Chương 3431: Bí Mật Của Tàng Thư Lâu..

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cả tòa nhà đều đã được luyện rồi, vậy phải tốn bao nhiêu tinh lực. Tiền bối, người không hoa mắt đấy chứ?

Trong lòng Diệp Phàm thật sự giật mình.

– Tuyệt đối không sai, đã được luyện qua. Nếu dựa vào lý luận thời cổ của chúng ta, những cao thủ lợi lại còn có thể biến cả tòa nhà thành vũ khí gì đó.

Đương nhiên, những người có khả năng như vậy vô cùng ít. Hơn nữa, tòa nhà lớn như vậy ít nhất cũng phải nhiều người cùng hợp lực mới có thể thành công.

Theo như lời ngươi nói về bảy thái cực, nếu như là bảy cao thủ cảnh giới thoát thần đại viên mãn cùng hợp lực thì hoàn toàn có thể.

Thật ra, nội khí chúng ta tạo ra cũng phải trải qua nội khí uẩn nhuận. Đây thật ra chính là hành động luyện vật đầu tiên.

Sau khi tạo ra nội khí này cũng chỉ là luyện khí ở cấp thấp nhất. Nếu không, nội khí của ngươi đưa vào trong sản phẩm bằng đồng thông thường, có lẽ khi cường độ quá lớn sẽ sớm tự vỡ ra hoặc bị hủy hoại đúng không?

Thiên Hạo Tử nói.

– Các hạ làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Theo quan hệ của ngươi với Trương sư huynh mà nói thì ngươi không nên làm như vậy? Bức tượng Tam Hóa đại sư tuy rằng chỉ là một bức tượng, nhưng đó chính là biểu tượng của phái Võ Đang chúng ta. Lần trước đã một lần bị hủy hoại, ngươi lại vẫn chưa từ bỏ ý định, rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?

Dương Đinh Thiên lạnh lùng, đầy sát khí nhìn Diệp Phàm.

– Bản thân tôi tuyệt đối không có ý xấu đối với Võ Đang, điểm này ông yên tâm, Trương sư huynh đối với tôi như anh em, tôi sẽ không làm chuyện gây tổn hại đến anh em.

Cho nên, chuyện lần trước chỉ là một lần ngoài ý muốn, đối thủ quá mạnh, nếu như không tiêu diệt nó thì tôi thấy phái Võ Đang cũng bị nguy hiểm.

Mà Ninh Thiên Cơ lại là người trong những người được chọn đó.

Ninh Thiên Cơ sẽ bỏ qua thù hận với phái Võ Đang sao? So với việc ngồi một chỗ chờ bọn chúng đánh đến cửa thì chẳng thà ra tay trước để tiêu diệt bọn chúng.

Huống hồ, vốn dĩ chúng ta chỉ là nghi ngờ Ninh Thiên Cơ, cũng không biết là có cao thủ lợi hại đó.

Diệp Phàm nói.

– Vậy lần này ngươi còn muốn di chuyển bức tượng của đại sư, ngươi sẽ không nói là vì truy tìm hai tên phản đồ kia chứ?

Dương Đinh Thiên lạnh lùng hừ nói.

– Không phải, lần này lên núi Võ Đang vốn dĩ là muốn trao đổi với ông một chút.

Diệp Phàm nói.

– Trao đổi, chính là pho tượng đó?

Dương Đinh Thiên lạnh lùng nói.

– Không liên quan đến bức tượng, là vì quốc gia muốn chế tạo một nội bội khí cần cao thủ như ông dùng nội khí hỗ trợ, đây là tài liệu xác minh liên quan.

Diệp Phàm nói xong lấy ra giấy xác thực của nhà nước.

– Việc này ta không hứng thú, nói nhà nước đi tìm người khác đi. Trung Quốc rộng lớn như vậy, môn phái nào cũng có cao thủ. Tại sao chỉ chọn phái Võ Đang bọn ta?

Dương Đinh Thiên chỉ nhìn qua rồi trả lại cho Diệp Phàm, nhưng thật ra đã tin lời của Diệp Phàm.

– Đây là cơ quan bí mật cao nhất của quốc gia, tôi chỉ có thể tìm một cao thủ có quen biết và có thể tin tưởng được. Hơn nữa, là một người Trung Quốc, ông mặc dù là cao thủ nhưng lại có thể đóng góp cho đất nước. Huống hồ, chỉ là tiêu tốn một chút nội lực của ông thôi, cũng không tổn hại gì lớn đến bản thân ông.

Mà nhà nước cũng sẽ bồi thường cho Võ Đang bằng hình thức khác. Ví dụ như rót xuống một khoản tiền giúp Võ Đang sửa chữa các con đường lớn gì đó.

Diệp Phàm nói.

– Ta đã nói là ta không hứng thú, ngươi có nói rách miệng cũng vô dụng. Hơn nữa, Dương Đinh Thiên ta cũng không có bản lĩnh gì.

Toàn bộ núi Võ Đang đều hiểu, Dương Đinh Thiên ta là trưởng lão có năng lực thấp nhất, công lực yếu nhất, không có tiếng nói nhất trong phái Võ Đang.

Dương Đinh Thiên lại lạnh nhạt cười.

Đối với lão già cứng đầu này, Diệp lão đại chỉ hận không thể xông lên mà cho một đấm, nhưng hắn lại không dám, có lẽ kẻ bị ăn đòn lại chính là mình.

– Nhưng tôi hiểu ông chính là cao thủ lợi hại nhất của phái Võ Đang hiện giờ.

Diệp Phàm nói.

– Vậy thì sao, ngươi biết cũng không có nghĩa là mọi người biết. Chỉ cần ta không thừa nhận, ai cũng không thể ép được ta, kể cả quốc gia.

Dương Đinh Thiên cười lạnh nói.

– Lão già này quá lợi hại, loại người tài trí nhưng lại tỏ vẻ đần độn à.

Thiên Hạo Tử thở dài:

– Nếu phái Võ Đang do hắn làm chưởng môn thì thật sự là đáng sợ.

– Kiểu người này sẽ không biết làm chưởng môn

Diệp Phàm hừ một tiếng, miệng lại nói:

– Thái độ này của ông tôi đã sớm nghĩ tới.

– Nghĩ đến rồi thì sao ngươi còn tới đây làm gì? Ngươi không nói là công việc mệt mỏi nên muốn đến núi Võ Đang thưởng thức phong cảnh thiên nhiên chứ?

Muốn đi dạo cũng là đi ở bên ngoài chứ không phải là trong phái Võ Đang chúng ta. Nơi này ngươi đến rồi, lại đến nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Người thanh niên, ta khuyên ngươi tốt nhất là mau chóng đi xuống núi, đừng đến quấy rầy phái Võ Đang chúng ta nữa. Trong phái đang có hai tên phản đồ Trương Hữu Trần và Tống Thành Sơn chạy thoát, chúng ta đang tìm kiếm. Ngươi đừng đến gây rối nữa.

Dương Đinh Thiên nói.

“Thuật chuyển sinh”, các hạ đã nghe tới chưa?

Diệp Phàm nói thẳng, thẳng thắn tung lá bài cuối.

– Ngươi cũng đã nghe đến?

Không ngờ Dương Đinh Thiên lại có có chút kích động nào, giống như mọi người đều biết đến loại bí thuật này.

Diệp lão đại không khỏi cảm thấy bất lực. Nếu cách này cũng không thể thu hút được Dương Đinh Thiên nữa thì Diệp lão đại thật sự hết cách rồi.

– Ha ha.

Diệp Phàm chỉ cười, âm thần chơi cùng với lão già này.

– Ngươi thanh niên, ngươi hiểu được cái gì gọi là thuật chuyển sinh sao?

Dương Đinh Thiên tỏ vẻ không tin Diệp Phàm có khả năng này.

– Lẽ nào ông hiểu?

Diệp Phàm hừ nói.

– Ha ha. Dương Đinh Thiên ta không hiểu thì còn ai hiểu?

Lúc này, Dương Đinh Thiên lại hoàn toàn khác với con người thường ngày, đây mới là diện mạo trước kia của Dương Đinh Thiên.

Đấu trí với tôi sao? Diệp Phàm thầm cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói:

– Đó là tôi nghe nói.

– Ngươi nghĩ ta sẽ nói bí mật này cho người ngoài sao? Huống hồ lại là loại người bụng dạ khó lường như ngươi đối với phái Võ Đang.

Dương Đinh Thiên dường như có thành kiến rất sâu sắc với Diệp Phàm.

– Ha ha. Không biết thì không biết. Tôi hiểu, công lực của ông cao hơn so với tôi. Nhưng những chuyện ông hiểu chưa chắc đã nhiều hơn tôi.

Diệp Phàm cười lạnh nói.

– Thuật chuyển sinh đơn giản chỉ là phương pháp dùng nội khí để chuyển sang kiếp khác. Người thanh niên, có lẽ ngươi cũng hiểu lờ mờ một chút. Đừng mang những lời đồn đại nghe không rõ ràng đến khoe khoang trước mặt lão phu. Cầu lão phu đã qua còn dài hơn đường ngươi đã đi đấy.

Dương Đinh Thiên hừ nói.

– Người này rất giống với lời nói của ngươi, có lẽ là không hiểu gì về thuật chuyển sinh.

Lúc này, giọng nói của Thiên Hạo Tử truyền đến.

– Tôi cũng cho rằng như vậy, nếu ông ta hiểu thì sẽ không nói dong dài như vậy, đã sớm ra tay đánh cho tôi tàn phế rồi ném xuống núi Võ Đang rồi.

Diệp Phàm nói với Thiên Hạo Tử.

– Vậy chỉ có thể chứng minh là ông đã già rồi. Già có điểm tốt những cũng có điểm xấu. Lớn tuổi nghĩa là có kinh nghiệm, có thực lực, những cũng thể hiện rằng con đường của ông ngày càng ngắn.

Diệp Phàm châm chọc.

Dương Đinh Thiên cười lạnh nói:

– Đường đi của ta còn dài, sẽ không bị đứt trước ngươi.

– Sao có thể như vậy được, nếu như không có thuật chuyển sinh, ông cũng không còn bao lâu. Hơn nữa, mong muốn của ông không lớn rồi.

Diệp Phàm cười lạnh nói.

– Dường như ngươi thật sự hiểu được thuật chuyển sinh, nói một chút xem, để lão phu xem lời ngươi nói có thật hay không.

Dương Đinh Thiên cười lạnh nói.

– Nhưng tám phần là nghe đồn, không nghe cũng được.

– Ha ha. Nói hay không là do tôi. Ông có muốn nghe tôi cũng sẽ không nói. Về thuật chuyển sinh, chỗ tôi có một bộ sách luyện công, chính là cách đưa nội khí chức chắn đi qua…

Diệp Phàm nói một chút

Sau đó thế thời điểm quan trong thì liền dừng lại. Mắt nhìn Dương Đinh Thiên quả nhiên có chút thích thú rồi, hai mắt đều hơi mê muội.

– Như thế nào, tiếp tục đi, ta phát hiện ra ngươi thật sự là có hiểu một chút. Nhưng không thể chứng minh là ngươi có thể hiểu được thuật chuyển sinh, có lẽ cũng chỉ là nghe nói.

Thái độ của Dương Đinh Thiên có hơi chút thay đổi.

– Xin lỗi. Ông đã không tin tôi còn nói làm gì? Diệp Phàm cáo từ. Lệnh bài Thái thượng chưởng môn này tôi sẽ giao cho Trương chưởng môn.

Diệp Phàm nói xong liền quay người bước đi.

Dương Đinh Thiên cũng không ngăn cản, Diệp Phàm bước nhanh đi.

– Khoan đã, Dương Đinh Thiên đang cân nhắc.

Thiên Hạo Tử nói.

Cuối cùng, sau khi tay Diệp Phàm chạm đến khung cửa thì phía sau vang lên tiếng cười nói của Dương Đinh Thiên:

– Muốn trao đổi với ta cũng được, nếu ngươi có thể từ cánh cửa đó quay trở lại trong đại sảnh, ta sẽ đồng ý trao đổi với ngươi.

– Cách trao đổi như thế nào, ông nói trước đi.

Diệp Phàm cũng không quay đầu lại.

– Đồng ý giúp quốc gia làm một chuyện

Dương Đinh Thiên nói

– Chính là chuyện dùng nội khí giúp việc chế tạo mà ngươi nói.

– Vậy còn bức tượng Tam Hóa đại sư?

Diệp Phàm hỏi.

– Không thể mang đi, có thể để ở tại chỗ cho ngươi làm bất cứ chuyện gì. Nhưng nhất quyết là không được phép phá hủy bức tượng.

Ta thật sự không biết ngươi định làm gì với pho tượng của tổ tiên chúng ta? Nhưng ngươi phải nói toàn bộ về thuật chuyển sinh cho ta biết.

Nếu không, nếu ngươi dám gạt ta, tuy rằng trước giờ Dương Đinh Thiên ta không thích tranh giành. Nhưng con thỏ mà tức giận cũng sẽ cắn người.

Tin rằng với khả năng của Dương Đinh Thiên ta, muốn đánh bại ngươi là hoàn toàn có thể. Mặc dù là người của quốc gia, chỉ cần là việc mà Dương Đinh Thiên muốn làm thì nhất định sẽ làm được.

Hơn nữa, quốc gia ngay cả một sơ hở cũng không nắm được.

Dương Đinh Thiên nói.

– Đồng ý!

Diệp Phàm mạnh mẽ gật đầu xoay người, nhìn Dương Đinh Thiên, nói:

– Yên tâm, tôi không xấu như trong tưởng tượng của ông đâu.

Diệp Phàm tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn hại đến Võ Đang. Chỉ có lợi chứ tuyệt đối không có hại. Nếu không, hiểu rõ là ông mạnh hơn nhiều so với tôi mà tôi vẫn đến.

Điểm này có thể chứng minh việc tôi làm không phải là chuyện xấu.

Diệp Phàm nhìn cánh cửa Dương Đinh Thiên chỉ, nói:

– Có hạn chế thời gian không?

– Không.

Dương Đinh Thiên lắc đầu, nhưng vẻ mặt đột nhiên dường như hơi cười nói:

– Nhưng trước tiên ta muốn nói rõ một chút.

Cánh cửa này cũng không khác gì quỷ môn quan, đi vào thì dễ đi ra thì khó, có thể cả đời ngươi cũng không đi ra được.

Ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu không dám thì mau rút lui đi. Nhưng đây là trao đổi của ta với ngươi.

Ngươi không dám đi vào thì phải đưa cho ta thuật chuyển sinh. Mà ta chỉ đồng ý làm việc của quốc gia, còn về việc tượng Tam Hóa đại sư, ngươi tuyệt đối không được di chuyển.

– Cánh cửa này cũng không phải long đàm hổ huyệt, tôi đã đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm, chẳng lẽ còn sợ không qua được một cách cửa.

Diệp Phàm nói xong, ngẩng đầu đi vào.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại. Nhất thời, bên trong một màu tối đen.