Kiều Quyên như bảo bối, đối xử còn tốt hơn con ruột của mình. Còn Kiều Quyên năm ngoái cũng mới được Ủy ban công đoàn thành phố đề bạt lên chức Phó Chủ nhiệm hội Phụ nữ.

Thành phố có đến bảy, tám người giữ chức Phó Chủ nhiệm, thực ra đều là người nhà hoặc thân thích của những cán bộ có quyền có thế.

Kiều Quyên trẻ tuổi nhất nhưng từ trước đến nay cũng có chút thành tích. Tuy nhiên ở Hội Phụ nữ chỉ toàn những bà già thì có thể làm ra được thành tích gì?

– Vu Hữu Hòa thở dài.

– Điều này, Chủ tịch thành phố Tiền lúc đó sao không tìm cho cô ấy một vị trí tốt hơn? Anh không phải đã nói ông ta xem Kiều Quyên như bảo bối sao? Chuyện này sao có vẻ không lo gic vậy?

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

– Kiều Quyên vẫn còn nhỏ tuổi, năm nay mới đôi mươi. Nếu như đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng ở các Cục chính quy khác e rằng rất chướng mắt.

Có lẽ Chủ tịch thành phố Tiền cũng đã suy xét tới điểm này nên dùng thuật che mắt kẻ khác, đưa Kiều Quyên vào Hội Phụ nữ trước để đề bạt trước rồi tính sau. Còn chuyện công việc như thế nào, sau này xin chuyển công tác là được.

Nhưng Kiều Quyên cũng rất khá, làm việc rất chăm chỉ. Dù làm việc ở Hội Phụ nữ nhưng cô ấy không hề lười biếng mà còn muốn lập thành tích gì đó.

Cho nên nhân cơ hội này đã tổ chức trận thi đấu bóng rổ phạm vi rất lớn trên toàn thành phố.

Thực ra phụ nữ chiếm một nửa thế giới, có thể xây dựng quan hệ tốt với họ thì rất có lợi đối với hình tượng của Chủ tịch thành phố.

Vu Hữu Hòa đề nghị nói.

– Vẫn là Hữu Hòa suy nghĩ chu đáo.

Diệp Phàm khen Vu Hữu Hòa một câu, cảm thấy lời ông ta nói rất có lý.

Vì sao Hải Đông khi tiến hành tuyển cử lại đều phải rất phi thường và thân thiết hòa hảo, tự mình phải khiêm tốn đến với quần chúng, liên kết với các đồng chí Hội Phụ nữ? Điều này xem ra các đồng chí nữ có sức ảnh hưởng không phải là nhỏ. Huống hồ Trung Quốc chúng ta cho đến giờ đều tôn thờ uy lực của chiếc gối thêu hình Phượng Hoàng.

9 giờ sáng! Khi Diệp Phàm đang ngồi trong văn phòng kiểm tra xử lý tài liệu thì Chủ nhiệm Vu Hữu Hòa chạy hồng hộc vào, vừa chạy vừa nói:

– Thưa Chủ tịch thành phố, vừa mới nhận được điện thoại của đồng chí Chủ nhiệm Cố Bảo Quân phụ trách việc giải phóng mặt bằng, nói là khi đang dỡ bỏ tòa nhà Đằng Phượng trong phạm vi công trường xây dựng đã gặp phải một gã côn đồ. Hai bên đã đánh nhau.

– Sao lại làm ăn như vậy? Bây giờ tình hình ra sao rồi?

Diệp Phàm chau mày, nhìn Vu Hữu Hòa một cái nói:

– Tòa nhà Đằng Phượng do công ty nào xây dựng?

– Không rõ lắm, chính là cái gã tên Phượng Thanh Kim là chủ phụ trách xây dựng tòa nhà đó. Hôm đó chẳng phải ngài Chủ tịch thành phố đã đích thân đến hiện trường. Tên này lúc đó rất kiêu căng ngạo mạn, hình như nghe nói là thân thích của Phượng Anh của Bộ xây dựng. Người ta có hậu thuẩn nên không coi thường việc tháo dỡ.

Vu Hữu Hòa có chút giận giữ nói.

– Xem ra là có mưu tính từ trước!

Diệp Phàm hừ nói, nhìn Vu Hữu Hòa một cái, nói tiếp:

– Đi! Đến hiện trường xem thế nào, thông báo với Cục trưởng Cục Công an một tiếng bảo họ đến duy trì an ninh trật tự.

Không lâu tới hiện trường, phát hiện đúng thật là rất hỗn loạn. Một bên là công nhân đang tay cầm cuốc xẻng vây quanh các nhân viên giải phóng mặt bằng vừa đánh vừa xô đẩy.

Mũ của nhân viên công tác đã bị đánh bay từ trước, quần cũng bị xé mất một nửa, có bảy tám người quằn quại dưới đất, trên người hình như còn dính máu tươi.

Diệp Phàm phát hiện gã cầm đầu Phượng Thanh Kim đang đứng ở phía xa với giám công Hoàng Lâm, vẻ mặt cười ngầm nham hiểm, nhất định là gã này đang tác oai tác quái. Hơn nữa, Diệp Phàm còn phát hiện một hiện tượng rất kỳ lạ.