Chương 3503

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ba đã nói với con rồi, cái này có liên quan đến việc thay đổi ở Tỉnh ủy Thiên Vân. Ba ngĩ, việc này chính là kế hoãn binh của Ninh Chí Hòa.

Khi nào bên con ổn thỏa thì ông ấy sẽ nghĩ cách loại trừ ảnh hưởng. Đây chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi.

Chức vị của con càng cao thì phạm vi công tác của con càng rộng hơn. Tầm nhìn của con cũng phải rộng hơn, nếu không thì không thể tiếp tục con đường làm quan đâu. Kiều Viễn Sơn tận tình khuyên nhủ.

– Con không muốn làm tể tướng, con chỉ là một chiếc thuyền rách mà thôi, cho nên, đi đến đâu con sẽ tính đến đó. Diệp Phàm nói.

– Con cứ suy nghĩ điều ba nói đi Kiều Viễn Sơn khá buồn bực, liền cúp máy trước.

– Nghe nói cháu từ chức rồi à? Chuyện gì xảy ra thế? Không lâu sau, Kiều Hoành Sơn cũng gọi điện đến.

– Cháu bị bắt buộc đấy, bọn họ quá đáng quá. Diệp Phàm nói.

– Ha ha, ta thấy cháu mới là người quá đáng, đây là cháu đang ép Tỉnh ủy Thiên Vân đấy. Cháu lấy lực lượng của cá nhân để chống lại bọn họ. Nếu người ta làm thật thì cháu chỉ còn nước khóc dòng mà thôi. Kiều Hoành Sơn phỏng chừng đang vui mừng trước tai họa của người khác.

– Khóc cái gì, cháu càng được tiêu diêu tự tại. Diệp Phàm hừ nói.

– Tề Thiên có phải người cháu giới thiệu không? Kiều Hoành Sơn chuyển sang chuyện khác.

– Vâng, việc này cháu đành phải xin lỗi bác thôi. Bác hiểu tính của cháu mà, nếu đã đồng ý người khác, chỉ cần có thể giải quyết được là cháu sẽ không thay đổi. Tuy nhiên, chuyện của Thế Hào đành phải gác lại đã, sau này có cơ hội chúng ta lại cố gắng. Lời này cháu hứa đấy. Bác, lần này Diệp Phàm cháu xin lỗi bác, thực sự xin lỗi. Diệp Phàm nói với giọng bi thương.

– Người nhà thì không giúp lại đi giúp người ngoài. Hôm nay ta mới biết một con người mới của Diệp Phàm cháu đấy. Kiều Hoành Sơn tức giận nói.

– Không phải bác cũng tìm người giới thiệu Thế Hào rồi sao? Chẳng qua là một để cử phía dưới, chứ có phải từ trên dội xuống đâu? Đối với thượng tầng thì cháu cũng chịu, bác chỉ cần mở lời một cái không chừng có thể khiến Thế Hào đi lên được. Đến lúc đó, Tề Thiên cũng không trách được cháu có đúng không? Diệp Phàm nói.

– Cháu còn ngụy biện nữa, cháu không biết sự đề cử của Cung Khai Hà đối với Thế Hào là rất có sức mạnh hay không. Bởi vì, người đề cử lần này chính là Tập đoàn quân thứ hai tại Thủy Châu. Sự đề cử của Báo Săn là rất có phân lượng.

Ta biết, đây căn bản là việc Cung Khai Hà có thể làm được. Nếu xét về ức mạnh thì đại bá đây còn kém hơn đồng chí Cung Khai Hà nhiều. Nếu để lại một thời gian nữa như cháu nói thì Thế Hào làm gì còn hy vọng nữa. Kiều Hoành Sơn bất mãn nói.

– Thật sự xin lỗi bác, việc này thật sự xin lỗi bác. Tuy nhiên, sau này có cơ hội nhất định cháu sẽ nghĩ cách. Cháu biết bác rất tốt với cháu, trong lòng cháu không bao giờ quên. Nhưng bác cũng hiểu bản tính con người cháu, mong bác thông cảm cho cháu một thời gian. Diệp Phàm vẻ xin lỗi nói.

– Thôi được rồi, cháu để tâm chuyện này là được. Tuy nhiên, chuyện của cháu cũng phải suy nghĩ một chút, đừng hành động theo cảm tính nữa. Cơ ngơi ngày hôm nay không phải dễ dàng mà có được, cháu cũng phải rất vất vả mới lên được vị trí đó. Không thể buông xuôi như vậy, phải suy nghĩ cho kỹ nhé. Kiều Hoành Sơn nói rồi cúp máy.

Tốc độ của Đường Quang Hùng đúng là rất nhanh, sáng hôm sau đã đem đơn từ chức của Diệp Phàm đến chỗ Ninh Chí Hòa, mà Khúc Chí Quốc cũng có mặt ở đó.

– Cứ đặt đó đi. Ninh Chí Hòa thái độ lạnh nhạt.

– Tôi thấy việc này cũng khá lớn, hay là thảo luận một chút thế nào? Có một số đồng chí đã cố chấp như vậy thì chúng ta cũng phải có một thái độ rõ ràng. Không thể dung túng cho loại oai phong tà khí này. Đường Quang Hùng yêu cầu triển khai cuộc họp bí thư.

– Đồng chí Quang Hùng, sao gọi là oai phong tà khí, hy vọng cậu có thể phân biệt rõ ràng một chút. Đây chẳng qua chỉ là một tờ đơn từ chức thôi mà, không liên quan gì đến oai phong tà khí gì cả. Ninh Chí Hòa thản nhiên hừ một tiếng, Đường Quang Hùng có thể nghe ra, Ninh Chí Hòa rất không hài lòng đối với cách nói của mình.

– Đồng chí Diệp Phàm từ chức, lúc đó còn lôi kéo hai đồng chí. Hơn nữa còn một số đồng chí đang ồn ào. Tôi sợ nếu giải quyết chậm trễ thì bọn họ sẽ tưởng là Tỉnh ủy chúng ta sợ họ, không có biện pháp gì với bọn họ. Nếu như vậy thì tôi lo Tập đoàn Hoành Không sẽ mất đi sự ổn định. Không thể để một số nhân tố mà gây ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn được. Tôi đau lòng lắm, Bí thư Ninh không đau lòng sao? Đường Quang Hùng nói, ra vẻ ép Ninh Chí Hòa.

– Cậu biết không thể để Tập đoàn Hoành Không bị hủy, chẳng lẽ cậu không biết đồng chí Diệp Phàm chính là sư tài lôi Tập đoàn Hoành Không từ vũng bùn đi lên sao? Đồng chí Quang Hùng, cậu nói một chút xem, Tập đoàn Hoành Không có thể thiếu được Diệp Phàm sao? Ninh Chí Hòa hừ lạnh nói, đối với thái độ của Đường Quang Hùng như vậy, Ninh Chí Hòa cũng rất tức giận.

Hơn nữa, việc Diệp Phàm từ chức khiến cho Tỉnh ủy Thiên Vân trở nên rất bị động, khiến cho Tỉnh ủy lâm vào tình cảnh rất xấu hổ.

Bây giờ là tiến thoái lưỡng nan, nếu không đồng ý Diệp Phàm từ chức thì đồng nghĩa với việc Tỉnh ủy Thiên Vân thỏa hiệp. Nếu đồng ý thì Ninh Chí Hòa biết tuyệt đối không thể làm như vậy được.

– Cái này, tôi thấy thay đổi người cũng có thể làm cho Tập đoàn Hoành Không phát triển ổn định mà. Đường Quang Hùng nói.

– Ổn định à, đồng chí Quang Hùng, cậu vừa mới xuống dưới, không biết hiện trạng trong hai năm nay của Tập đoàn Hoành Không. Tuy nói xử lý Diệp Phàm, nhưng đối với những đồng chí có năng lực như vậy Khúc Chí Quốc tôi luôn tin tưởng. Có thể nói, nếu không có Diệp Phàm thì trên đời này đã không có Tập đoàn Hoành Không, càng không có Khu kinh tế Hoành Không.

Thành tích của đồng chí Diệp Phàm đat được luôn nhận được sự tán thành của các đồng chí các cấp. Từ việc quần chúng xúc động tại hiện trường hôm đó là có thể nhìn ra. Nếu chúng ta để cho đồng chí Diệp Phàm từ chức thì Tập đoàn Hoành Không sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm. Đó là sự thật. Khúc Chí Quốc nói.

Đường Quang Hùng cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì lúc trước Khúc Chí Quốc là người ủng hộ mạnh mẽ việc xử phạt Diệp Phàm. Không ngờ hôm nay lại chuyển 180 độ như vậy.

Lực lượng gì khiến cho thái độ của Khúc Chí Quốc thay đổi chỉ trong vài ngày như vậy, chẳng lẽ Diệp Phàm đã nói với ông ta điều gì đó?

– Vậy ý của hai đồng chí là gác việc này lại? Đường Quang Hùng hỏi.

– Trước tiên hãy xử lý một thời gian đi, để cho đồng chí yên tĩnh một chút. Đương nhiên, cũng là để cho chúng ta cân nhắc xem việc này đã xử lý thích đáng hay không, công bằng hay không. Hơn nữa, có một số việc thời gian trôi đi, tư tưởng con người cũng sẽ thay đổi. Ninh Chí Hòa nói, mịt mờ phê bình việc xử lý Diệp Phàm lần trước có chút không công bằng.

Đây cũng là trực diện phê bình Đường Quốc Cường chủ trí xử lý có chút bất công.

– Ừm, xử lý lạnh một thời gian ngắn cũng được. chúng ta cùng nhau ngẫm lại. Tập đoàn Hoành Không có được ngày hôm nay cũng thật sự không dễ dàng. Chúng ta là lãnh đạo Tỉnh ủy, phải làm cho Tập đoàn Hoành Không ngày một đi lên. Khúc Chí Quốc cũng gật đầu nói.

Thời gian trước là Khúc Chí Quốc gõ Diệp Phàm, bây giờ gõ xong rồi, đương nhiên Khúc Chí Quốc cũng phải nhìn vào hiện trạng của doanh nghiệp. Khúc Chí Quốc là người biết rõ nhất việc Tập đoàn Hoành Không không thể thiếu được Diệp Phàm.

– Vậy được rồi, trước tiên cứ xử lý lạnh một thời gian ngắn. Đường Quang Hùng gật đầu bất đắc dĩ, khi nhân vật số 1, số 2 tỉnh ủy đã lên tiếng như vậy thì mình có nói gì cũng vô dụng.

Điều phẫn nộ nhất chính là mình đường đường là nhân vật số 3 tỉnh ủy lại không quyết định được tương lai của cấp dưới.

Tuy nhiên, tiếp theo, liên quan đến đề nghị Nhậm Thời Mãn kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không được thông qua rất thuận lợi.

Nếu nhân vật số 3 Tỉnh ủy đã đồng ý, thì các đồng chí khác của Tỉnh ủy cũng sẽ không có ý kiến gì. Cuối cùng quyết định này được thông qua.

– Lão đệ, tôi không thể cộng sự được với cậu rồi. Cái Thiệu Trung nói với vẻ mất mát.

– Có ý gì vậy anh Cái, tôi từ chức anh cũng đừng có suy nghĩ nhiều. Anh phải làm thật tốt công việc của mình, đừng để ai đến hưởng thành quả của mình. Diệp Phàm có chút kinh ngạc.

– Haiz, việc này Tỉnh ủy đã quyết định rồi, để cho Nhậm Thời Mãn kiêm nhiệm chủ tịch Tập đoàn Hoành Không. Thiếu tôi cũng không sao cả, tôi trở về tỉnh hiệp trợ Chủ tịch tỉnh Khúc triển khai công tác là xong. Mẹ kiếp, chỉ trong một đêm là tất cả thay đổi rồi. Rốt cuộc là bọn họ đang làm cái gì không biết. Cái Thiệu Trung có chút oán giận. Đăng bởi: admin