Chương 2759: Có Thể Cứu Chữa

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Được Tuyết Nha cầm đi, tôi đi lúc sau đã thấy lấy mất. Tuyết Nha đi vội vàng, Tuyết Hồng nói cô về nhà một chuyến cầm thiệp đi có lẽ là hỏi ỷ kiến người nhà. Hom nừa, có lẽ nhà họ Tuyết cũng sẽ ngồi không yên.

Thôi Kim Đồng nói.

Hừ, một đám rác rưởi!

Đúng lúc này cảnh cửa phòng họp bị ai đó đá một cái làm bổn người đều giật minh.

Thôi Kim Đồng đang định quát bảo vệ sao lại thế thi phát hiện Thiên Thông vẻ mặt buồn rầu, tức đến mức sùi bọt mép đang đứng ở cửa.

Đường Thành vội vàng chạy ra, phát hiện hai bảo vệ có vũ trang đã bị người này đánh ngã. Có lẽ là khi đá cửa làm ngã hai người.

Đồng chỉ Thiên Thông, anh làm gì thế, vô tổ chức kỷ luật quá.

Thôi Kim Đồng tức giận rống lên.

Kỷ luật cái con khi, kỷ luật có thể cứu bọn họ sao? Các anh nói xem, binh thường các anh được gọi là đơn vị bộ đội gi? Tinh anh của nước cộng hòa, tôi thấy tất cả đều là một đống ngu ngốc, rác rưởi! Chẳng những không bào vệ được cao thủ trong đội, người ta bên ngoài đổ máu, ngay cả tính mạng cũng không tiếc, các anh đã làm cái trò gì?

Hiện giờ đến người nhà của hắn cũng không bảo vệ được. Các anh làm như vậy khiến anh hùng cũng không yên lòng đấy.

Hơn nữa, ngay sau khi em gái của tôi gặp hại, các anh đã thật khiến cho người ta thất vọng.

Thiên Thông mở miệng liền mắng, giọng vừa thô vừa giống như sét đánh.

Làm Thôi Kim Đồng sợ tới mức vội vàng qua đóng cửa lại, may mắn phòng này là phòng cách âm, cửa có thể chống lại mấy cái đá chi là cài của hơi bị hòng, không có tật xấu gì.

Cậu ngồi xuống cho tôi!

Đột nhiên, rầm một tiếng nổ vang lên, Cung Khai Hà không ngờ đập bàn, đây không phài là việc thường thấy.

Khí thế của Thượng tướng của TQ phát ra, ngay cả Thiên Thông nhìn qua cũng sợ đến mức lui một bước, im thít, rõ ràng khỉ thế vừa rồi yếu đi không ít.

Tuy nhiên, vẫn muốn giữ chút thể diện, ấp úng nỏi:

Tôi nói nào có sai? Nghe nói ban đầu các anh sắp xếp bộ đội bảo vệ bên ngoài Hồng Diệp Bảo.

Sau sao lại thế này. Các anh không ngờ bỏ đi, chỉ còn lại cỏ ba người phổi hợp với Lỷ Tùng thay phiên nhau bảo vệ.

Nếu còn có nhiều người thì mấy chục tay sủng có cao thủ nào dám từy tiện vào. Y cũng không phải kim cương, tôi nói có sai không?

Tôi biết, các anh biết Diệp Phàm không ở đây, các anh lập tức liền mặc kệ. Đây là hành động gì, được chim quên ná, được cá quên nơm, một hành vi vong ân bội nghĩa điển hình.

Thiên Thông vừa nói xong Đường Thành nghe nói muốn bật cười. Người này lý lớn không nói, lại nói có chút thủ vị.

Sao lại thế này?

Cung Khai Hà quay đầu hỏi Thôi Kim Đồng.

Việc này là do đồng chí Tây Môn Hồng tướng quân phụ trách sắp xếp. Nghe nói là bên kia có hành động đặc biệt không đủ người. Khi cử người bảo vệ Hồng Diệp Bảo cũng không phải là cảnh sát có vũ trang bình thường mà là bộ đội giông như Báo Săn, thân thủ mỗi người đều đạt nhị đẳng đỉnh giai.

Thôi Kim Đồng vẻ mặt khó coi, ừên mặt có tia xấu hổ.

Tôi nói có đủng không? Mục đích của các anh đừng cho là tôi không biết, còn không phải là đưa những người này đi chỗ khác muốn gần quan được ban lộc.

Không phải là muốn Diệp Phàm lúc nhàm chán có thể tùy tiện dạy bọn họ chút kỹ năng sao.

Hơn nữa, các anh đem nhiều cao thủ nhị và tam đẳng đỉnh giai đến, trong đó còn có một mục đích là muốn Diệp Phàm giúp các anh lựa chọn nhân tài. Hiện giờ Diệp Phàm là người đã chết, chúng ta lập tức liền phủi tay chạy lấy người rồi. Thiên Thông tôi nói các anh vong ân phụ nghĩa không sai chút nào, tôi nhổ vào. Mẹ kiếp, đều không ra cái gi cà. Thiên thông lại đầy mạnh mẽ.

Lập tức gọi điện thoại cho Tây Môn Hồng cho tôi.

Cung Khai Hà tức giận môi có chút phát run.

Tướng quân Tây Môn hiện giờ đang chỉ huy hạm đội Đồng Hải ở gần Thái Binh Dương tìm tung tích của hắn, còn chưa về tổng bộ.

Thôi Kim Đồng nói.

Chuyển được.

Cung Khai Hà hừ hai tiếng.

Một thượng tá đứng bên cạnh là thư ký chuyên trách của Cung Khai Hà, lập tức lấy ra một chiếc điện thoại đặc biệt.

Không lâu cung kính đưa cho Cung Khai Hà. Chk sau khi nhận lấy điện thoại ừ à một hồi xong cúp máy.

Tức giận đập điện thoại lên bàn mắng:

Dương Quốc Đào ơi là Dương Quốc Đào, anh thật đúng là gây sự, lần này bất kể như thế nào tôi sẽ không bỏ qua cho anh.

Tôi đã từng nói người này không đồng lòng với chủng ta, nên đá ra ngoài từ trước. Mẹ kiếp, hóa ra là y làm. Tuy nhiên, việc này là do Tướng quân Tây Môn phụ trách,

CÓ liên quan gì đến người làm công tác tư tưởng chính trị như y?

Lỷ Khiếu Phong hừ một tiếng hỏi.

Y nói mấy cán bộ này tư tưởng chưa ổn định, hơn nữa trong đó có một nửa đều là Tổ đặc nhiệm A chọn phái là những người hoàn hào.

Thậm chỉ nếu tốt có thể chính thức gia nhập đội. Cho nên trước tiên phải tiến hành giáo dục đối với họ.

Bởi vì đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A đều là tinh anh, không phải đội viên chính thức bộ đội bên ngoài cũng là tinh anh, không thể buông lỏng việc giáo dục tư tưởng đối với bọn họ.

Hơn nữa, Báo Săn cũng cho y rút một nhóm người đến trường Đảng trong tổ chúng ta

học tập.

Không thể tường tượng được trong lúc mấu chốt này không ngờ xảy ra chuyện. Việc này đồng chí Tây Môn Đông Hồng cũng quá là không báo cáo với tôi.

Lát nừa tôi sẽ yêu cầu y báo cáo.

Cung Khai Hà vẻ mặt ngây ra nói.

Muốn làm công tác tư tường chính trị, mỗi ngày làm những việc đó thi có rắm để dùng. Có thể làm thành cơm ăn sao, có thể tăng mạnh thục lực của Tổ đặc nhiệm A sao? Tất cả đều là những lời nói suông vô nghĩa.

Cậu lài nhải ỉt cho tôi.

Cung Khai Hà ngăn, nói:

Công tác tư tưởng là bắt buộc, hơn nừa, không thể chậm trễ, phải không ngừng giáo dục, chỉ có như vậy mới có thể rèn luyện tâm tính, đồng chí Quốc Đào xuất phát là tốt, tuy nhiên nếu coi đây là súng thì dùng hơi quá.

Tôi thấy căn bản chính là y có ỷ xẩu, coi đây là mánh lói, đon giản không phải là muốn mở rộng lực ảnh hưởng của y trong Tổ đặc nhiệm A sao.

Y vẫn cho là chúng ta xa lánh y, chúng ta nào có như vậy. Cho nên y muốn tăng mạnh lục ảnh hường của minh, do đó tăng cường ảnh hường trong đội.

Đơn giản chính là tăng tiếng nói thôi. Tuy nhiên, y làm như vậy không có gì đáng trách.

Nhung không thể tùy tiện lấy người đi. Cái này là thế nào loạn rồi.

Thôi Kim Đồng cũng hừ lạnh nói.

Việc này không cần bàn nửa, tôi về xong sẽ báo cao.

Cung Khai Hà khoát tay, nhìn Thiên Thông một cái hòi:

Ý của cậu là gì?

Ông hỏi tôi tôi hỏi ai?

Thiên Thông túc giận hừ một tiếng xoay người đi vừa đi vừa nói:

Tôi muốn gặp em gái và chị dâu, cũng không có gi nói với lũ sâu bọ các anh.

Sâu bọ, sâu bọ ở đâu?

Vừa mới mở của, một giọng nói vang lên ở lối đi.

Vâng ủy viên Kiều, đây là chúng tôi nói đùa.

Thiên Thông vội vàng cười, gã lên tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng lẻn mất. Gã có chút sợ cán bộ cao cấp đấy.

ủy viên Kiều, mời ngồi.

Cung Khai Hà đưa hai tay về phía trước, tuy nói Cung Khai Hà cũng là cán bộ cấp Phó nhà nước nhưng Kiều Viễn Sơn người ta là ủy viên quân ủy, hơn nữa phụ trách công tác của Ban Tổ chức trung ương, cấp bậc cao hơn một điểm rồi.

Tôi vừa từ chỗ Kiều Viên Viên về đây, đã điều tra rõ sự việc chưa?Kiều Viễn Sơn cũng ngồi xuống hỏi.

Việc này kính xin ủy viên Kiều yên tâm, chúng tôi tuyệt đối giải quyết tốt. Tuy nhiên, trong đó có một số vấn đề không tốt.

Cung Khai Hà nghiêm một cái nói.

Vậy được, các anh giải quyết tốt sau đó có thể trực tiếp nói với tôi một tiếng, tôi có việc đi trước.

Kiều Viễn Sơn cũng không nói nhiều đứng lên đi.

Ông ta cũng biết, trong chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, mặc dù là cán bộ cấp như ông việc không nên hỏi cũng không thể hòi.

Ôi, việc này

Thôi Kim Đồng nhìn bóng ủy viên Kiều có chút buồn bã khuẩt ở góc hành lang.

Phía trước có chiếc thuyền, chúng ta có thể cứu chữa.

Tiếng Đế Thiết hét lên, Diệp Phàm và Bỉ Á Lạc Phu giống như bừng tinh trong mộng, dụi dụi mắt lập tức mừng rờ.

Cách đó khoảng năm sáu hải lý chắc chắn có thuyền, nhìn có vè nhỏ, có lẽ là thuyền cá khoảng một ngàn tấn.

Nhanh chóng cầu cứu.

Diệp Phàm hét lên, bởi vì không có đạn tín hiệu nên ba người đành dùng nội khí để hét lên.

Người ữên thuyền vừa nghe lập tức có mấy người chạy lên boong thuyền. Vừa thấy thuyền hướng về phía bè gỗ của mấy người Diệp Phàm.

Tuy nhiên, khi thuyền đến gần Diệp Phàm cảm thấy mẩy người đó ăn mặc có chút kỳ quái, giống như trong phim cướp biển vùng Cariber.

Hai người còn lại cũng thoáng nhìn nhau.

Mẹ kiếp, bây giờ còn có người đóng giả cướp biển để lừa người nừa, thật đủng là

điên.

Đế Thiết cười lớn.

Không chừng đúng là cướp biển, chúng ta cẩn thận một chút. Cậu xem hình như có người cầm súng. Nếu như thuyền đánh cá sao có súng?

Bỉ Á Lạc Phu có chút lo lắng, đề phòng. Thật ra Diệp Phàm đã cảnh giác từ trước.

Các anh ở đâu?

Có người cầm loa hét lên bằng tiếng anh.

Chúng tôi đi du lịch, gặp gió lốc bị chim thuyền.