Chương 3398: Người Huynh Đệ Của Sư Phụ.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đúng vậy, sư phụ đều đứng ngồi không yên rồi. Vốn là năm trước định đi, nhưng ông ấy không nỡ bỏ lại anh em chúng ta. Muốn tìm con đường ra cho mọi người. Nhưng chúng ta ngoài việc vận chuyển ma túy ra thì còn biết làm gì nữa chứ? Cũng không thể kêu người của chúng ta đi cướp của giết người được. Haiz, đúng là càng ngày càng khó sống mà.

Thiết Tháp thở dài nói.

Diệp Phàm cảm thấy người này bản chất cũng không đến nỗi quá xấu xa.

Diệp Phàm thu con rơi lại, sau đó bốn người lặng lẽ đến chỗ ngôi nhà kia.

Lô Vĩ và Vương Triều giấu súng kỹ rồi đứng thủ ở cổng, Diệp Phàm nghênh ngang đi vào, Phí Nhất Độ vẻ mặt lạnh lùng đi theo sau.

Vừa nhìn thấy Diệp Phàm lạ mặt, tất cả người trong sảnh đều đứng lên, hơn nữa còn rút cả súng lục ra.

Tuy nhiên, Vương Triều, Lô Vĩ và Phí Nhất Độ cùng dùng lực, một người đối phó với hai tên, sát~ mấy tiếng, sáu tên đều ngã xuống

– Chúng mày là cảnh sát?

Thiết Tháp cả kinh, đập tay xuống bàn, nhất thời bốn mũi tên màu đen công kích về phía Diệp Phàm.

– Còn có ám khí nữa cơ đấy, không tồi.

Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh cười cười, rồi vung tay lên, loảng xoảng mấy tiếng, bốn mũi tên kia đều cắm vào bức vách.

Thiết Tháp vừa thấy, nhất thời hai mắt nhíu lại.

Y vung quyền, hung hăng lao về phía Diệp Phàm, một luồng gió mạnh truyền đến. Các khúc gỗ trong phòng đều loạng choạng. Diệp Phàm phát hiện, công lực của Thiết Tháp đúng là không kém, không ngờ lại có công lực thập nhị đẳng.

Tuy nhiên Diệp Phàm chỉ vươn hai đầu ngón tay, đã kẹp chặt được cánh tay to lớn của Thiết Tháp. Y tức giận, mặt mũi đỏ bừng, dồn hết lực ra nhưng vẫn không thể thoát ra được.

– Công an của TQ đúng là lợi hại, Thiết Tháp này chịu thua rồi.

Thiết Tháp biết hôm nay xong đời rồi. Điều đáng tiếc chính là giờ phút này sư phụ không ở đây.

– Ha ha, anh chính là Thiết Tháp?

Diệp Phàm cười ha hả buông tay Thiết Tháp ra, rồi ngồi xuống ghế.

Thiết Tháp có cảm giác không biết chuyện gì đã xảy ra, không hiểu người này định làm gì mình.

– Các hạ, có gì cứ nói đi. Thiết Tháp tôi hôm nay tài nghệ không bằng người, nhưng, sư phụ của tôi là Diều Hâu, các người đã nghe nói qua rồi chứ?

Thiết Tháp nói danh sư phụ ra.

– Chưa nghe nói qua.

Diệp Phàm lắc đầu, hai chân bắt chéo chân. Phí Nhất Độ liền châm cho hắn một điều xì gà.

– Ngay cả tên ông ấy mà còn chưa nghe nói sao? Không thể.

Thiết Tháp dường như coi đây là một sự sỉ nhục.

– Anh tưởng là sư phụ của anh ghê gớm lắm hay sao? Trên đời này có mấy người được lọt vào pháp nhãn của đại ca tôi chứ?

Phí Nhất Độ trên mặt tỏ rõ vẻ khinh bỉ.

– Thôi được rồi Nhất Độ.

Diệp Phàm khoát tay, hỏi.

– Nghe nói sư phụ anh kết huynh đệ với một người họ Phí, có đúng là có chuyện này không?

– Chẳng lẽ là chú Thành, sao có thể chứ?

Phí Nhất Độ không nhịn được, nói.

– Có gì mà không thể, người huynh đệ kết nghĩa của sư phụ tôi tên là Phí Phương Thành. Hơn nữa, ông ấy còn lợi hại hơn sư phụ của tôi, ông ấy cũng là người TQ. Cho nên, mấy người nhanh nhanh mà cút khỏi đây đi. Nếu không, ông ấy mà trở lại thì các người đừng có hòng mà đi được.

Thiết Tháp “dọa” nói.

– Nhất Độ, biểu diễn một chút cho anh ta xem.

Diệp Phàm nói, Phí Nhất Độ liền hiểu ra, biểu diễn môn võ của Phí gia.

– Tại sao cậu lại biết cái này?

Thiết Tháp nhất thời cảm thấy mờ mịt.

– Được nhìn thấy rồi à?

Diệp Phàm cười nhạt nói.

– Đây không phải là tuyệt học của Phí đại sư sao? Tôi cũng học được vài chiêu.

Thiết Tháp vẻ mặt khiếp sợ kèm theo vẻ nghi hoặc.

– Phí đại sư mà anh nói chắc chắn là người TQ chứ?

Diệp Phàm hỏi.

– Đúng vậy, nghe nói rất có lai lịch.

Thiết Tháp gật đầu nói.

– Có phải người này không?

Diệp Phàm rút một tấm ảnh trong ví ra, Thiết Tháp vừa nhìn, nhất thời ngây người.

Một lúc lâu sau, y mới hỏi:

– Tại sao cậu lại có ảnh của ông ấy? Điều này sao có thể? Tuy nhiên, tôi chưa nhìn thấy ông ấy mặc áo choàng xanh bao giờ, chỉ mặc quần áo du lịch mà thôi.

– Sư phụ tôi không được thay quần áo à?

Diệp Phàm tức giận nói.

– Sư phụ của cậu, sao Phí đại sư lại là sư phụ của cậu được.

Thiết Tháp nói to.

– Đồ ngốc, Phí đại sư không những là sư phụ của anh ấy, mà còn là thúc thúc của tôi. Đã hiểu chưa?

Phí Nhất Độ cười châm chọc nói.

– Cái này…đúng là quá khéo, xem ra hai người nói đúng. Vậy thì chúng ta là người một nhà rồi.

Thiết Tháp cao hứng, bỗng nhiên gặp được “công an” là thân thích, đây không phải sẽ càng an toàn sao.

– Người một nhà, cái này, đừng có nói lung tung, anh là anh mà chúng tôi là chúng tôi, hoàn toàn khác nhau mà.

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

– Tại sao lại không phải, sư phụ của tôi và sư phụ của cậu đã kết nghĩa huynh đệ. Hai chúng ta tính ra thì cũng là sư huynh đệ mà?

Thiết Tháp nói.

– Đó là chuyện của bọn họ.

Diệp Phàm hừ nói.

– Vậy các hạ muốn gì?

Thiết Tháp vừa nghe, mặt nghiêm lại.

Diệp Phàm liếc nhìn mấy tên thủ hạ một cái, thân mình vừa động, không lâu sau, cả sáu tên đều đi ngủ.

– Bọn họ nghe không tiện, như vậy đi. Nếu như anh có thể nói rõ chuyện sư phụ tôi quen biết sư phụ anh, hơn nữa chứng minh Phí Phương Thành mà anh nói đúng là sư phụ tôi thì tôi có thể tha cho anh.

Diệp Phàm nói.

– Họ quen biết nhau thế nào thì tôi không rõ lắm, nhưng, sư phụ của tôi biết.

Thiết Tháp nói.

– Muốn tìm viện binh đến hả?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

– Cậu có thể chế phục tôi trước, có tôi ở trong tay rồi thì cậu còn sợ gì? Hơn nữ, tôi căn bản không phải đối thủ của cậu có đúng không?

Thiết Tháp ra vẻ chân thành nói.

– Vậy được, anh gọi điện kêu sư phụ đến đi.

Diệp Phàm nói, sau đó bóp miệng Thiết Tháp và nhét vào một viên thuốc.

– Cậu…cậu cho tôi ăn cái gì?

Thiết Tháp trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

– Không có gì, chỉ là một viên độc dược thôi. Nếu như anh nghe lời, tôi có thể giải nó. Còn nếu không, nó sẽ lấy mạng của anh. Tốt nhất là đừng có giở trò với tôi, bằng không anh sẽ bị như thế này.

Diệp Phàm liếc mắt sang chiếc bàn bên cạnh, bỗng chốc chiếc bàn giống như bị rót a- xít sun-phu-rit cực đặc lên, không lâu sau chiếc bàn bắt đầu bị ăn mòn…

Thiết Tháp vừa thấy, nhất thời kinh hãi:

– Cậu biết độc công?

– Ha ha, cho nên, đừng có giở trò với tôi. Độc do tôi hạ thì chỉ có tôi mới giải được mà thôi.

Diệp Phàm cười nói.

– Nói khoác mà không biết ngượng mồm, người trẻ tuổi, quá kiêu ngạo rồi đấy.

Lúc này, một giọng nói sang sảng truyền đến.

– Sư phụ mau đến cứu con…

Thiết Tháp vừa mới kêu lên như vậy đã không lên tiếng nữa.

– Đừng sợ đồ đệ, sư phụ đã về rồi.

Diều Hâu cười cười, một luồng gió thổi thến, một thân ảnh từ không trung tiến vào phòng, sau đó ngồi vững chắc trên ghế. Hơn nữa giơ tay như muốn lôi Thiết Tháp lại.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng kéo lại. Thiết Tháp bỗng chốc bị kéo ra phía sau, Diều Hâu vừa thấy, hai mắt trợn tròn, cảm thấy bị mất mặt.

Lão già này phát ra toàn lực, một luồng cuồng phong thổi đến.

Giống như một đường nhiệt lượng đập vào mặt mà đến. Diệp Phàm giơ tay lên không trung, thủy công thi triển ra, một bức tường băng bỗng hiện ra trước mắt.

Nhiệt chưởng công của Diều Hâu khi công kích vào bức tường băng, nhất thời phát ra những tiếng vang giống như viên đạn bắn vào mặt băng vậy.

Tuy nhiên Diệp Phàm đẩy về phía trước, tường băng giống như một tấm thép chèn về phía Diều Hâu. Diều Hâu nhất thời biến sắc, bởi vì, ông ta cảm giác được từ bức tường băng truyền đến một luồng năng lực nội khí rất lớn.

Nhưng, Diều Hâu không chịu thua. Giơ song chưởng, ép ra một luồng nội khí truyền về bức tường băng.

Tuy nhiên, nội khí vừa đến tường băng đã bị hút lại, giống như ném đá xuống biển vậy. Hơn nữa, Diệp Phàm lại dồn về phía trước, bức tường băng tiếp tục chèn ép về phía Diều Hâu.

Mặc dù Diều Hâu dồn một lực lớn, nhưng bức tường băng vẫn cứ chậm rãi hướng về phía ông ta mà chèn ép. Vả lại, trông đối phương hình như còn chưa xuất toàn lực.

Rất nhẹ nhàng đẩy bức tường băng chèn ép mình.

Một thước…nửa thước…mười centimet.

Giờ phút này, Diều Hâu muốn thu chưởng lực lại, nhưng giống như bị bức tường băng hút lại, không thu lại được.

Diều Hâu sắc mặt vô cùng khó coi.

– Ha ha, tiền bối công lực không tồi.

Diệp Phàm cười, Diều Hâu đột nhiên cảm thấy tay mình nhẹ đi, bổ nhào về phia trước, bốp một tiếng, cả người ngã sấp xuống mặt đất.

Mặc dù biết quan hệ của ông ta với sư phụ Phí Phương Thành không tồi, nhưng vừa rồi lão ta quá kiêu ngạo. Cho nên Diệp Phàm đương nhiên cũng muốn giáo huấn ông ta một chút.

– Các hạ là ai? Diều Hâu tôi xin chịu thế hạ phong.

Diều Hâu đứng lên ôm quền, vẻ mặt nghiêm túc.

– Sư phụ, cậu ta là đồ đệ của Phí đại sư.

Lúc này, Thiết Tháp liền nói.

– Đồ đệ của Phí đại sư…rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế này?

Diều Hâu sửng sốt. Vì vậy, Thiết Tháp kể lại cho ông ta nghe một lần.

– Ha ha, muốn chứng minh thì quá dễ dàng. Đây còn có bức vẽ chung của ta và ông ấy. Cậu chờ một lát…

Diều Hâu mỉm cười chạy ra ngoài, không lâu sau cầm đến một chiếc hộp. Vừa mở ra, là một bức tranh dầu, người trong tranh chính là Phí Phương Thành và Diều Hâu, hai người đang ngồi uống rượu với nhau.

– Đây là do tiền bối vẽ hả?

Diệp Phàm rất hiếu kỳ, một bán tiên thiên cao thủ cả ngày giao tiếp với đám buôn ma túy lại biết vẽ tranh, mà lại còn là tranh dầu nữa chứ.

– Ha ha, cậu đừng nhìn ta là một thôn phu sơn dã, thật ra ta từng đi dự thính ở khoa mỹ thuật, trường đại học Bắc Kinh một tháng đấy. Ta thích vẽ tranh từ bé, đương nhiên, lúc đó chỉ là cầm cành cây vẽ trên mặt đất thôi. Vẽ thời gian dài trông cũng thành hình thành dạng. Ngay cả thủ đoạn công kích của ta cũng có liên quan đến vẽ tranh, chẳng qua vừa rồi ta quá khinh địch, chưa kịp thi triển ra mà thôi.

Diều Hâu nói.

– Ồ, tiền bối vẫn chưa phục đúng không?

Diệp Phàm cười nói.

Đương nhiên, đã chứng minh được Diều Hâu đích xác có quan hệ với sư phụ mình, câu nói của Diệp Phàm chỉ mang tính chất vui đùa mà thôi.