Chương 3314: Càng Lúc Càng Ầm Ĩ.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Không hút nữa, thực sự tôi hút không nổi.

Triệu Hướng Vân khoát tay, thực sự tức giận. Diệp Phàm đánh vào mặt lão trước mặt nhiều người như vậy, việc này mà truyền ra thì có lẽ Triệu Hướng Vân sẽ trở thành trò cười cho cả tỉnh. Diệp Phàm đã công khai hóa mâu thuẫn giữa hắn với Triệu Hướng Vân.

– Thế này nhé lão Triệu, để tôi gọi điện trước hỏi ý của Chủ tịch Khúc rồi hãy nói.

Để thể hiện sự tín nhiệm, Bố Hoa Thanh gọi điện thoại trước mặt Triệu Hướng Vân.

– Chủ tịch Khúc, đồng chí Hữu Quang xuống dưới nghe nói đồng chí Diệp Phàm đã đưa ra một số yêu cầu về việc bố trí thành viên của Tổ Đệ trình hạng mục. Về việc này đồng chí Hữu Quang không biết dã báo cáo với anh hay chưa?

Bố Hoa Thanh hỏi.

– Vừa gọi điện thoại rồi.

Chủ tịch Khúc nói.

– Về việc này, Chủ tịch Khúc anh thấy thế nào?

Bố Hoa Thanh hỏi.

– Việc này tôi cũng vừa mới biết, cho nên nhất thời vẫn chưa biết trả lời thế nào. Tôi nghĩ, vấn đề thành viên Tổ đệ trình hạng mục là một vấn đề lớn.

Nó liên quan đến việc đệ trình hạng mục có thuận lợi thành công hay không. Cho nên nhất định phải cẩn thận sắp xếp mới được.

Đây là một việc lớn của Ủy ban nhân dân tỉnh, tôi nghĩ chờ có thời gian thì phải tập hợp các đồng chí thảo luận trên hội nghị một chút.

Nói về đồng chí Chiêm Hữu Quan xuống là sự sắp xếp trước một chút. Còn đồng chí Cái Thiệu Trung thì vốn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoành Không, anh ấy và đồng chí Chiêm Hữu Quang xuống dưới cũng là để phối hợp làm việc có phải thế không nào?

Chủ tịch Khúc nói.

– Đoàn Khảo sát sắp xuống rồi mà danh sách sắp xếp đồng chí vẫn chưa xác định, thế có phải là bất lợi cho bên dưới trển khai công việc hay không.

Việc này nếu thận trọng như thế hay là nên tranh thủ thời gian mở Hội nghị thảo luận một chút, nhanh chóng quyết định danh sách thành viên, xuống dưới đẻ chỉ huy triển khai công việc của Tập đoàn Hoành Không. Bằng không, việc này mà kéo dài thì sẽ làm thụt lùi việc Đệ trình hạng mục, trách nhiệm này rất lớn.

Bố Hoa Thanh biết Chủ tịch Khúc muốn kéo dài. Kéo cho đến khi Triệu Hướng Vân tự nhiên bị đẩy ra ngoài.

Vì thế đương nhiên Bố Hoa Thanh phải thúc ép. Việc này Bố Hoa Thanh cần phải lấy lại thể diện cho Triệu Hướng Vân.

Bởi vì, Diệp Phàm đánh không chỉ có mặt của Triệu Hướng Vân, mà là đánh cả vào mặt của người đề cử Bố Hoa Thanh đây.

Càng quan trọng hơn chính là Bố Hoa Thanh đương nhiên không muốn nhìn thấy việc lớn như vậy mà lại chẳng liên quan gì đến mình, đến khi luận công khen thưởng thì chẳng phải mình chẳng có chuyện gì sao.

Cơ hội lớn như thế làm sao Bố Hoa Thanh có thể bỏ qua.

– Việc lần này phải sắp xếp lại một chút, Chính Vụ Viện đã cử người xuống chứng tỏ cơ hội của việc này này rất lớn. Việc cử người xuông này chính là một điềm báo.

Cho nên Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đều phải cân nhắc lại. Vì thế để tôi báo lại tình hình cụ thể với Bí thư Ninh một chút đã.

Hôm nọ tôi cũng đã bàn bạc với Bí thư Ninh rồi, chỉ thị của Bí thư Ninh chính là những đồng chí xuống dưới cần phải khách khí một chút.

Phải hết sức tôn trọng một số suy nghĩ của các đồng chí cấp dưới. Bởi vì, dù sao việc đệ trình cũng là lấy Tập đoàn Hoành Không làm chủ.

Khúc Chí Quốc lấy danh nghĩa Ninh Chí Hòa ra.

Mẹ kiếp!

Bố Hoa Thanh không kìm chế được chửi thầm một câu.

– Nếu Bí thư Ninh đã có chỉ thị như vậy thì cứ chờ xem thôi.

Bố Hoa Thanh bất đắc dĩ nói và cúp điện thoại.

– Thế nào?

Triệu Hướng Vân hỏi.

– Việc này anh hãy đừng vội. Chờ Chủ tịch Khúc báo cáo qua với Bí thư Ninh rồi tính. Tuy nhiên bất kể là thế nào tôi cũng không để cho anh chịu thiệt thòi đâu.

Bố Hoa Thanh nói,

– Cái gì cần tranh thủ thì phải tranh thủ, nếu không thì chẳng có gì để nói nữa có phải không nào?

Đương nhiên, Bố Hoa Thanh cũng không dám khẳng định lời này. Nếu lật thuyền trong cống ngầm thì chẳng phải là mất mặt lắm hay sao.

Chỉ là Bố Hoa Thanh chủ định muốn giải tỏa buồn bực mà thôi.

Ngày hôm sau Hội nghị thường kỳ tỉnh được mở ra để thảo luận về việc Tổ Đệ trình hạng mục của Tập đoàn Hoành Không.

Trước tiên là tỉnh bố trí sắp xếp công việc của các đơn vị tương quan. Thấy đã đến lúc, Bố Hoa Thanh nói:

– Xu thế phát triển của Tập đoàn Hoành Không bây giờ thật khiến cho người ta vui mừng, tuy nhiên, đây cũng đã sinh ra sự ngang ngược, hống hách của một số lãnh đạo của nhà máy. Thậm chí coi thường tất cả, ngang nhiên phản đối quyết định của Ủy ban nhân dân tỉnh, muốn tạo nên bè phái của mình.

– Đúng vậy, tạo nên thành tích đương nhiên là vinh dự. Còn sự khen ngợi của cấp trên càng khiến cho một số đồng chí có lẽ là nhất thời kiêu ngạo dẫn đến không thể nhận thức chính xác mình và đã mất phương hướng.

Giao tình của Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Hưng Quốc và Bố Hoa Thanh không tồi, cùng đưa ra trên hội nghị.

– Những đồng chí như thế Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cần phải phê bình hợp lý một chút thì mới được. Bằng không nếu cứ tiếp tục tục làm như thế thì uy tín của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh ở chỗ nào?

Sự hồ đồ của những đồng chí cấp dưới rất có khả năng sẽ tạo ra những phiền phức không cần thiết. Hơn nữa, quan trọng là vấn đề thái độ.

Phục tùng đại cục của Ủy ban nhân dân tỉnh hay là không phục tùng, đây là một vấn đề thái độ rất nghiêm túc.

Bố Hoa Thanh nói.

– Ha ha, đồng chí Hoa Thanh, anh nói một số đồng chí ở đây rốt cuộc là chỉ ai? Có thể nói rõ một chút không. Chúng ta ngồi đây đều có chút mơ hồ, dù sao hình như cũng chưa thấy đồng chí nào ngang ngược như thế mà, ngang nhiên dám phản đối chỉ thị của Ủy ban nhân dân tỉnh?

Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Đỗ Kiếm cười hỏi.

– Tôi nói chính là đồng chí Diệp Phàm của Tập đoàn Hoành Không, về danh sách thành viên Tổ Đệ trình hạng mục tiếp đón Tổ Khảo sát của Chính Vụ viện xuống khảo sát Ủy ban nhân dân tỉnh đã quyết định rồi.

Không ngờ đồng chí Diệp Phàm lại cự tuyệt một số lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh nằm trong tổ đó ngay trước mặt đồng chí Chiêm Hữu Quang được cử xuống dưới chỉ đạo triển khai công việc.

Đây là hành động gì chứ? Rõ ràng là hồ đồ, Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định danh sách thành viên là đã trải qua sự cân nhắc cẩn thận rồi mới quyết định.

Bố trí những đồng chí này xuống là để có lợi cho việc chỉ đạo triển khai công việc của Tập đoàn Hoành Không. Khiến cho Đoàn Khảo sát vừa lòng khi đến vui lòng khi đi, để việc đệ trình có thể thuận lợi thành công.

Nhưng không ngờ đồng chí Diệp Phàm lại ngang ngược đến mức như thế. Lời của Bí thư Chiêm không nghe, sự sắp xếp của Ủy ban nhân dân tỉnh cũng phản đối.

Anh ta đang muốn làm gì, tôi thực sự không hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Có phải là muốn tách khỏi sự lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh để thành lập một “vương quốc độc lập” hay không?

Không thể để tình hình như vậy được, tuyệt đối phải mạnh mẽ xử lý thì mới được. Tôi thấy rằng sự cảnh cáo nhất định của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đối với Diệp Phàm là cần thiết.

Bố Hoa Thanh vẻ mặt nghiêm túc.

– Chủ tịch Bố nói là Ủy ban nhân dân tỉnh đã quyết định danh sách rồi, việc này hình như vẫn chưa chính thức công bố mà?

Lúc này, Đỗ Kiếm hỏi.

– Vệc này vẫn chưa chính thức công bố, còn danh sách thành viên cũng đang hình thành. Đương nhiên về thành viên bước đầu Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có đại khái rồi.

Sau khi đồng chí Chiêm Hữu Quang xuống, đồng chí Diệp Phàm có đề nghị nói là đồng chí Triệu Hướng Vân không thích hợp làm công việc của Tổ Đệ trình.

Đề nghị Ủy ban nhân dân tỉnh sắp xếp lại. Về việc này thực sự tôi thấy cũng cần phải xem xét một chút.

Tranh thủ thời gian mở hội nghị Ủy ban để chính thức quyết định danh sách thành viên.

Khúc Chí Quốc nói.

Bố Hoa Thanh vừa nghe, sắc mặt dần đỏ lên, nói:

– Tuy là vẫn chưa chính thức công bố, nhưng ý định ban đầu của Ủy ban nhân dân tỉnh chính là khôi phục lại tổ dựa theo danh sách những thành viên của Tổ Đệ trình hạng mục trước kia. Như vậy một là tiết kiệm thời gian, hai là thành viên cũ cũng quen với việc đệ trình của hạng mục rồi.

Dù sao bọn họ cũng có thời gian ở Tập đoàn Hoành Không rồi, còn Đoàn Khảo sát của Chính Vụ Viện phái xuống cũng sắp xuống rồi, nếu chúng ta lâm trận mà thay lãnh đạo chủ yếu thì quá hồ đồ.

Việc này rất không có lợi cho việc tiếp đón và sự thuận lợi thành công của việc đệ trình hạng mục. Đồng chí Diệp Phàm căn bản chính là không nhìn thấy điểm này, thậm chí còn có sự chống đối tương đối mạnh mẽ.

Kiểu làm việc theo cảm hứng thế này rất không có lợi đối với công tác triển khai công việc, nếu là vì sự tắc trách của đồng chí Diệp Phàm mà dẫn đến việc đệ trình hạng mục công trình trọng điểm 11-5 của Tập đoàn Hoành Không đối nhà nước bị tan thành bọt nước thì đó không chỉ là việc của riêng Tập đoàn Hoành Không nữa.

Sức ảnh hưởng của nó lan toả ra toàn tỉnh Thiên Vân. Mà trực tiếp chịu ảnh hưởng nặng nề nhất chính là thành phố Hạng Nam.

Các đồng chí ngồi ở đây cũng đều biết, thành phố Hạng Nam tuy là thành phố lớn, nhưng chỉ tiêu mức phát triển kinh tế của các ngành chỉ đứng ở hàng trung bình trong toàn tỉnh.

Việc này có liên quan mật thiết với quy mô lớn của thành phố Hạng Nam. Tập đoàn Hoành Không mang đến cơ hội ngàn năm hiếm có chúng ta không thể để nó xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Phải loại bỏ tất cả những nhân tố bất lợi có khả năng gây ra sự thất bại cho việc đệ trình hạng mục. Có vài đồng chí cách nhìn quá nông cạn, quá để ý đến quyền lực của cá nhân.

Có lẽ cho rằng Tập đoàn Hoành Không chính là tài sản tư hữu của riêng anh ta, cách nghĩ này là không thể chấp nhận được.

– Việc này có phải là nói quá nghiêm trọng rồi hay không, chẳng qua là thay một đồng chí mà thôi. Tính quan trọng của đồng chí Triệu Hướng Vân đương nhiên không cần nói cũng biết, nhưng nếu thiếu anh ta thì tôi thấy cũng không nghiêm trọng đến mức sẽ dẫn đến bước thất bại có phải không?

Kim Nhân Viễn nói, bởi vì lần trước Diệp Phàm đã tiến cử Cái Thiệu Trung vào tổ Đệ trình nên Kim Nhân Viễn muốn trả cho Diệp Phàm món nợ nhân tình.

– Đồng chí Triệu Hướng Vân là một trong những lãnh đạo tỉnh chủ yếu trong Tổ Đệ trình hạng mục lúc trước. Tính quan trọng trong đó nhất định là tương đối lớn.

Hơn nữa, đồng chí Triệu Hướng Vân rất quen với công việc này. Đồng chí Diệp Phàm vô cớ đưa ra một vài lý do không chính đáng như thế, tôi thấy anh ta căn bản chính là lấy công trả thù tư.

Lần trước đồng chí Triệu Hướng Vân xuống điều tra Tập đoàn Hoành Không, hơn nữa anh ấy là người phụ trách Tổ điều tra. Chính vì việc này mà dẫn đến một số đồng chí có chút oán giận trong lòng.

Nhưng việc này cũng không thể trách đồng chí Triệu Hướng Vân có phải không nào? Cử anh ta xuống điều tra cũng là quyết định của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh mà.

Huống chi việc đồng chí Triệu Hướng Vân báo cáo lại đều là thực sự cầu thị chứ không hề có một chút giả dối nào, cho nên, đồng chí lòng dạ của đồng chí Diệp Phàm tôi thấy có phải là phải đề cao một chút hay không

Vì thế, Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân có cảnh cáo nhất định cũng là phù hợp.

Lưu Hưng Quốc nói, liếc nhìn Chủ tịch Khúc, nói,

– Nghe nói đồng chí Diệp Phàm đã trao đổi với Chủ tịch Khúc về việc này rồi, kết quả thế nào Chủ tịch Khúc có thể nói ra hay không?

– Về việc này thực sự đồng chí Diệp Phàm đã báo cáo với tôi, hơn nữa, thực sự là có chút mâu thuẫn.

Thậm chí có thể nói là rất kịch liệt, tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm cũng nói ra cách nhìn và giải thích của anh ta.

Tại thời điểm quan trọng trước mắt, tuy Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân đều có sắp xếp đồng chí xuống dưới chỉ đạo triển khai công việc.

Nhưng việc cụ thể vẫn là đồng chí Diệp Phàm đi làm có phải thế không nào? Nếu vào lúc này mà cảnh cáo Diệp Phàm, có phải là sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực nhất định hay không.

Đến khi đó tôi có chút lo lắng rằng đồng chí Diệp Phàm mang tâm sự mà tiếp đón Đoàn Khảo sát thì hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng.

Vì thế vào thời khắc quan trọng này, không nên cảnh cáo đồng chí Diệp Phàm. Hơn nữa hôm nay khi đồng chí Chiếm Hữu Quang xuống, thái độ của đồng chí Diệp Phàm đã có biến chuyển rất lớn.

Ngoài ra còn nghe theo mọi sự sắp xếp của Uỷ ban nhân dân tỉnh, chỉ là đưa ra suy nghĩ đồng chí Triệu Hướng Vân không phù hợp với công việc Đệ trình hạng mục mà thôi.

Chủ tịch Khúc nói.