Chương 3300: Quyết Định Của Hai Tỉnh..

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tỉnh cũng có ý này, đương nhiên cũng là kết luận của tập thể.

Chiêm Hữu Quang vẻ mặt nghiêm túc.

– Vậy được rồi, nếu tỉnh đã quyết định thì tôi cũng ngăn không được. Nhưng hi vọng tổ xin dự án không bỏ hết. Một khi cấp trên có tin tức thì thành lập lại không kịp rồi. Nếu trở tay không kịp thì phiền toái.

Diệp Phàm nói.

– Giữ đương nhiên phải giữ một số đồng chí, chúng tôi đã bàn bạc, mỗi tỉnh để lại đây hai vị đồng chí ở Tập đoàn Hoành Không tiếp tục công việc xin dự án.

Chiêm Hữu Quang nói.

– Các vị lãnh đạo, thành phố Hạng Nam chúng tôi đến đây có mười người, chúng tôi không có cách nào để lại ai.

Bởi vì có thể trở thành các thành viên của tổ đều là các đồng chí đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Như cục trưởng cục xây dựng Đinh Căn Sơn, Cục trưởng Cục điện lực… đều đang giữ chức vụ quản lý.

Cục tuy là đơn vị nhỏ hơn so với tập đoàn Hoành Không, nhưng, chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng đầy đủ ngũ tạng.

Toàn bộ thành phố lớn như vậy, rất nhiều việc. Như Cục trưởng Thái vẫn đóng ở tập đoàn Hoành Không, vẫn phải theo dõi công tác bên kia.

Chỉ theo dõi thì công việc căn bản không có cách nào hoàn thành.

Dương Chí Thăng nói.

– Ý của Bí thư Dương là các đồng chí tham gia rút hết?

Diệp Phàm nhìn Dương Chí Thăng một cái hừ nói.

– Không có cách nào, không rút cũng không được. Cứ như vậy thì bên này không sống mà bên kia đã bị bỏ hoang, thật sự là không thể kéo dài nữa.

Dương Chí Thăng nói.

– Lui thì lui, lui hết đi.

Diệp Phàm giọng nặng lên rất nhiều.

– Ha ha, rất xin lỗi Bí thư Diệp, sau này có việc gì cứ lên tiếng, chúng tôi sẽ nhanh chóng trở lại là được.

Dương Chí Thăng lộ vẻ mặt tươi cười.

– Không cần nữa, như vậy đi, hai địa khu để lại một đồng chí là được. Có thể trước tiên là một cái tên, không cần ở lại, tôi chỉ muốn sửa chữa lại danh sách một chút.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

– Bí thư Diệp nói vậy tôi không hiểu, lui chỉ là tạm thời, chẳng lẽ giữ tên cũng không được?

Dương Chí Thăng nghiêm mặt nói.

– Không có cách nào, các anh nói là tổ xin dự án chúng ta không có cách nào để thành lập lại có đúng không?

Ví dụ như ngành điện, các anh đi rồi, chúng tôi có phải là phải thành lập một tổ khác không? Thứ nhất quy hoạch Hoành Không vẫn phải tiếp tục, không thể gián đoạn một ngày nào.

Thứ hai, có lẽ sẽ trở thành lịch sử. Các anh không để tên chúng tôi làm sao thành lập?

Đây chẳng phải là thành lập lại, trong mắt người ngoài không phải càng lãng phí sao?

Diệp Phàm nói.

– Đây đúng là vấn đề.

Chiêm Hữu Quang gật gật đầu, trao đổi ánh mắt với An Bình Phòng

– Nếu không thì như vậy đồng chí Diệp Phàm.

Thành phố sẽ để lại một đồng chí tiếp tục ở lại triển khai công tác. Thật sự có việc nếu đồng chí này không đến thì người này cũng không cần giữ.

Có thể có vị trí trống, các anh cũng tiện sắp xếp đồng chí khác tiếp nhận. Công việc không thể ngừng, đây là sắp xếp của Tập đoàn Hoành Không.

Mà các đồng chí ở tỉnh xuống đã số đều phải về. Ngoài một số nắm vị trí lãnh đạo quan trọng, những đồng chí khác có thể xóa khỏi danh sách.

Việc này cũng tiện cho các cậu lập một danh sách mới có phải không?

Chiêm Hữu Quang nói.

– Trên thực tế tổ xin dự án cho quy hoạch Hoành Không đã hoàn thành nhiệm vụ. Tài liệu đã gửi lên rồi, giữ lại nhiều người như vậy cũng là lãng phí tiền của, rút lui cũng là bình thường. Bởi vì, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, Điền Nam chúng tôi cũng có cùng quan điểm với đồng chí Chiêm Hữu Quang.

An Bình Phong nói.

– Tôi đồng ý tiếp tục công việc ở tổ xin dự án.

Lúc này Lam Tồn Quân lên tiếng.

– Tôi cũng có cùng quan điểm với Chủ tịch Lam Tồn Quân. Thành phố Giang Hoa chúng tôi tuy nói là cách xa địa điểm xây dựng tập đoàn Hoành Không, nhưng cơ thể tôi vẫn chịu được, kiêm nhiệm một thời gian ngắn không thành vấn đề.

Bạch Hoa Giang cũng nói.

– Chúng ta ở trụ sở của tập đoàn Hoành Không, kiêm nhiệm nhiệm vụ của tổ cũng không ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, chúng tôi sẽ tiếp tục triển khai công tác.

Dương Chấn Đông lần này tỏ thái độ kiên quyết đi theo Diệp Phàm. Mấy người Tào Nguyệt cũng tỏ thái độ tiếp tục triển khai công việc.

Bởi vì đối với họ mà nói, tỏ vẻ hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn bởi vì họ công tác ngay tại tổng bộ của Tập đoàn Hoành Không. Hơn nữa, tỏ thái độ như vậy chưa chắc là chuyện không tốt.

Buổi trưa, các đồng chí của Tỉnh Điền Nam được cửa xuống dưới sự hướng dẫn của An Bình Phong đã rút lui. Tổ chỉ còn lại năm đồng chí.

Tỉnh Thiên Vân cũng không khác, thành phố Hạng Nam và địa khu Giang Hoa các đồng chí đều rút lui.

Thành phố Hạng Nam chỉ có Lam TỒn Quân ở lại, địa khu Giang Hoa ngoài Bạch Hoa Giang còn có Chu Gia Sinh và tư lệnh phân quân khu Chiến Nhất Cương ở lại.

Tòa nhà chín tầng của tổ xin dự án ngày xưa oanh oanh liệt liệt rất náo nhiệt giờ yên lặng.

– Bí thư Diệp, có nên gọi các đồng chí trở lại phòng làm việc trước không?

Khổng Ý Hùng nhìn khu nhà làm việc của tổ xin dự án trước kia hỏi.

– Không cần, sau này có thể còn dùng. Nhưng các đồng chí trong đó có lẽ không muốn trở lại.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

Khổng Ý Hùng giật mình, giận dữ nói:

– Các đồng chí này cũng quá đáng quá rồi, thấy có quả đào chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ. Chờ có chút thay đổi thì rút cũng không chậm, rất không trượng nghĩa.

– Bình thường thôi, không có lợi ai còn làm việc ở đây, nếu là chỗ tốt thì chẳng phải trốn.

Mỗi người đều nghĩ đến lợi ích thôi.

Nhưng cuối cùng vừa thấy như tìm trăng trong nước, cũng không chịu nổi.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, đưa tay sờ sờ lên biển số nhà.

Trong lòng cũng có chút xúc động, một tháng này Diệp Phàm cũng có áp lực rất lớn.

Bởi vì, việc của mình cấp trên chưa có ý kiến gì. Chủ yếu là Diệp Phàm muốn làm ra, nếu việc này thất bại, thì Diệp Phàm sẽ chịu nghìn lời chỉ trích.

Mà Chủ tịch đi kiểm tra về đã hơn một tháng, cấp trên không có một chút động tĩnh nào. Việc này tám phần là thất bại, chính bản thân Diệp Phàm cũng không tự tin.

Vốn việc này muốn nhờ Cung Khai Hà đi hỏi thăm một chút, nhưng nghĩ là cũng thôi. Bởi vì Cung Khai Hà mặc kệ việc này. Nếu nhờ người ta đi hỏi thăm, mà Cung Chí Quân vừa xuống đây, việc này chẳng phải là báo ân sao?

Thời gian lặng lẽ trôi qua đến trung tuần tháng năm. Cấp trên vẫn không có chút động tĩnh nào. Chính bản thân Diệp Phàm cũng cho rằng việc này chắc chắn thất bại.

Mà tin tức nhận được từ hai tỉnh lại làm cho Diệp Phàm có chút buồn bực. Các đồng chí ở hai tỉnh nói Diệp Phàm muốn có thành công vĩ đại, muốn tranh thủ công trình trọng điểm căn bản là mơ thôi.

Quy hoạch Hoành Không căn bản là di dời hai thành phố, sao có thể coi là cùng hệ thống với công trình trọng điểm quốc gia. Công trình trọng điểm quốc gia không phải là củ cải trắng.

Thậm chí có đồng chí chỉ ra căn bản là Diệp Phàm đang theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân, dùng mánh lới để mê hoặc lãnh đạo cấp trên.

Mà trực tiếp là hai lãnh đạo tỉnh Dương Khai Thành và Khúc Chí Quốc thái độ hình như có chút lãnh đạm.

Đặc biệt là tỉnh Điền Nam, ngay cả hai đồng chí cuối cũng cũng đã bỏ chạy. đồng chí Trương Tương Hòa chính thức xin rút ra khỏi tổ xin dự án.

Tỉnh Thiên Vân tuy nói còn giữ lại hai đồng chí nhưng đồng chí Triệu Hướng Vân cũng tự nguyện xin rút ra khỏi tổ xin dự án.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, vài ngày sau hai đồng chí của tỉnh Thiên Vân cũng bỏ chạy. Hơn nữa Chiêm Hữu Quang cùng Phong Hồ Trữ đều tự động rút hỏi tiểu tổ xin dự án.

Mà tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân chỉ còn có Cái Thiệu Trung là kiên trì.

– Cậu Diệp, bỏ đi, không hi vọng gì cậu vẫn kiên trì cũng không phải là chuyện gì tốt.

Trong một quán nhỏ ở thị trấn Hoành Không Che Thiệu Trung ngồi cùng Diệp Phàm uống rượu.

– Ông anh.tôi bây giờ như con tốt sáng sông, chỉ có thể tiến không có đường lui.

Diệp Phàm thở dài.

– Cậu xem xem, toàn bộ tổ xin dự án ban đầu có mấy chục người. Hiện giờ chỉ còn cậu và cậu Lam kiên trì làm việc. Tỉnh Điền Nam đã bỏ chạy hết, hiện giờ chỉ còn có tỉnh Thiên Vân là chưa bỏ chạy.

Cái Thiệu Trung nói.

– Không phải còn có anh cùng chúng ta sao?

Diệp Phàm cười nói.

– Ha hả, lúc trước tôi không vào được, cậu giúp tôi mới vào được. Tôi đương nhiên phải giúp cậu đến đích.

Dù sao, dù sao con đường đen chúng ta vẫn phải đi. Tôi không có suy nghĩ gì, cậu đối với tôi không tồi.

Cái Thiệu Trung tôi tuyệt đối không phải là người phá chuyện sau lưng. Tuy nói Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ còn lại mình tôi, nhưng cũng là đại diện cho Ủy ban nhân dân tỉnh còn ở lại ủng hộ cậu.

Đây cũng là thể hiện một ý nghĩa lớn

Cái Thiệu Trung hừ nói.

– Nói rất hay, hai chúng ta cùng tiến.

Diệp Phàm hừ một tiếng, cụng chén với Cái Thiệu Trung.

– Tôi lo trước kia lãnh đạo tỉnh bị hấp dẫn bởi điều này, cho nên, ngay cả hai thành phố đều đưa vào quy hoach.

Mục đích đương nhiên là muốn leo lên xe ngựa quy hoạch Hoành Không này. Hiện giờ tình thế không được tốt, giống như là đến chỗ tuyệt vọng.

Tôi còn lo lắng tiếp theo có lẽ lãnh đạo hai tỉnh sẽ điều chính về chính sách. Ví dụ như giảm bớt sự ủng hộ đối với quy hoạch.

Cứ như vậy đối với cậu không có lợi.

Cái Thiệu Trung vẻ mặt lo lắng nói.

– Lui thì lui hết đi, chỉ còn lại Tập đoàn Hoành Không cũng dễ làm một ít.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

Quả nhiên như Cái Thiệu Trung nói ngày 15 tháng 6, tỉnh Điền Nam cùng tỉnh Thiên Vân đều gọi Diệp Phàm. Thể hiện rằng chính là điều chỉnh quy hoạch Hoành Không liên quan đến hai thành phố.

Hơn nữa, vì việc này hai đồng chí An Bình Phòng cùng Chiêm Hữu Quang đến tập đoàn Hoành Không tán gẫu với Diệp Phàm.

– Hai vị lãnh đạo, không thể cho tôi thời gian mấy tháng sao?

Diệp Phàm nói, vẻ mặt có chút trầm xuống.