Chương 1660: Tằng Tuấn Tài phản bội

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nếu chủ tịch tỉnh Yến thích đồ ăn đường đường Chu Đông Đông nấu như vậy sao tôi nghe nói Chu Đông Đông đến bây giờ vẫn chỉ là hợp đồng lao động, chưa được vào chính thức?

Diệp Phàm có chút nghi ngờ. Bình thường, Chu Đông Đông đáng lẽ đã được vào chính thức. Nếu được lòng chủ tịch tỉnh Yến thì Chu Đông Đông xin cái gì cũng dễ, chứ không chỉ là hợp đồng lao động.

– Việc này tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, Chu Đông Đông thật sự vẫn đang là lao động hợp đồng. Lúc đó nghe nói tôi cũng có kiểm tra qua, cũng thấy ngạc nhiên.

Tằng Tuấn Tài vẻ mặt khó hiểu nói.

– Thôi vậy, chuyện lãnh đạo tôi không quản nữa, anh nói chuyện Thuân Hoa đi.

Diệp Phàm khoát tay áo nói.

– Chủ tịch thành phố, nhà máy dệt Thuận Hoa tôi đã nghiên cứu qua, cũng đã suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, mấy hôm nay tôi đã gọi hai bên đến.

Tuy nhiên, căn bản là không có hiệu quả. Những người này, vừa nhìn thấy tiền đã tức giận. Chủ tịch thành phố. Tôi đang ở trong tình trạng kiệt sức, cái gì cũng muốn.

Mấy ngày nay, tôi chạy tới chạy lui, đến Đảng ủy thị trấn Hồng Thư tôi cũng đã đến.

Lãnh đạo nhà máy dệt Thuận Hoa và đại diện cho công nhân viên chức Thuân Hoa tôi cũng đã gặp.

Bị người ta xem thường không nói, nói vẫn không ai nghe. Ngày hôm qua lôi kéo tập trung, tôi phải khuyên mới được.

Nói về những việc này Tằng Tuấn Tài vẻ mặt đau khổ.

– Đảng ủy thị trấn Hồng Thư dám cãi lời anh sao?

Diệp Phàm thấy lạ.

– Bọn họ cũng có nỗi khổ riêng, tôi biết, thật sự là có lý do. Gây rối cũng không phải đường đường bọn họ khơi mào, mà là nhân dân thị trấn Hồng Thư. Quần chúng lưu manh rất nhiều, mà người dân vì chút tiền, đương nhiên cũng ghen ghét. Hơn nữa, bọn họ cũng biết pháp luật không trừng phạt việc này. Dường như cũng có lý. Đây là tồn tại của lịch sử, rất khó giải quyết.

Tằng Tuấn Tài nói.

– Khi đó không có thỏa thuận gì sao? Ví dụ như đất lúc đó chưa trả tiền, sẽ nhận người dân các thôn của Hồng Thư vào nhà máy làm việc…

Diệp Phàm hỏi, cảm giác việc này chắc chắn khó giải quyết.

Nếu không, cũng không làm cho Tằng Tuấn Tài vì mũ mà nghiêng về phía hắn. Thật ra trong lòng Diệp Phàm cảm thấy may mắn. Nhà máy dệt Thuận Hoa vô tình lại giúp hắn một phen.

– Lúc đó chỉ nói miệng, nào có thỏa thuận gì. Hơn nữa, thời đó, có mấy người có thể biết đến hợp đồng là cái gì. Căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Thậm chí còn không có khái niệm gì.

Tằng Tuấn Tài cúi đầu có chút ủ rũ.

– Anh Tằng, thật ra hoàn toàn có thể thay đổi suy nghĩ, biết đâu có thể giải quyết.

Diệp Phàm đã có chủ ý trước, vấn đề nhà máy dệt Thuận Hoa hắn đã có tính toán từ trước.

– Chủ tịch thành phố có chủ ý.

Tằng Tuấn Tài thực sự có chút nóng nảy, hắn biết mặc dù là đi theo Diệp Phàm nhưng nếu không giải quyết được vấn đề này thì mấy người Trương Minh Sâm sẽ xì xào.

Mà Diệp Phàm đã nói tất nhiên cũng không muốn sửa lại, y có lẽ sẽ trở thành nơi để hai bên trút giận.

– Không bán, làm nhà máy sống lại thì thế nào?

Diệp phàm thản nhiên nói.

– Không có khả năng, nhà máy đó, sao có thể làm sống lại. Nợ đến mấy chục triệu, máy móc thiết bị lạc hậu, không có kỹ sư giỏi, không có sản phẩm mới, căn bản là không có thuốc nào cứu chữa được.

Ở thành phố nếu muốn làm sống lại một tòa nhà, trừ khi đập vào đó hai trăm triệu. Ngoài ra có cứu sống hay không có trời mới biết. Cách này không phải tôi không nghiên cứu qua, tuy nhiên, nghiên cứu vẫn là nghiên cứu, vẫn cảm thấy đây là con đường chết. Việc này, căn bản là tôi không dám nghĩ đến.

Tằng Tuấn Tài không hề nghĩ ngợi nói thẳng.

– Anh cứ về nghỉ ngơi, việc này sáng mai anh đến văn phòng của tôi. Tôi sẽ có cách. Cứ an tâm ngủ đi.

Diệp Phàm an ủi.

– Vậy đi, tôi đi trước, cảm ơn Chủ tịch thành phố. Tuy nhiên, mặc kệ việc này thế nào, về sau tôi sẽ nghe theo sự chỉ huy của Chủ tịch thành phố. Anh chỉ đông tôi sẽ không đi sang tây.

Tằng Tuấn Tài một lần nữa biểu thị thái độ lập trường.

– Ha ha, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau phát triển thôi.

Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười, đưa Tằng Tuấn Tài ra tận cửa.

Nhìn bóng Tằng Tuấn Tài khuất dần, Diệp Phàm nhìn bụi rậm bên trái, đột nhiên mắng:

– Mẹ nó, cái gì vậy?

Diệp Phàm vừa mắng một tiếng, nâng một chân lên, một hòn đá bị hắn đá bay về phía bụi rậm. Hình như đập trúng một cái gì đánh bụp.

– Người ăn trộm gà trộm chó.

Diệp Phàm mắng một tiếng, không nhìn bỏ đi.

– Đau chết bố, mẹ nó sao lại xui xẻo như vậy.

Không lâu sau một bóng đen chui ra từ bụi rậm. Thoắt một cái trèo tường đi rồi.

Dưới ánh trăng hình như là một người thanh niên. Hắn kêu lên một tiếng:

– Thật xui xẻo, may mắn chỉ đập bên ngoài, nếu đập vào giữa đầu thì chắc chắn không còn là người. Bố làm bao nhiêu chuyện như vậy, thiếu chút nữa đã giết người.

– Cậu làm sao mà mặt đầy máu như vậy?

Chủ nhiệm nhà khách Tỉnh ủy Phạm Nguyệt Thu kinh ngạc nhìn chằm chằm người quản lý căng tin Trường Minh Giang.

– Mau gọi tiểu Lý đến, nếu không thì đau chết mất…

Trường Minh Giang hét lớn.

Tiểu Lý là bác sĩ của nhà khách, chỉ phục vụ lãnh đạo. Không lâu đã chạy đến, băng bó vết thương cho Trường Minh Giang, nói:

– Trưởng phòng Trường, anh bị thương hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút. Không biết có ảnh hưởng đến xương không. Hòn đá thật sự là lợi hại, không ngờ vào tận xương.

– Biết rồi, anh đi đi.

Trường Minh Giang đuổi như đuổi ruồi.

– Tự mình đi đường không cẩn thận thành ra vậy còn tỏ vẻ. Mẹ nó, là cái gì.

Người bác sĩ càu nhau đeo túi cứu thương đi rồi.

– Rốt cuộc sao lại thế?

Phạm Nguyệt Thu hỏi.

– Chị hỏi tôi sao lại thế, không phải chị bảo tôi đi nghe ngóng một chút tình hình sao? Chị xem, còn chưa vào đến nơi đã bị trúng một hòn đá như vậy.

Tuy nhiên, tôi thật ra nhìn thấy Tằng Tuấn Tài từ nhà Diệp Phàm đi ra. May mắn không tới gần nghe, nếu ở gần cửa số thì tôi đã xuống địa phủ rồi.

Đúng rồi, tôi phải nhanh chóng báo cho chủ nhiệm Cao một chút.

Trường Minh Giang vội vàng cầm điện thoại gọi cho Trưởng ban thư ký Cao.

– Diệp Phàm thật sự là người giỏi võ đúng không, bằng không, một hòn đá sao có thể làm cậu bị thương như vậy. Hơn nữa, chẳng lẽ hắn phát hiện ra cậu.

Phạm Nguyệt Thu cau mày nói.

– Phát hiện tôi, chắc chắn không thể.

Tra Minh Giang giống như giẫm phải đuôi mèo, lập tức nhảy dựng lên. Tuy nhiên, hắn lập tức kêu lên một tiếng.

– Bị thương rồi còn nhảy, đáng đời.

Phạm Nguyệt Thu tức giận hừ một tiếng.

– Nguyệt Thu, hai chúng ta là ai, cô còn như vậy, không có chút đau lòng nào sao?

Tra Minh Giang vẻ mặt đáng thương nói, giơ tay vuốt mông Phạm Nguyệt Thu.

– Đồ vô dụng, không làm được gì. Bảo anh nghe ngóng một chút cũng không được. Đã như vậy còn bị trúng đá. Ngu xuẩn, đồ vô dụng.

Phạm Nguyệt Thu không nể tình mắng.

– Đồ đàn bà.

Tra Mình Giang tức giận, chỉ vào Phạm Nguyệt Thu mắng.

– Anh dám mắng tôi?

Phạm Nguyệt Thu chỉ vào Tra Minh Giang, sầm mặt xuống. Tra Minh Giang không dài dòng, lập tức câm miệng. Y biết Phạm Nguyệt Thu có hàng trăm cách để trừng trị y.

Tuy là hai người đã mây mưa, nhưng dưới làn váy của Phạm Thu Nguyệt kia cũng không chỉ của mình y. Người đi qua đó cũng không ít lãnh đạo. Bằng không, một nơi màu mỡ như chức chủ nhiệm nhà khách Tỉnh ủy sao có thể đến lượt Phạm Nguyệt Thu.

Tra Minh Giang thầm mắng một câu. Sau khi trở lại phòng bí mật gọi điện thoại cho Trương Minh Sâm.

– Bí thư Phạm, rất lạ, Tằng Tuấn Tài nửa đêm chạy đến tìm Diệp Phàm.

Trưởng ban thư ký Cao Hoa nói qua điện thoại.

– Có gì lạ, không hoàn thành được nhiệm vụ, chắc chắn là đi nhận sai.

Phạm Xa thản nhiên hừ nói.

– Vâng, hẳn là vậy. Nhưng, cứ như vậy thì Tằng Tuấn Tài sẽ bị Diệp Phàm lôi kéo.

Cao Hoa nói.

– Lôi kéo thì lôi kéo, hắn là chủ tịch thành phố, phải có mấy người dưới tay mới đúng. Bằng không, lấy gì để đối kháng Trương Minh Sâm đúng không?

Hơn nữa, nếu Ủy ban nhân dân thành phố bị Trương Minh Sâm khống chế hoàn toàn, chi bằng có một chủ tịch thành phố đến chống lại một chút.

Cậu nghĩ lại xem, hai người bọn họ vật tay sẽ có lợi cho tiến trình dân chủ trong bộ máy chính quyền. Nếu không thì sẽ thành độc đoán.

Đảng ta không cho phép độc đoán. Ngoài ra cũng không có lợi cho quản lý của Đảng và việc triển khai công tác. Hải Đông chúng ta cũng phải đẩy mạnh xây dựng dân chủ, không thể cá nhân độc đoán một tay che trời. Đảng không cho phép chuyện này.

Phạm Xa không ngờ thản nhiên cười nói.

– Ý kiến của Bí thư Phạm rất hay. Cùng là cấp cho Trương Minh Sâm, không bằng chia sẻ cho hai người. Cứ phân hóa quyền lực như vậy, mỗi bên đều phải tìm chỗ dựa bên ngoài. Đến lúc đó chúng ta sẽ là chỗ dựa bên ngoài lớn nhất của bọn họ, ha ha…

Cao Hoa cũng cười thoải mái.

– Tôi lo rằng Diệp Phàm sẽ thua Trương Minh Sâm. Y dù sao cũng xuất thân từ Hải Đông, đã công tác ở Hải Đông mấy chục năm, đã tập hợp được một phe phái.

Cứ thành phố mở hội nghị thường vụ, y thể nào cũng nhảy ra nói vài câu. Năm vừa rồi Trần Khải không chịu thua kém.

Bản thân là chủ tịch thành phố, nhưng Ủy ban nhân dân thành phố lại bị Phó chủ tịch thường trực khống chế. Việc này hoàn toàn đảo lộn trình tự tổ chức. Cái xương cá này quá lớn.

Phạm Xa thản nhiên nói.

– Hừ, con cá Trương Minh Sâm cứng rắn, có thể cứng bằng Bí thư Phạm Xa sao. Y là xương cá, bí thư Phạm vẫn là kim cương. Diệp Phàm nhiều nhất cũng là một cây bông, căn bản không chịu nổi một đòn.

Giọng Cao Hoa khá tự đại, nhưng Phạm Xa nghe cũng cảm thấy dễ chịu, thản nhiên cười nói”

– Cậu nữa, miệng càng ngày càng ngọt.

– Là học Bí thư Phạm thôi…

Cao Hoa cười nói.

– Ha ha…

Hai người cùng cười.

– Tằng Tuấn Tài quả nhiên phản bội.

Trương Minh Sâm vừa nghe điện thoại, lạnh lùng nói.