Chương 3632: Mục Đích Thật Sự Của Việc Gọi Cậu Trở Về.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sát khí này đương nhien đến từ các vị phó hiệu trưởng và trợ lý hiệu trưởng không được vào thường vụ. Bởi vì hắn nhỏ tuổi nhất, người ta lăn lộn nửa đời người không ngờ vẫn không thể vào thường vụ. Vẫn không thể bước vào vòng tròn trung tâm của Đảng ủy nhà trường.

Các vị ở đây đã rất vất vả trông mong không ngờ bị Diệp Phàm chiếm mất.

Bởi vì có sáu phó hiệu trưởng, trong sáu người có ba người không thể vào thường vụ, trong lòng người ta thoải mái mới là lạ.

Quả nhiên có người nghĩ muốn chọn chuyện này mà tới.

– Ha ha, nghe nói Phó hiệu trưởng Diệp là phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân, quản lý khu kinh tế Hoành Không. Chắc phó hiệu trưởng Diệp đã chán làm việc trong chính quyền hiện giờ muốn làm nghiên cứu.

Diệp Phàm liếc nhìn tên kia một cái.

Phát hiện một người tóc nửa bạc, mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn.

Cái này là nổ ngòi châm biếm Diệp Phàm thôi. Bởi vì phó hiệu trưởng đều là cấp giám đốc sở, phó tỉnh rụng xuống giám đốc sở, người ngốc cũng thấy chút ý vị.

– Đó là chắc chắn, ăn cái gì lâu ngày cũng chán ngấy có phải không? Không cần nói cái khác, mỗi ngày ở nhà tôi ăn cũng có cám giác này.

Phó hiệu trưởng Thái Trân nữ đồng chí này không ngờ cũng cầm vũ khí trong bếp lên phản ứng.

– Cho nên phó hiệu trưởng Thái hiện giờ không muốn chỉ đồ ăn, đặc biệt tắm đồ ăn.

Phó hiệu trưởng Trường Liễu cũng góp vui.

Giống như đồng chí Diệp Phàm làm đầu bếp không được hiện giờ thành ra tắm đồ ăn. Ba đồng chí đều là ba phó hiệu trưởng không thể đi vào thường vụ. Ba đồng chí đều diễn đó là muốn đùa chết Diệp Phàm.

Diệp Phàm phát hiện, hiệu trưởng Vương cũng vẻ mặt tươi người ngồi bên xem náo nhiệt. Chỉ có Bí thư Trác vẻ mặt nghiêm túc không hài lòng không biết trong lòng có suy nghĩ gì.

– Tôi luôn tôn kính học sĩ bởi vì họ làm công tác văn hóa. Công tác lâu trong chính quyền cũng có chút mệt mỏi.

Ha ha, làm nghiên cứu thật ra tôi cũng muốn, đáng tiếc tôi thô lỗ, việc này không làm được.

Hãy để cho các đồng chí phó hiệu trưởng Lưu, phó hiệu trưởng Thái, phó hiệu trưởng Liễu làm đi.

Tôi làm trợ thủ cho các vị là được. Ôi, chút kiến thức ấy ngượng quá. Ba vị về sau cần chân lon ton cứ gọi tôi là được.

Diệp Phàm cười nói.

Nhất thời ba vị đồng chí vẻ mặt cứng đờ có chút xấu hổ. Diệp Phàm người ta thô lỗ cũng vào thường vụ, ba vị các vị đứng ngoài cánh cửa thường vụ gây sức ép cái gì. Hơn nữa ba vị chẳng phải là coi những ủy viên thường vụ đều là người có năng lực kém sao?

– Phó hiệu trưởng Diệp không phải khiêm tốn sao, anh từng lãnh đạo mấy triệu người. Nếu phó hiệu trưởng Diệp muốn làm nghiên cứu thì chúng tôi còn là trợ thủ cho anh mới đúng. Đến lúc đó thành lập phòng nghiên cứu gì chúng tôi có thể làm thành viên cũng là vinh hạnh rồi.

Phó hiệu trưởng Lưu cho rằng không thể thua lại nã pháo.

– Đề nghị này không tồi, tôi đang chuẩn bị đề nghị với Bí thư Trác, hiệu trưởng Vương cùng các lãnh đạo một chút. Lúc trước tôi rời Tập đoàn Hoành Không lãnh đạo Tập đoàn Hoành Không có liên tiếng kêu gọi. Nói nếu trường đại học muốn thành lập phòng nghiên cứu thì tập đoàn có thể hỗ trợ một chút.

Diệp Phàm cười nói.

– Hả, tập đoàn Hoành Không một công ty lớn như vậy tài trợ cũng không ít đi?

Phó hiệu trưởng Thái Trân nhìn Diệp Phàm một cái nói.

– Ít nhất cũng phải bảy tám triệu có phải không?

Phó hiệu trưởng Liễu cũng phối hợp, phải làm cho Diệp Phàm không có chỗ nào dấu mặt.

Ba vị đồng chí tự cho là hắn bị đá ra khỏi Tập đoàn Hoành Không. Hiện giờ Tập đoàn còn có thể cho hắn tiền. Tặng tượng trưng mấy triệu còn có thể bảy tám triệu tuyệt đối không thể.

– Bảy tám triệu?

Diệp Phàm cố ý nhíu mày có chút do dự.

– Bảy tám triệu đối với một phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân và một khu kinh tế là số nhỏ có phải không?

Lưu Chính thấy cơ hội lên tiếng.

– Ôi, thật sự là nhỏ.

Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm lắc đầu.

– Hả con số nhỏ, chẳng lẽ cấp mười lăm triệu?

Thái Trân châm chọc nói.

– Ha ha, có thể cho thì tôi thật sự phải cảm ơn đồng chí Diệp Phàm.

Hiệu trưởng Vương không ngờ cũng lên tiếng.

Diệp Phàm hiểu được ý của ông ta. Cậu và ba đồng chí đấu võ mồm nếu thật sự tiền đến tay cũng là vào quỹ của nhà trường, hiệu trưởng Vương chắc không biết chịu thiệt.

Hơn nữa Diệp Phàm cũng hiểu có vẻ Hiệu trưởng Vương không có tình cảm đối với mình. Hơn nữa, có thể giúp ba vị một chút cũng tốt.

– Ít rồi.

Diệp Phàm lắc đầu nhìn mấy người một cái, vuốt vuốt cằm cười nói

– Bọn họ nói một trăm triệu, chỉ cần có thể dành ra một phòng thì trong một tuần Tập đoàn sẽ chuyển tiền đến tài khoản của trường.

Nhất thời mọi người có chút khiếp sợ.

Việc này cũng là cây bút lớn. Vừa vào trường không ngờ mang đến cho trường một trăm triệu. Đó là cái gì, đây là năng lực là trách nhiệm, là…

– Hiệu trưởng Diệp rất khí phách, việc này chúng ta phải nắm chắc. Ngày mai bắt đầu kiểm tra một chút, Phó hiệu trưởng Diệp có yêu cầu gì cứ việc nói chúng ta nhanh chóng thành lập một phòng làm việc Diệp Phàm…

Hiệu trưởng Vương vừa nghe tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lập tức lên tiếng.

– Phải làm một phòng làm việc thích hợp với Tập đoàn Hoành Không. Ví dụ như nghiêm cứu một ít sản phẩm, hoặc là nghiên cứu các kỹ thuật mới đều được. Có khi đến lúc hợp tác tốt có thể có thêm tiền. Đương nhiên phòng làm việc Diệp Phàm cũng không ổn, Diệp Phàm tôi không có năng lực này, treo đầu dê bán thịt chó không tốt. Nghĩ một cái tên khác thì tốt hơn.

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

– Hiệu trưởng Vương, việc này giao cho chúng tôi làm đi, chúng tôi sẽ làm thỏa đáng. Hơn nữa số tiền kia là đồng chí Diệp Phàm đem về đương nhiên phải gọi là phòng làm việc Diệp Phàm. Nếu không không thể thể hiện…

Phó hiệu trưởng Lưu rất tranh thủ nói.

Diệp Phàm biết anh ta không yên lòng. Bên ngoài là trợ lý trên thực tế là không tin hắn có thể lấy được một trăm triệu, anh ta muốn làm việc này xong trước, đến lúc đó tiền không đến anh ta có thể nã pháo.

– Được, việc này giao cho đồng chí Chính Ngôn phụ trách. Còn tên phòng làm việc thì phòng làm việc Diệp Phàm không tồi. Phó hiệu trưởng Diệp của chúng ta chính là một chữ vàng.

Hiệu trưởng Vương quyết đoán gật đầu, hai vị đồng chí hợp nhau ép Diệp Phàm.

– Ôi, phòng làm việc Diệp Phàm không tồi nhưng ở đây chúng ta làm cho đồng chí Diệp Phàm chịu tủi thân.

Bí thư Trác nói một câu làm mọi người nghe không hiểu.

– Tủi thân, không không, Bí thư Trác, tôi không cảm thấy thế, nhưng thật ra rất xúc động. Có thể đến trường đại học làm vệc, có thể làm việc với các chuyên gia học giả tôi rất vinh hạnh.

Diệp Phàm cười nói, trở nên thật sự rộng lượng.

– Ha ha, các đồng chí có thể không biết được thân phận thật sự của đồng chí Diệp Phàm.

Bí thư Trác cười cười nhìn mọi người một cái thấy mọi người có vẻ không hiểu cười nói

– Đồng chí Diệp Phàm công tác ở trường chúng ta trên cơ bản là danh nghĩa, công việc chính của anh ấy là ở Bộ công an.

– Bộ công an?

Lưu Chinh Ngôn nhịn không được hỏi.

– Đúng vậy, khi làm phó chủ tịch Tỉnh Thiên Vân đồng chí Diệp Phàm kiêm chức trợ lý bộ trưởng Bộ công an.

Hiện giờ đồng chí Diệp Phàm đến chỗ chúng ta làm việc, trước đó anh ấy đã được thăng chức Thứ trưởng Bộ công an, hơn nữa hưởng chế độ đãi ngộ cấp bộ trưởng.

Lãnh đạo bộ đã nói chuyện với tôi. Nói công tác trọng tâm của đồng chí Diệp Phàm là ở Bộ, thời gian anh ấy đến Yến Đại sẽ không nhiều.

Cho nên, công việc chúng ta phân công cho hắn phải thoải mái. Không thể làm chậm công tác của đồng chí Diệp Phàm ở bộ.

Bí thư Trác nói xong hội trường nhất thời khiếp sợ. Trong phòng họp chỉ nghe tiếng thở dồn dập.

– Chúc mừng bộ trưởng Diệp.

Hiệu trưởng Vương phản ứng đầu tiên nói.

Nhất thời tiếng chúc mừng vang lên khắp phòng họp. Lần này tiếng chúc mừng rất nhiệt liệt, thật giả lẫn lộn.

– Ha ha, tuy công tác trọng tâm của tôi ở Bộ nhưng Đại học Bắc Kinh cũng là một cương vị công tác của tôi. Các vị lãnh đạo yên tâm, tôi vẫn sẽ hoàn thành tốt công việc ở trường. Hơn nữa tôi thật sự chờ mong công việc ở trường. Đương nhiên, thời gian tôi đến đây cũng không nhiều, xin các vị tha thứ. Đến lúc đó đừng chê cười Diệp Phàm tôi bỏ bê công việc là được.

Diệp Phàm cười nói.

Ha ha ha…

Tất cả các đồng chí đều cười vang.

Sáng thứ hai Diệp Phàm đến Bộ, Diệp Phàm trực tiếp đến văn phòng Thiết Chiêm Hùng.

– Thế nào, hôm qua nghe nói cậu đến Đại học Bắc Kinh?

Thiếu Chiêm Hùng vừa mời Diệp Phàm ngồi vừa hỏi.

– Đúng, mở đầu liền bị ba tên công kichs, sát khí rất mạnh nhưng may mắn thắng.

Diệp Phàm cười nói.

– Chú em, bọn họ tìm cậu khác gì muốn chết. Có đồng chí muốn chỉnh cũng phải nhìn người.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

-Bọn họ cũng là người tài hoa, anh Thiết quá đề cao em.

Diệp Phàm cười nói

– Bên này không chừng vài ngày nữa em mới đến, đến gặp anh trước.

– Không nhất định.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

– Sao thế? Chuyện của em anh rõ nhất có phải không?

Diệp Phàm sửng sốt.

– Cậu còn không rõ nguyên nhân điều cậu về Bắc Kinh sao? Chuyện này Tổ trưởng Cung đã thông báo với tôi.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Không phải chủ trì công tác Tổ đặc nhiệm A sao? Công việc bên kia mới là trọng tâm.

Diệp Phàm hỏi.

– Cậu phải quan tâm hai bên, hơn nữa công tác bên Bộ cũng không nhẹ.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Tôi làm sao có thời gian?

Diệp Phàm nhíu mày.

– Lần này họ điều cậu về mục đích thật sự có liên quan đến thế vận hội O Lym píc.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Thế vận hội trông mong gì ở tôi? Chẳng lẽ Tổ còn quan tâm đến việc này?

Diệp Phàm nói.

– Cậu nói đúng rồi, Thế vận hội là việc lớn của đất nước. Lần này điều động cậu về để tăng cường xây dựng đội ngũ của Tổ đặc nhiệm A.

Gần hai năm nay tổ tương đối bình yên, có lẽ không lâu còn có hành động lớn, đó là công việc bí mật của cậu.

Bên ngoài là việc phụ trách an ninh cho thế vận hội. Đến lúc đó có bao nhiêu chính khách đến đây, còn có vận động viên của các nước.

Công tác này trọng trách không nhẹ. Hơn nữa, tuyệt không thể để lộ.

Thiết Chiêm Hùng nghiêm túc nói. Đăng bởi: admin