Chương 3002: Chuyện của Kiều Viên Viên nên giải quyết rồi.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tiểu tử, công lực cũng tăng lên không ít đó, tuy nhiên, căn bản không phải đối thủ của ta.

Sửu Vô Đoan lên mặt khinh bỉ.

– Cũng chưa chắc.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, ngư long thập bát biến lại được hắn đem ra, giống như cá đang bơi mà trượt tới. Còn ông già mù kia vẫn ngồi trên trống mà không nói tiếng nào, ra vẻ đang xem cuộc chiến.

Sửu Vô Đoan sửng sốt, chưởng vừa rồi quả là không phải thường, tuy nhiên, giờ phút này Diệp Phàm chẳng khác nào cá bơi trong nước.

Chưởng lực của Sửu Vô Đoan khiến cho các đồ dùng trong đại sảnh bị thu hết lại và bị vỡ vụn, nhưng lại không động được đến Diệp Phàm.

Lão già kia nổi cơn thịnh nộ, hừ một tiếng, hai tay bí mật tập trung lực định rằng một chưởng sẽ xuất toàn lực.

– Đến rừng cây phía sau chơi đi, lão phu thích nơi này, đừng tiêu hủy nó.

Lão mù đột nhiên hừ nói.

Sửu Vô Đoan sửng sốt, hừ nói:

– Nếu không muốn nơi này bị tiêu hủy hết thì hãy đi cùng ông đây.

– Đi thì đi.

Diệp Phàm cũng sợ bị tiêu hủy Hồng Diệp Bảo, nói xong lại trườn vào rừng như một con cá. Còn lão mù vừa mới động đậy, ngồi xổm trên trống thì mấy cái trống cứ thế mà bay vào rừng.

Diệp Phàm âm thầm kinh hãi, biết đã gặp phải cao thủ. Động tác của ông ta nhẹ nhàng hơn hắn nhiều. nội khí phun ra không hề có độ mạnh.

Đánh qua đánh lại, hai bên đấu nhau tới mấy chục chiêu trong rừng.

Thấy Sửu Vô Đoan làm phiền, tuy nhiên, Diệp Phàm càng đánh càng kinh hãi. Diệp Phàm dùng hai chiêu Ngư long thập bát biến, đánh tới đánh lui mấy chụ chiêu cuối cùng cũng bắt được điểm sơ hở của Sửu Vô Đoan, bị Diệp Phàm đá cho một cước liền đập và gẫy mất ba cây đại thụ.

Đúng lúc này, con dơi Diệp Phàm bắt đầu xuất hiện. ánh mắt chim ưng đã phát hiện ra, ánh mắt lão mù kia không ngờ lúc này lại giật giật.

– Chờ đã, để lão phu đo cân nặng của hắn xem.

Lão mù vừa nói xong, lặp tức đi về phía Diệp Phàm. Lập tức, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ truyền đến, dường như Diệp Phàm đang bị một cái động đen thui hút vào trong, toàn than không nghe lời mình nữa, cứ thế tiến thẳng đến chỗ lão mù.

Tuy nhiên, con dơi kia vẫn bay trước mặt Sửu Vô Đoan một chút. Lập tức, một dòng máu tươi phun ra, Sửu Vô Đoan không ngờ mũi mình như vừa bị một nhát đao chém qua. Lão già kia nỏi trận lôi đình, không muốn sống nữa mà lao tới chỗ Diệp Phàm.

Bang…

Một tiếng giòn vang, Sửu Vô Đoan không ngờ bị lão mù cho một cái bạt tai và văng đi đến hơn mười mét. Dường như khi bị đâm gãy hai cây to thì mới dùng lại được.

– Tiền bối, ngài tuyệt đối không thể để cho tên tiểu tử kia lừa.

Sửu Vô Đoan hét lớn.

– Lão phu thử võ công của ya, chưa tới phiên ngươi phải nhiều chuyện.

Lão mù hừ một tiếng, Sửu Vô Đoan vội lau máu trên mặt, không dám lên tiếng.

– Con dơi này không tệ, để lão phu nhìn một cái.

Lão già vừa nói xong, Diệp Phàm lập tức kinh hãi, đối với những người võ công bình thường thì không thể nhìn thấy con dơi này, không ngờ lão già này lại có thể phát hiện ra.

Cho nên, Diệp Phàm muốn nhanh chóng thu hồi con dơi về. Nhưng đã chậm một bước, dù có dùng lực thế nào, cũng không thể làm cho lão già kia bay đi.

– Đúng vậy tiền bối, con dơi kia chính là do Diệp Phàm bí mât dùng quả thiên thọ lấy ra.

Lúc này, Sửu Vô Đoan tự dưng hét lớn.

– Cái gì mà quả thiên thọ, vớ vẩn, loạn rồi. Tiền bối, ông đừng bị anh ta lừa, tôi căn bản không biết quả thiên thọ nào cả.

Diệp Phàm khẩn trương kêu lên, biết là Sửu Vô Đoan đang nói dối, bởi vì anh ta căn bản không nhìn thấy con dơi kia.

– Nói láo, con dơi của ngươi vốn rất nhỏ, bây giờ không phải đã lớn hơn rồi sao?

Sửu Vô Đoan đang lừa gạt.

– Người đã thấy con dơi của ta chưa?

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi ngược lại.

– Đương nhiên rồi, không thấy thì sao ta nói được chứ.

Sửu Vô Đoan nói.

– Tôi thấy ông mới đang nói láo, cái mũi của ngươi vừa bị cắt là do con dơi đó. Ông nói có nhìn thấy mà sao lại không tránh, tiền bối, ông tuyệt đối không được nghe theo lời anh ta, anh ta nói láo đấy.

Diệp Phàm hừ nói.

– Đó là bởi vì con dơi bay quá nhanh, vừa rồi tiền bối bảo dừng tay, nên ta mới bị ngươi đánh lén.

Sửu Vô Đoan lấp liếm.

Bang một tiếng, lần này Sửu Vô Đoan bị lão già tát cho một cái bay xuống đất, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Lần này mặt y toàn là máu. Dến cái mũi cũng bị đánh cho rơi ra ngoài. Chỉ còn lại mỗi cái lỗ nhỏ.

– Ngươi còn nghi ngờ lão phu có phải không? Ngươi nhìn thấy, vậy thì lão phu thành cái gì? Muốn thấy con dơi đó đâu phải chuyện dễ, thật nực cười.

Người cho rằng lão phu là kẻ ngốc sao?không phải là muốn mượn tay lão phu để trả thù sao. Loại người như ngươi, muốn chơi với lão phu, còn lâu.

Lão già thản nhiên nói. Đột nhiên vỗ trống một cái, một luồng sát khí trong nháy mắt bay tới trước mặt Sửu Vô Đoan, két một tiếng.

Diệp Phàm sợ tới mức thiếu chút nữa không ngậm miệng lại được.

Bởi vì, cái đầu của Sửu Vô Đoan vốn đã như quả dưa hấu rồi giờ lại bị nổ tung thành năm bảy mảnh.

Máu tươi bắn ra tung tóe, trong đống bùn đất chỉ còn lại một khối thịt không đầu máu chảy đầm đìa.

– Tiền bối..

Đó là tiếng cuối cùng mà Sửu Vô Đoan nói ra.

– Khinh thường lão phu, ắt phải nhận lấy cái chết.

Lão mù nói như một việc bình thường, dường như vừa rồi không phải là giết một cao thủ mà chỉ là giết một con gà thôi.

– Thấy không chàng trai trẻ, chỉ cần người giao ra quả đó, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng. Đương nhiên, ngươi mạo phạm đệ tử của ta, tội chết có thể miễn, nhưng, lão phu chỉ cần hai cái đùi của ngươi là được.

Giọng của lão mù vẫn rất bình thản.

– Tôi không hiểu tiền bối đang nói gì, tôi thực sự không có cái gọi là quả thiên thọ đó. Trước đây khi theo phái Hoa Sơn vô tình có lấy được một cái hộp.

Đó là chuyện bí mật có liên quan đến Huyết trích Tử thời Ung Chính. Chỉ là lấy được ba cái huyết trích tử vương khí.

Những thứ khác thì tôi quả thật là không biết. Hơn nữa, lúc đó còn thiếu chút nữa bị Sửu Vô Đoan hại chết.

Diệp Phàm nói.

– Chàng trai, đừng có giả bộ để lừa lão phu. Chẳng lẽ ngươi không muốn mạng của vợ mình nữa sao? Thật ra, lão phu rất mong ngươi tỉnh ngộ.

Sự kiên trì của lão phu cũng có hạn thôi. Kết cục của Sửu Vô Đoan ngươi đã thấy rồi đấy. Nếu như không cầu xin ta, ta có thể để chuyện trôi qua dễ dàng vậy sao?

Cho nê, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Không phải có câu nói như vậy sao, kẻ thức thời mới là người tài giỏi.

Lão già hừ lạnh nói.

– Cô ta là ai?

Diệp Phàm sợ hãi, trong mặt hiện lên bong dáng một cô gái.

– Hãy bớt nói nhảm đi, nói mau, thứ đó ở đâu?

Lão già gằn giọng. đột nhiên nhìn con dơi đang dãy dụa trên không, cười nói:

– Cũng được, ta chơi với nó trước.

Đối với các người mà nói, con dơi này dường như rất thần bí đáng sợ. Ha ha, có lẽ là chiêu sát khí nhất của ngươi.

Tuy nhiên, trong mắt lão phu, nó chỉ là một thứ đồ chơi thôi.

Lão già nói xong nhè nhàng gõ trống một cái.

Tuy nói là gõ nhẹ, nhưng Diệp Phàm hiểu được. Lực mà khi nãy lão dùng có thể tương đương với ngũ mã phanh thây đó. Dù là gõ nhẹ, nhưng nói không chừng con dơi của hắn đã bị hủy rồi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu được điều mà sư phụ đang chú ý, cho nên, cũng không có gì phải sợ hãi cả.

– Vậy thì ông cứ thử xem.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

– Có chút dũng khí đó, tuy nhiên, vô dụng.

Lão già âm thầm cười tủm tỉm, mắt nhìn còn tay thì gõ vào trống.

Đúng lúc này, lão già chợt dừng lại cách trống chỉ vẻn vẹn có vài centimet. Hai mắt mở to, nhìn vào không trung.

Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm ngạc nhiên khi phát hiện ra điều đó, không biết từ khi nào trên không trung xuất hiện một con dơi.

Con dơi vươn cánh ra cũng phải rộng ngang với một con chim ưng. Hai tai nó to như tai người, đôi môi đỏ hơi mở ra, lơ lửng trên không trung, hai mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào lão mù.

Nương tích, chỉ là một con dơi thôi mà. Nhưng nó là do tất cả tinh hoa nội khí ngưng tụ mà thành, nhưng cũng phải cần nội khí cực lớn thì mới có thể tạo ra một con dơi to như vậy.

Bang…

Một thanh đao sắc nhọn lao đến, lão già vì tránh chưởng đã nên đã đánh mạnh vào mặt trống.

Tuy chỉ có vẻn vẹn âm thanh là truyền đến tai Diệp Phàm, những hắn cảm thấy như nhiệt huyết đang sôi trào, không tự chủ được mà lùi về sau mười mấy bước chân.

Mà cánh con dơi trên không trung chỉ hơi động một chút, mắt lão già đó tinh tường như vậy, nhanh chóng công kích con dơi.

Tiếng răng rắc vang lên thật lớn, phía sau con dơi chừng năm mươi mét, một cây to bị cắt ngang, phát ra những âm thanh cách cách.

May mắn là phạm vi của Hồng Diệ Bảo cũng lớn, nếu không thì đúng là đã hù người khác sợ chết rồi.

Lão già tức giận, vung một đòn gõ mạnh lên mặt trống.

Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm đã phát hiện, theo những âm thanh do trống tạo ra là những hơi nước ngưng tụ thành những sợi như sợi len nhỏ có mũi nhọn tiến về phía con dơi.

Tuy nhiên, con dơi kia thực sự lợi hại. Đôi cách trên không trung lóe lên, không khí xung quanh người như bị ngưng tụ lại vậy.

Trong nháy mắt, không khí và nhiệt độ giảm xuống, không ngờ trên không trung xuất hiện rất nhiều khối băng quỷ dị.

Nương tích, đây không lẽ là Thủy Công luyện đến cảnh giới cao nhất mà tạo thành. Không khí trước mắt Diệp Phàm đã ngưng tụ thành cả một bức tường rồi. đương nhiên, nó có thể chuyển thành băng. Nhưng lực tấn công không mạnh, chỉ đẹp mà thôi.

Lão già vừa chớp mắt, phát hiện ra âm thanh trống của mình đã bị làm cho đông cứng trên không trung.

Những âm thanh răng rắc chói tai truyền đến, song âm bị đánh tung trên không trung mà tan thành vô hình.

Lão già cự kỳ tức gận, hai mắt đỏ lên.

Lão đột nhiên nhảy lên, chắc cũng phải cao đến bảy tám mét, quay một vòng 360 độ trên không trung, đầu dưới chân trên, hai tay cần dùi đánh thật lực trên mặt trống.

Diệp Phàm đột nhiên thấy như mình không thở nổi, cảm giác nghẹt thở như trái tim đang bị ngừng đập. hắn nhanh chóng muốn lui về sau, tuy nhiên, dường như cơ thể đã bị luồng đạn bao vây, toàn thân không nghe theo lời mình nữa.

Từ trên mặt trống bắn ra những hạt giống như những viên đạn, tất cả số đạn đó đều là do sóng âm hình thành, chúng đang tập trung toàn bộ để hướng về phía con dơi.

Hơn nữa, những viên đạn đó chỉ cách con dơi có nửa mét thì đều bị làm cho nổ tung.

Những viên đạn song âm bị nổ ra bay tứ tung như những hạt cát nhỏ, trong lúc nhất thời, không trung nổ tung ngàn vạn hạt cát mịn tấn công ngược trở lại.