Chương 1364: Triệu Bảo Cương cắn răng.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Việc này bố đã biết, mày đừng nói ra ngoài… Phí Nhất Hoàn nói.

– Vâng. Có điều, con cảm giác Diệp Phàm hình như càng ngày càng làm cho người khác thấy khó hiểu.

Phí Nhất Độ nói.

– Trên đời này có nhiều thứ khó hiểu lắm, đó là bởi vì, mày còn chưa tới cấp độ đó. Đang ở trong cuộc làm sao thấy rõ được toàn cục?..

Phí Nhất Hoàn thản nhiên nở nụ cười.

– Nghe nói Quách Phác Dương bởi vì chuyện của Mã Quốc Chính mà bị liên lụy. Lần này điều về thủ đô, không biết trung ương sẽ sắp xếp cho anh ta chức vụ gì. Quách Phác Dương đi rồi,chú không phải có hi vọng sao?

Phí Nhất Độ nói.

– Việc này không phải là vấn đề mày cần quan tâm, chuyện của chú mày có chút phiền toái.

Nét mặt Phí Nhất Hoàn trở nên có chút trầm trọng.

– Chẳng lẽ là có biến cố?

Phí Nhất Độ trong lòng cả kinh, nhìn chằm chằm vào ông bố.

– Có lẽ, tuy nhiên, tám phần.

Phí Nhất Hoàn nói ra mấy từ không liên tục, khiến cho Phí Nhất Độ không hiểu ra sao.

Năm cũ trôi qua, Diệp Phàm đón tết âm lịch trong phòng bệnh.

Trước Tết nguyên tiêu, hắn ngồi không yên, một mực đòi ra viện. Bởi vì, chuyện cán bộ chuyển quân còn chưa làm xong, trong lòng hắn sốt ruột.

Tuy nhiên, Trấn Đông Hải không đồng ý. Thậm chílấy thân phận uỷ viên quân ủy, yêu cầu lãnh đạo bệnh viện không được phê chuẩn lời xin ra viện của Diệp Phàm.

Thêm năm ngày, tình hinh vết thương của Diệp Phàm cũng đỡ dần. Cũng tới ngày 23 tháng 2, cách hạn chót ngày 1 tháng 3 mà trưởng ban tổ chức Cổ Hoài cho chỉ có bảy tám ngày. Đang lúc Diệp Phàm lo lắng, Trương Hùngđến bệnh viện.

– Có tin tức phải không?

Diệp Phàm mở miệng liền hỏi.

– Chuyện Trần Tiến Bình nói đã điều tra rõ toàn bộ, tình hình là thật. Thằng con trai Trương Xuân của phó tư lệnh viên Trương Thiên Minh quân khu Việt Châu quả là to gan lớn mật. Để trả nợ khoản nợ lớn do đánh bạc ở Macao, đã dám cuỗm đi hơn hai trăm khẩu súng bán ra ngoài. Mà Chu Thế Dã lúc ấy vì cá nhân cầu hòa, điều động một trung đội. Kết quả trúng bẫy của Trương Thiên Minh, bị nổ chết năm binh sĩ…

Trương Hùng nói.

– Chu Thế Dã kia cũng là bị oan uổng rồi….

Diệp Phàm khẽ gật đầu.

– Ừ, thủ đoạn của Trương Thiên Minh rất cao minh, đa mưu túc trí. Hơn nữa, tư lệnh quân khu Việt Châu Tăng Khai Đồng là cấp trên cũ của Trương Thiên Minh. Có thể nói Trương Thiên Minh là do Tăng Khai Đồng từng bước dìu lên.

Trương Hùng sắc mặt rất ngưng trọng.

– Chẳng lẽ tư lệnh viên Tăng Khai Đồng cũng có dính dấp trong đó?

Nét mặt Diệp Phàm cũng trở nên nghiêm túc. Tăng Khai Đồng nếu như có liên lụy trong đó, thì vấn đề này lớn rồi.

Phải biết rằng, Tăng Khai Đồng là một vị uỷ viên rất có phân lượng trong quân ủy. Quân khu Việt Châu là quân khu lớn, vị trí đứng đầu của ông ta là không thể coi thường.

– Tăng tư lệnh thì không có vấn đề gì. Chỉ là quá tín nhiệm Trương Thiên Minh. Thuần túy là bồi dưỡng Tăng Thiên Minh làm người nối nghiệp,

Trương Hùng lắc đầu.

– Việc này anh báo cáo cho Trấn lão đại chưa vậy?

Diệp Phàm hỏi.

– Tôi nói với cậu trước, cậu không phải bởi vì vấn đề chuyển quân mà buồn phiền sao?

Trương Hùng trả lời rất khéo léo.

– Vậy được, tài liệu này anh cho tôi một bản. Mặt khác, anh lập tức báo cáo cho Trấn tướng quân, không thể qua loa.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

– Tôi làm mấy bản, bản này là đặc biệt để cho cậu, cho Trấn tướng quân có bản kia. Tôi lập tức đi ngay…

Trương Hùng khẽ gật đầu.

Chỉ sợ Trấn Đông Hải động thủ quá nhanh chóng, cho nên, Diệp Phàm lập tức đến Triệu gia. Đã có Trần Tiến Bình sắp xếp thì Triệu Xương Sơn khó mà làm khó dễ được. Vậy việc này đầu tiên phải thực hiện công tác đả thôngTriệu gia. Bằng không thì, chuyện của Trần Tiến Bình không thể thu xếp được.

Triệu Bảo Cương đang uống trà trong phòng, nhận được đề nghị của Diệp Phàm lập tức đồng ý.

Diệp Phàm vừa đến, hai người liền vào thư phòng. Diệp Phàm lập tức đem tài liệu tình tiết vụ án có quan hệ đến Trương Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy tới, Triệu Bảo Cương sau khi nhận lấy cẩn thận nhìn một lần.

– Đồ khốn kiếp!

Triệu Bảo Cương đập bàn. Khuôn mặt giống như là thiên lôi, rất đáng sợ.

– Triệu gia thiếu cậu một món nợ ân tình, nói đi, mục đích cậu tới là gì?

Triệu Bảo Cương thẳng thắn nói.

– Trần Tiến Bình.

Diệp Phàm đem chuyện của Trần Tiến Bình nói một lần.

– Việc này dễ xử lý, cậu cứ về đi.

Triệu Bảo Cương không giữ Diệp Phàm.

Diệp Phàm biết rõ lão sẽ lập tức thông báo cho Triệu Xương Sơn, cho nên cũng không quấy rầy, về thẳng. Phải biết rằng Trương Thiên Minh là môn sinh của Triệu gia ở quân khu Việt Châu, không ngờ thằng môn sinh này lại to gan lớn mật đến thế. Triệu gia sẽ bị liên lụy hay không, cái này thì khó nói. Diệp Phàm chịu đem việc này nói trước cho Triệu Bảo Cương, Triệu Bảo Cương trong lòng dĩ nhiên là nhận ân tình này.

Vài ngày sau, ở thủ đô có phản ứng.

Phó tư lệnh viên Trương Thiên Minh bởi vì bệnh mà từ chức. Chuyện về sau thế nào thì không phải là vấn đề Diệp Phàm có thể quan tâm. Mà Trần Tiến Bình hai ngày sau được sắp xếp vào văn phòng Tỉnh ủy đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm. Dấu ngoặc là cán bộ cấp chính sở.

Đồng chí Tăng Khai Đồng, tư lệnh quân khu Việt Châu cũng được điều vào bộ chính trị đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm. Hơn nữa, chức vụ ủy viên quân ủy bị thu lại. Cái này, rất rõ ràng là giáng chức.

Mà Chu Thế Dã một lần nữa được đề bạt làm phó tư lệnh viên quân khu Việt Châu, chỉ là Trần Tiến B́nh có chút ít tiếc nuối. Bản thân không quay lại quân đội được. Tuy nhiên vẫn còn may. Triệu gia đền bù cho anh ta cái chức phó chủ nhiệm văn phòng cấp chính sở, coi như là không lỗ vốn.

Vấn đề cán bộ chuyển quân đã hoàn thành toàn diện trước ngày 1 tháng 3 cũng khiến cho Cổ Hoài trong lòng vô cùng buồn bực. Chẳng những không vì chuyện đó tìm được khiếm khuyết của Diệp Phàm. Hơn nữa, ngay cả phòng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng bởi vậy mà mất. Bởi vì vấn đề chuyển quân thu xếp tốt đẹp, Trương Lâm Hoa hiện tại đã trở thành trưởng phòng chính thức của phòng cán bộ một.

Từ giờ, đã có Trương Lâm Hoa trấn giữ phòng cán bộ một. Cán bộ phòng một đã trở thành địa bàn của Diệp Phàm.

Trương Lâm Hoa rất xúc động, trước đó không lâu vẫn còn vì mất đi cái chức chủ nhiệm văn phòng mà nản lòng thoái chí. Không lâu sau lại được điều đến phòng một quyền lực hơn, đảm nhiệm chức trưởng phòng. Tuy nói cấp bậc không thay đổi, nhưng cán bộ phòng một so với chủ nhiệm văn phòng, quyền lực không chỉ là lớn hơn một tẹo.

Đồng thời một vài cán bộ ở ban tổ chức Tỉnh ủy cũng đỏ mắt, cũng từ đó thấy được năng lực mạnh mẽ của phó trưởng ban Diệp Phàm mới đến. Lần này rõ ràng trưởng ban Cổ Hoài phải ngậm bồ hòn.

Còn đồng chí ngũ đương gia Lôi Nhất Hưng của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đương nhiên thiếu chút nữa hộc máu. Vốn cho rằng Diệp Phàm sẽ không quản nổi phòng một thì còn có thể về lại tay mình.

Không ngờ Diệp Phàm chẳng những giải quyết được vấn đề chuyển quân, hơn nữa ngay cả vị trí trưởng phòng phòng một cũng bị hắn gắp lấy. Cán bộ phòng một, nghiễm nhiên trở thành địa bàn của phó trưởng ban Tiểu Diệp.

Cổ Hoài, dĩ nhiên là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Đương nhiên, Diệp Phàm trong lúc may mắn cũng đồng thời cảnh giác. Tin rằng đồng chí Cổ Hoài tuyệt sẽ không nhận thua như vậy.

Phương pháp này không được, hắn đường đường là trưởng ban, tuyệt đối sẽ nghĩ ra biện pháp khác để chỉnh đốn mình. Tuy nhiên, lần này Triệu Xương Sơn tỏ thái độ tương đối cứng rắn, ở trên hội nghị thường vụ Tỉnh ủy trực tiếp khen ngợi phó trưởng ban tổ chức, đồng chí Diệp Phàm không hổ là thanh niên xuất sắc đến từ trường Đảng Trung ương. Giải quyết vấn đề cán bộ chuyển quân nan giải rất tốt. Hơn nữa, khiến cho quân đội địa phương và bản thân lão hài lòng…

Triệu Xương Sơn cứng rắn tỏ thái độ, kỳ thật chính là một cái chong chóng đo chiều gió. Lão ta muốn báo cho đám quan chức trong tỉnh biết, Diệp Phàm, sau này sẽ là cấp dưới thân tín của Triệu Xương Sơn tôi, các người có muốn động chạm đến hắn hay không cũng phải để ý đến mặt mũi của Triệu Xương Sơn này. Đặc biệt là Cổ Hoài, cảm thấy trên hội nghị thường ủy Triệu Xương Sơn lên tiếng quả thực chính là nhằm vào bản thân mình.

Thằng cha này, tuy nói cũng theo Triệu Xương Sơn mà khen ngợi Diệp Phàm vài câu, nhưng kì thực trong lòng thì thiếu chút nữa hộc máu.

Cổ Hoài không biểu lộ thái độ không được, bí thư Triệu Xương Sơn còn khen ngợi công tác của Diệp Phàm, với tư cách người đứng đầu của ban tổ chức Tỉnh ủy, ông mà tỏ thái độ thì không phải là ngang nhiên làm trái với bí thư Tỉnh ủy sao. Người mà Triệu Xương Sơn tôi khen ngợi không lẽ Cổ Hoài ông không hài lòng?

Quản Nhất Minh lại tỏ ra thản nhiên. Giống như việc này chả liên quan rắm gì đến lão.

Cổ Hoài thầm mắng lão hồ ly này đồng thời cũng đâm ra cảnh giác với Quản Nhất Minh.

Thời gian loáng một cái đã tới ngày 1 tháng 7 năm 2000. Mấy tháng này, trong ban tất cả vẫn bình thường. Tuy nói cũng triệu tập hội nghị đảng ủy trong ban mấy lần, Diệp Phàm chỉ làm khán giả.

Không lên tiếng, lúc giơ tay thì cả đám. Tuy nhiên, dần dần lại phát hiện Phượng Quốc Hưng và Cổ Hoài hình như đã có một chút bất hòa.

Vị trí của Phượng Quốc Hưng dần dần vững chắc, người này cũng đang gắng sức lung lạc cấp dưới, xây dựng vây cánh cứng cáp rồi dĩ nhiên muốn bay cao. Cổ Hoài còn tưởng tượng một tay khống ban tổ chức Tỉnh ủy như trước kia, dần dần mới thấy xuất hiện khó khăn.

Buổi chiều, phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Trần Tiến Bình đến với vẻ mặt hớn hở, tự mình đến văn phòng của Diệp Phàm ở ban tổ chức Tỉnh ủy mời Diệp Phàm ăn bữa cơm tối. Hơn nữa, còn là mời khách tại nhà. Diệp Phàm vui vẻ đồng ý, cảm thấy mình ăn bữa cơm này hẳn là thoải mái.

Buổi tối, Diệp Phàm xách đến hai chai Mao Đài.

Trần Tiến Bình được phân một căn hộ, xe Diệp Phàm vừa mới dừng lại ở dưới khu nhà, đã có người bước nhanh đến mở cửa xe cho mình.

Trong lòng hơi kinh ngạc, mới phát hiện người mở cửa xe này, rõ ràng đúng là Trần Tiến Bình, bên cạnh còn có một người trung niên dáng người cao gầy, vẻ mặt oai hùng.

– Phó Trưởng ban Diệp. Vừa xuống nhà đã thấy cậu đến rồi, ha ha.

Trần Tiến Bình mỉm cười bắt chuyện.

Người trung niên kia lại vươn tay ra, vẻ mặt cảm kích, nói:

– Phó Trưởng ban Diệp, chào cậu, Tôi là Chu Thế Dã.

– Tư lệnh Chu, chào anh.

Diệp Phàm nhiệt tình bắt tay. Kỳ thật, trong lúc tra án Diệp Phàm đã từ tài liệu Trương Hùng cung cấp thấy ảnh của Chu Thế Dã, cho nên, dĩ nhiên sớm nhận ra. Có điều, nhận ra là một chuyện, nhưng chào hỏi lại là một chuyện khác. Lúc đầu Diệp Phàm dĩ nhiên muốn giả ngu.

– Phó Trưởng ban Diệp, việc của Thế Dã may nhờ có cậu. Bằng không thì, cuộc đời này của Thế Dã cũng không còn hi vọng gì. Không còn hi vọng là chuyện nhỏ, chỉ là trên người Thế Dã phải gánh vết nhơ cả đời.

Điều này đối với một quân nhân như tôi mà nói, là chuyện bi thảm nhất. Không dấu gì phó trưởng ban Diệp, Thế Dã đã từng nghĩ đến việc đi đến quân ủy thỉnh cầu xét xử Trương Thiên Minh.

Có điều, bởi vì liên lụy quá nhiều, Thế Dã cuối cùng không làm như vậy. Thế Dã cho rằng “chuyện khó với lên trời, cứ để phó trưởng ban Diệp giải quyết.

Chu Thế Dã nói xong. Tuy không nói ra một chữ cảm ơn, nhưng, từ lời nói, Diệp Phàm có thể cảm giác được sự chân thành của Chu Thế Dã. Một tướng quân có tinh thần trọng nghĩa như vậy, Diệp Phàm cảm thấy, người như thế đáng để làm bạn.