Chương 2351: Đến ăn trực ở Tỉnh ủy

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tôi sẽ khẩn trương làm. Tuy nhiên việc giữ ấn soái thì tôi thấy chủ tịch Điền vẫn là thích hợp nhất. Dự án này rất lớn, tôi sợ năng lực hạn hẹp của tôi không đảm đương được.

Hơn nữa, tổng giảm đốc Kiều tuy là doanh nhân nhưng về tiêu chuẩn thì ông ta cũng đã là cán bộ cấp cao nhà nước hưởng đãi ngộ cấp Thứ trưởng rồi.

Chủ tịch Điền dẫn đầu thì sẽ đối xứng hơn mà lại thể hiện được thái độ của lãnh đạo tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta, có đúng vậy không?

Diệp Phàm lại đẩy việc đó đi. Nếu như Điền Sơ Nhất kiên quyết không nhận thì Diệp Phàm đành phải tự buộc dây vào cổ thôi.

– Thế này đi, việc giữ ấn soái không cần phải bàn nữa. Diệp Phàm cậu có thể lãnh đạo hàng mấy triệu dân của thành phố Đồng Lĩnh, với phó tổng giám đốc của tập đoàn điện lực Viễn Đông, tin rằng đồng chí có thể ứng phó được. Tất nhiên tỉnh cũng không thể xua tay không quản. Đến lúc đó, tôi sẽ sắp xếp một tổ trợ giúp xuống hỗ trợ các cậu điều chỉnh các mối quan hệ trên mọi phương diện trong tỉnh.

Một dự án nhiệt điện lớn như vậy, có lẽ trong tỉnh sẽ có nhiều đơn vị phải tham gia, ví dụ như viện thăm dò và thiết kế, vv.

Có được sự điều tiết từ tổ công tác thì hiệu suất công việc cũng sẽ được nâng cao.

Điền Sơ Nhất nói.

– Cảm ơn sự ủng hộ của chủ tịch Điền với công việc của Đồng Lĩnh.

Diệp Phàm đứng bật dậy, vẻ mặt hắn có vẻ xúc động.

– Được rồi. Cậu đi giải quyết công việc trước đi. Ở phía bên tôi cứ như vậy đi. Cậu phải tranh thủ thời gian.

Điền Sơ Nhất cũng đứng bật dậy.

– Chủ tịch Điền, ông có thể kí trước một vài quyết định vào tệp văn kiện tài liệu này được hay không? Tất nhiên, đây không được coi là chính thức, chủ tịch tiện tay viết vào vài chữ là được. Như vậy lúc về tôi có thể nói lại chỉ thị của chủ tịch cho anh em. Nếu các đồng chí cấp dưới mà thấy được chủ tịch Điền coi trọng việc này như vậy, tất nhiên là họ sẽ càng nhiệt tình hơn. Như vậy khả năng nắm chắc phần thắng của việc mời kia cũng sẽ cao hơn.

Diệp Phàm hỏi dò. Việc này thực chất là để dẹp tan hoài nghi. Khi việc này thành công, luận công lao, chủ tịch Điền là lãnh đạo cấp cao của Tỉnh ủy đã tham gia, tất nhiên công lao cũng không thể ít được.

– Vậy được. Tôi sẽ viết vài câu.

Điền Sơ Nhất hơi ngần ngại một chút rồi mỉm cười, cầm bút viết vài câu: yêu cẩu ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh phải hết sức coi trọng dự án nhiệt điện, tranh thủ thời cơ để giành được dự án này.

Diệp Phàm có được tài liệu đó thì đến ngay văn phòng Tề Chấn Đào, tất nhiên là hắn giả bộ vậy để chủ tịch Điền nhìn thấy.

Nếu không thì chủ tịch Điền sẽ không cảm thấy thoải mái. Anh đến chỗ chủ tịch Tề báo cáo xong rồi mới đến chỗ tôi. Những việc vượt cấp như vậy khá là phản cảm với các bậc lãnh đạo. Như thế họ sẽ nghĩ rằng anh không tôn trọng và đang qua mặt họ.

Tề Chấn Đào không nói nhiều, trực tiếp viết ngay vài câu lên tập tài liệu.

Diệp Phàm cầm lấy rồi lại vội vàng đến ngay đại viện của Tỉnh ủy.

Lúc này đã hơn bốn giờ. Thấy sắp hết giờ làm việc rồi, Diệp Phàm cũng không kịp tìm hiểu xem bí thư La có ở đó không. Dù sao cũng cứ đến đã rồi tính tiếp. Vậy là hắn ta vội vàng đến văn phòng làm việc của bí thư La. Việc này dựa vào cơ may vậy!

Thật may! Vừa đến lối đi vào văn phòng bí thư La thì nghe thấy tiếng bí thư La đang vưà nói chuyện cùng đồng chí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Chu Thiên Minh, vừa bước từ trong ra.

Diệp Phàm giật mình. Trưởng ban Tổ chức cán bổ tỉnh ủy đến văn phòng Bí thư tỉnh ủy thì ắt hẳn là để tìm hiểu về vấn đề nhân sự rồi. Có khi hai chức Phó của Đồng Lĩnh cũng được quyết định ở lần này đây. Thật may vì vẫn còn đến kịp.

– Chào bí thư La, chào Trưởng ban Chu, cả hai vị lãnh đạo đều ở đây rồi.

Diệp Phàm lên tiếng trước, vừa cười vừa chào hỏi hai vị lãnh đạo.

– Ha ha. Là Bí thư Diệp của thành phố Đồng Lĩnh đây mà. Xem kìa, cậu toát hết cả mồ hôi ra rồi. Không lẽ có việc gì gấp cần gặp bí thư La sao?

Chu Thiên Minh nhìn Diệp Phàm rồi cười. Sao đó lại đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói:

– Nhưng bây giờ hết giờ làm rồi. Đồng chí Diệp Phàm, bí thư La cũng đã làm việc mệt cả buổi chiều nay rồi. Có chuyện gì ngày mai tới có được không?

Như vậy là Chu Thiên Minh đã giúp Diệp Phàm một việc lớn. Diệp Phàm thầm cảm ơn ông ta. Câu nói này vừa buột ra, phỏng chừng La Khảm Thành có không muốn gặp Diệp Phàm thì cũng vẫn phải gặp.

Nếu như không gặp thì chẳng phải La Khảm Thành có chút quan liêu sao. Nghỉ làm muộn vài phút cũng không được. Diệp Phàm thầm bái phục sự ngoa ngoắt của Chu Thiên Minh.

– Bí thư La, thật là xin lỗi! Khi nãy có chuyện gấp tôi đã báo cáo lên Chủ tịch Điền. Các đồng chí ấy chỉ thị tôi nhất định phải báo cáo gấp chuyện này với Bí thư La, vì thế tôi cứ nghĩ rằng sẽ kịp, vội vội vàng vàng đến đây thì lại muộn. Vậy để ngày mai tôi sẽ báo cáo lại việc này với Bí thư La. Hay là thế này cũng được. Tôi mời hai vị lãnh đạo bữa cơm, vừa ăn sẽ vừa báo cáo luôn việc này với hai vị.

Diệp Phàm nhân cơ hội đó cũng nói ngay.

– Nếu đã là việc gấp thì không thể trì hoãn được rồi. Thế này đi, cũng tới giờ ăn rồi. Tối nay tôi sẽ ăn cùng với Bộ trưởng Phong ở bên Bộ tài chính. Đồng chí Chấn Đào cũng đã vừa gọi điện thoại đến, nói có việc gấp. Đồng chí Diệp Phàm cũng đã đến đây, vậy cùng đi. Dùng bữa xong chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện. Cơm thì vẫn nhất định phải ăn còn công việc thì cũng không trì hoãn được.

La Khảm Thành nhìn đồng hồ rồi lại nói tiếp:

– Trưởng ban Chu cũng cùng đi luôn với chúng tôi. Càng đông người lại càng vui vẻ.

– Vậy cũng được. Tôi đến thật đúng lúc. Bữa cơm tối còn được mời nữa. Xem ra sau này khi đi báo cáo công việc, phải chọn đúng giờ ăn mà đi rồi.

Chu Thiên Minh cười rất sảng khoái rồi nói vui.

– Lần sau thì sẽ không vậy nữa. Có khi Trưởng ban Chu đến tôi còn phải “ăn trực” cơm của ông ấy chứ. Vậy chẳng phải là ông sẽ lỗ sao?

La Khảm Thành cười nói.

– Lỗ thì lỗ. Được lỗ một bữa cơm với Chủ tịch La thì coi như là “có lời”.

Chu Thiên Minh cười đáp lại. La Khảm Thành bước đi trước. Diệp Phàm cũng vừa cười vừa bước cùng Chu Thiên Minh.

Tuy nhiên lúc ba người bọn họ bước ra lối ra, vì là lúc cao điểm tan ca nên các đồng chí làm ở các ban, các bộ khác nhau của Tỉnh ủy đều ra về. Vừa nhìn thấy bí thư La và Trưởng ban Chu bước tới, bọn họ người nào cũng khom lưng xuống mà chào hỏi.

Còn Diệp Phàm thì chẳng có ai biết đến cả. Vì thế bọn họ cũng chỉ chào hỏi đến Trưởng ban Chu thôi.

Tuy nhiên đúng lúc đó, Trưởng ban Chu đã vừa cười vừa nhắc nhở họ, đồng chí ở phía sau chính là Bí thư Diệp Phàm của thành phồ Đồng Lĩnh.

Những người cán bộ đó sau giây phút sửng sốt ban đầu đã kịp thời phản ứng lại. Họ lập tức vừa cười tủm tỉm vừa chào hỏi Diệp Phàm. Dù trong mắt họ, một Bí thư Thành ủy cấp dưới cũng không phải là một cán bộ cao cấp gì nhưng người ta là do Trưởng ban Chu giới thiệu.

Hơn nữa Diệp Phàm lại còn trẻ, tất nhiên không khỏi khiến bọn họ nghĩ thầm, không hiểu lai lịch của vị Bí thư Thành ủy này như thế nào.

Địa điểm ăn cơm không phải là nhà khách tỉnh ủy mà là nhà hàng Long Giang. Từ Trưởng ban Chu, Diệp Phàm được biết, lần này đoàn công tác của Bộ tài chính do Thứ trưởng Phong Thanh Lục dẫn đầu, trong đó có bao gồm cả Vụ trưởng Vụ xây dựng kinh tế Thái Lâm.

Diệp Phàm nghe thấy vậy tất nhiên là mừng thầm. Phong Thanh Lục và hắn ta thì không cần phải nói nữa. Hai người họ cũng đã có mối thâm tình gần mười năm rồi.

Còn Thái Lâm thì cũng là bạn học cũ trong trường Đảng với hắn. Trong cuộc tranh luận trước kia, anh ta và hắn còn ở cùng một tổ.

Bộ tài chính cử xuống năm đồng chí. Ba đồng chí nam và hai nữ. Trong đó bao gồm một Thứ trưởng và một Vụ trưởng. Một đồng chí nam và hai nữ còn lại đều là các cán bộ trưởng phòng thuộc vụ. Vì thế họ đều rất trẻ, còn chưa đến ba mươi.

Cùng ăn lúc đó còn có ba đồng chí bên Bộ giao thông do Thứ trưởng thường trực Bộ giao thông Chu Tiến Phong dẫn đầu. Trong đoàn đó cũng có Vụ trưởng vụ quy hoạch giao thông Dư Ái Quốc. Diệp Phàm đã suýt từng đụng độ với tên béo đó.

Bên phía Đồng Lĩnh thì ngoài La Khảm Thành, Chu Thiên Minh và Diệp Phàm ra còn có Phó chủ tịch tỉnh phân quản kinh tế Vu Tiền Lâm,

Phó chủ tịch tỉnh phân quản giao thông Trường Vi Bá, giám đốc sở giao thông Trường Bạch Hiểu và giám đốc sở tài chính Bành Hưng Hòa.

Ngoài ra còn có đồng chí Thái Lượng là Bí thư khu Phong Châu. Mấy người bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn đủ chỗ cho hai mươi người nên vẫn khá là rộng rãi, thoải mái.

Phong Thanh Lục và Chu Tiến Phong ngồi giữa La Khảm Thành và Chu Thiên Minh. Dù Phong Thanh Lục chỉ là một Thứ trưởng

Nhưng một Thứ trưởng được Bộ tài chính cử xuống thì cũng không bình thường đâu. Người ta có tiền mà.

Khi thức ăn còn chưa được bày ra bàn, các đồng chí cấp dưới đều giỏng tai lên nghe các vị lãnh đạo La Khảm Thành, Phong Thanh Lục và Chu Tiến Phong nói chuyện phiếm. Thi thoảng Chu Thiên Minh cũng nói chen vào một câu.

– Thứ trưởng Phong, Bộ tài chính trung ương đã rót xuống thêm 2,8 tỉ thông qua kế hoạch phân chia của trung ương. Vốn rót xuống lần này là nhằm vào các dự án quan trọng như tái tạo đất nông nghiệp cơ bản cần được cải tạo, xây dựng hệ thống thủy lợi, quy hoạch lại đất đai, vv.

Tỉnh Đồng Lĩnh về mặt khai thác mỏ còn tốt, nhưng chính vì khai thác mỏ nên dẫn đến việc xây dựng một vài dự án cơ bản của nông nghiệp rơi vào tình thế rất yếu kém.

Hơn nữa, tình hình hiện nay của tỉnh Tấn Lĩnh, chúng ta cũng đều biết. So với một số tỉnh phía nam thì chúng ta đều kém hơn. Điều này tất nhiên cũng có liên quan đến nhân tố địa lí và khí hậu của vùng phía bắc.

Vì thế Bí thư La và Chủ tịch Tề đều hi vọng có thể tập trung sức lực ở những mặt còn yếu kém. Đồng thời với việc khai thác khoáng sản cũng không thể quên việc xây dựng cơ bản các công trình nông nghiệp nền tảng.

Hi vọng Thứ trưởng Phong sẽ cân nhắc đến tình hình hiện nay của tỉnh Đồng Lĩnh mà hết lòng ủng hộ

Lúc đó, thấy La Khảm Thành liếc mắt nhìn, Phó chủ tịch phân quản kinh tế và xây dựng nông nghiệp Vu Tiền Lâm vội mở mồm xin tiền, xin giúp đỡ.

– Ha ha. Việc tiến hành các công trình trọng điểm mà Chủ tịch đã nói sẽ phát huy tác dụng quan trọng với việc hoàn thành nhiệm vụ bổ sung đất nông nghiệp, cải thiện các điều kiện sản xuất nông nghiệp ở địa phương, nâng cao thu nhập cho nông dân. Năm nay ngoài việc hỗ trợ công trình trọng điểm điều chỉnh đất nông nghiệp ra, Bộ tài chính Trung ương còn thông qua việc tăng kinh phí mới để hỗ trợ cho việc xây dựng cải tạo đất nông nghiệp cơ bản đạt tiêu chuẩn cao.

Dựa vào đất nông nghiệp đạt tiêu chuẩn cao để nâng cao sản lượng, thúc đẩy tính tích cực trong việc sản xuất lương thực của người nông dân. Bằng không nếu như không cải thiện thì giá lương thực tạm thời sẽ không tăng mạnh được.

Điều này tất nhiên là yêu cầu của việc đảm bảo vật giá ổn định. Nếu tính tích cực trong sản xuất nông nghiệp của nông dân không được nâng cao, e rằng sau này đại bộ phận đất nông nghiệp sẽ thành đất hoang mất.

Mà sản lượng lương thực giảm thì sẽ ảnh hưởng đến vấn đề lương thực cho nhân dân và an ninh quốc phòng của nước ta.

Phong Thanh Lục nói đến đây thì liếc nhìn Diệp Phàm một chút, đoạn nói tiếp:

– Tuy nhiên, khoản tiền tăng thêm lần này tuy là gần ba tỉ

Nghe con số thì thấy lớn, nhưng phân ra rót xuống dưới thì chẳng thấy còn mấy nữa. Tỉnh nào, khu nào cũng đều ngửa tay xin tiền chúng tôi, Bộ tài chính thực sự rất khó xử.

Vì thế lãnh đạo trong bộ mới cử tôi xuống dưới một chuyến, thực chất là để nắm bắt tình hình trên mọi phương diện. Sau đó căn cứ vào độ khó khăn mà quyết định thôi.

Ở đây tôi cũng nhắc nhở một chút, hi vọng các đồng chí thông cảm cho chỗ khó của Bộ tài chính. Vốn rót xuống mọi phương diện là điều không thể thực hiện được, dù gì cũng phải nắm lấy cái trọng điểm trước, có đúng vậy không?

Với Bộ tài chính mà nói, tỉnh nào của nước ta cũng giống nhau cả, đều cần được hỗ trợ. Chúng tôi không thể bên trọng bên khinh được. Tuy nhiên vẫn phải căn cứ vào tình hình mà quyết định, không thể ôm đồm, giăng lưới hết một mẻ được.

Phong Thanh Lục nói những lời này coi như là không nói. Bên ngoài có vẻ như là trả lời câu hỏi của Chủ tịch tỉnh nhưng thực tế chẳng có câu nào có ý khẳng định là sẽ hỗ trợ tài chính cho tỉnh Tấn Lĩnh cả. Hơn nữa, hình như trong lời nói của ông ta còn có ý chuyện này không có hi vọng gì nhiều lắm, chỉ khá là mơ hồ mà thôi.