Chương 1940: Chúng ta đánh tiếp

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lại làm hỏng rồi, Bát Cách.

Tổ trưởng Tổ Thần Đạo Nhật Bản, Fujiwara Astoria sau khi đập tay xuống bàn, liền hung hăng dụi tắt điếu thuốc đang cầm trong tay vào cái gạt tàn.

Phó tổ trưởng Sơn Bản thập bát lang cũng không khác gì, anh ta thích hút thuốc Trung Hoa, nói:

– Đừng nóng vội, vẫn chưa hỏng hẳn.

Tên át chủ bài Hoa Hạ kia không phải là bị chúng ta làm nổ bị thương. Ngay cả Tư Bì Lang cũng chỉ còn có nửa cái mạng. Lần này không khiến bọn họ tất cả bị nổ chết, thật sự là đáng tiếc.

Tuy nhiên nghe nói nước Mỹ đồng minh của chúng ta đã phái mấy người làm ngành dược phẩm đi tấn công tên át chủ bài của Hoa Hạ rồi. Tôi nghĩ, bọn họ chắc chắn đã hạ quyết tâm.

Lần này nhất định phải khiến lão già kia không thoát khỏi Sahara được. Mẹ nó, lão già này đã giết không ít cao thủ tổ Thần Đạo chúng ta.

– Để Hải Lang và tổ A đấu một phen sống chết với nhau đi. Chúng ta đợi nhặt xác họ là được. Lúc này đây, tốt nhất là khiến bọn họ đều xong đời. Đến lúc đó, chúng ta, haha…

Fujiwara Astoria trên mặt lạnh như băng, miệng hừ nói.

– Đến lúc đó, đội cảm tử của chúng ta sẽ là nước có đội đặc chiến đứng đầu. haha.

Sơn Bản thập bát lang điên cuồng mỉm cười.

– Ôi, lần này chúng ta cũng hy sinh sức mạnh lớn nhất rồi. Bỏ ra một tỷ Yên mới mời được tiên sinh Ma Cách Điền Bang của gia tộc Ma Cách. Cao thủ cửu đẳng, mẹ nó, chẳng qua là cao thủ ăn tiền. Anh ta ra một quyền đã bằng tiền lương vài năm của tôi rồi.

Fujiwara Astoria có chút bất bình hừ nói.

– Biết làm sao được, người ta là cao nhân. Một tỷ Yên mà người ta còn chưa muốn tới. Hơn nữa, nếu không nợ tổ Thần Đạo chúng ta một mối ân tình thì anh ta cũng chẳng ra tay.

Sơn Bản thập bát lang hừ nói.

– Đội thứ ba đã tới địa điểm chỉ định chưa?

Fujiwara Astoria đột nhiên hỏi.

– Mới tới địa khu số 4, đang tới gần địa khu số 3. Một khi tới, chỉ cần phát hiện bóng dáng tên át chủ bài Hoa Hạ kia, chúng ta chính là dùng bom thịt người cũng phải nổ chết ông ta mới được.

Sơn Bản thất bát lang trên mặt hiện lên một tia tàn ác.

– Ừ, cao thủ như vậy chết đi một người, có thể tương đương với cả nửa tổ đặc nhiệm A. Xem tổ đặc nhiệm A còn dám ra mắt làm lão Đại trước mặt chúng ta nữa không?

Lần trước trận chiến ở đảo Glasgow, chúng ta chẳng còn mặt mũi nào, tôi cũng xấu hổ không dám báo cáo với Thủ tướng. May là Thủ tướng không truy cứu, lại còn cấp thêm khoản kinh phí, mới khiến chúng ta khôi phục được chút nguyên khí.

Tuy nhiên, tên cao thủ trẻ tuổi thần bí của Tổ đặc nhiệm A lần trước xuất hiện ở đảo Glasgow lần này có tới Sahara không? Tổ tình báo nói sao?

Fujiwara Astoria hỏi.

– Không điều tra được. Tôi nghĩ, lần này Tổ đặc nhiệm A đã không còn binh mà điều động nữa. Người thanh niên kia, nhất định sẽ lại tới. Đúng lúc, một lưới tóm gọn toàn bộ.

Sơn Bản thập bát lang trừng mắt nói.

– Phát hiện địa điểm cụ thể mà Vương lão xuất hiện. Xin chỉ thị.

Thiên Trùng Nghiêm Thế Kiệt nhận được tin tức tiền phương.

– Ở đâu, lập tức báo cáo địa điểm.

Vương Nhân Bàng có chút nóng nảy.

– Khu số 3 hoặc khu A.

Người kia nói.

– Bảo vệ Vương lão, tuyệt đối không được xảy ra sơ xuất gì, chúng tôi lập tức đuổi theo.

Vương Nhân Bàng hừ nói, nhìn Nghiêm Thế Kiệt liếc mắt một cái. Căn bản không đợi anh ta tỏ thái độ, Vương Nhân Bàng đã vươn người đứng dậy đi hướng về phía khu A.

– Đuổi theo.

Nghiêm Thế Kiệt lập tức hạ lệnh.

– Hình như là dời hướng tới địa khu số 4.

Lúc này, Vương Nhân Bàng vừa đi rất nhanh trước, vừa nói:

– Vừa hay, bọn Cẩu Tử đã tới địa khu số 5. Nếu có thể gặp nhau ở địa khu số 4, có lẽ chúng ta sẽ ăn chắc hơn một chút.

– Được. Tăng hết tốc lực tiến về phía trước.

Nghiêm Thế Kiệt hạ mệnh lệnh. Rồi liên lạc với Diệp Phàm. Hai bên đều cố gắng tăng tốc.

Sau khi đi được năm mươi mét, tay Vương Nhân Bàng đột nhiên vừa động, đội viên tản ra thành tam giác kiểu chùy lập tức nằm sấp xuống đất, mỗi người đều tìm công sự che chắn quan sát.

– Tình Thứ, có phát hiện gì không?

Nghiêm Thế Kiệt hỏi Vương Nhân Bàng.

– Phía trước có một khu Loạn Thạch. Diện tích tương đối lớn, liếc mắt một cái không nhìn thấy bờ. Trong đó còn có một đám Tiên Nhân Chưởng gai góc. Vừa rồi tôi cảm thấy trong đám Tiên Nhân Chưởng hình như có động tĩnh gì. Tuy nhiên, khi nhìn kĩ lại thì không có gì.

Vương Nhân Bàng nói.

– Dùng kính viễn vọng bội số lớn quan sát kĩ lại.

Nghiêm Thế Kiệt nói.

– Vô dụng, gió bắt đầu thổi cát rồi. Khoảng cách bên kia lại quá xa, mờ mịt không dễ phân biệt.

Vương Nhân Bàng nói.

– Vậy hãy quan sát trước, kéo dài thời gian một chút rồi tính tiếp. Các đội viên chú ý tản ra các hướng quan sát động tĩnh.

Nghiêm Thế Kiệt ra lệnh.

– Tôi đi trước thử một chút, không thể đợi được nữa. Tôi sợ Vương lão không chịu nổi.

Vương Nhân Bàng lắc lắc đầu nói.

– Quá nguy hiểm, anh không thể đi.

Nghiêm Thế Kiệt giọng nói nghiêm nghị ngăn cản.

– Không cần nói, nếu tôi chết ở đây cũng không còn gì để nói.

Vương Nhân Bàng trên mặt tràn đầy bi thương. Thân mình nhào tới bám lấy một tảng đá cách đó hơn tám mét. Nghiêm Thế Kiệt tiếc nuối lắc đầu. Thêm nữa là vì cảm động.

Cảm thấy Vương Nhân Bàng thật sự là một đồng chí tốt, vì quốc gia, vì Tổ đặc nhiệm A không ngờ tự nguyện bán mạng.

Cho nên, súng bắn tỉa trong tay lão Nghiêm bắn yểm trợ cho Vương Nhân Bàng tiến về phía trước. Thật ra, quan hệ của Vương Nhân Bàng và Vương lão chỉ có Lỗ Tiến rõ còn nhưng đồng chí khác đều không biết.

Vương Nhân Bàng vừa nhảy vửa nằm sấp thẳng tiến rất nhanh. Không lâu sau, đã cách đám Tiên Nhân Chưởng mấy trăm mét. Đột nhiên, một thoi đạn theo tiếng lách cách phóng tới. Đối thủ quả nhiên ra tay.

Mẹ nó, may là chỉ sượt qua tai, bằng không, hôm nay mình bỏ mạng ở đây rồi. Vương Nhân Bàng mắng một câu. Cây súng ngắn đã ngụy trang liền ba ba bắn về phía đó. Bên kia hình như truyền đến một tiếng kêu đau đớn, đoán chừng là giải quyết được một tên.

Anh ta lập tức tỉnh táo đầu óc. Ném một trái lựu đạn sương tới khoảng cách hơn một trăm mét. Sau khi một tiếng nổ bùm vang lên, lập tức hiện trường dâng lên một màn khói đen.

Mà đồng thời, hỏa lực ở phía đám Tiên Nhân Chưởng đã mạnh hơn, phỏng chừng có bảy tám ngọn lửa đánh hướng về phía bên này.

Tuy nhiên, hành động của Vương Nhân Bàng rất lạ. Khi thì kề sát đất, lúc thì nhổm lên cao ba mét, khiến ngọn lửa rơi vào khoảng không. Rồi sau đó Nghiêm Thế Kiệt cũng không đợi được nữa, nhan chóng mang người nhào tới.

Cháu cụ rùa. Vương Nhân Bàng mắng một câu. Trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn âm thầm. Rút ra một con dao găm màu đen từ giày ra, thân mình uốn éo vài vòng đã tới bên cạnh đám Tiên Nhân Chưởng.

Đưa tay luồn vào đám Tiên Nhân Chưởng. Một cỗ máu tươi phun ra, một cú đâm chuẩn xác qua yết hầu của kẻ địch.

Anh ta tiện tay xoay tròn tròn một vòng sang bên cạnh, đầu dưa của người đó như quả bóng cao su bị dao găm trúng hơn nữa còn bị kéo tới trước mặt Vương Nhân Bàng.

Anh ta nhìn thoáng qua rồi nói:

– Có ria, hóa ra là tên heo Nhật Bản, đáng chết.

Nói rồi lại nhanh chóng tiến tới bên kia, phát hiện một tên người Nhật khác đang nằm trườn trên một tảng đá bên cạnh đám Tiên Nhân Chưởng nổ súng điên cuồng về phía mấy người Nghiêm Thế Kiệt. Nghiêm Thế Kiệt truyền tới tin tức, một đội viên Tổ đặc nhiệm A đã trúng đạn.

– Bát cách.

Vương Nhân Bàng nổi giận bừng bừng. Phi thẳng hướng về đám Tiên Nhân Chưởng. Đội viên Tổ Thần Đạo Nhật Bản sợ quá vội vàng hướng súng bắn lên không trung.

Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng là cao thủ cấp hai của bát đẳng, còn tên Nhật này cao nhất cũng chỉ đạt tới thất đẳng, không phải đối thủ của Vương Nhân Bàng.

Bá một tiếng truyền tới.

Tên Nhật Bản dưới đất đang định nổ súng thì bị Vương Nhân Bàng đá trúng một cước từ trên không trung, vừa giẫm lên đã thành một đống thịt nát như bùn mềm nhũn.

Cả cái đầu đều bị một cước của Vương Nhân Bàng đạp nát, giẫm đến mức rụt cả cổ tới tận bụng. Nhìn qua như một con rùa đen rụt đầu.

Muốn đấu với tao à, mày còn chưa đủ tư cách. Vương Nhân Bàng tiện chân lau chút máu tươi ở đám Tiên Nhân Chưởng. Nhặt súng lên nhào về phía trước.

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền tới.

Phát hiện ra trên không trung thoáng bóng dang một người. Vương Nhân Bàng vội lùi về sau. Tuy nhiên, quá nhiều Tiên Nhân Chưởng, lập tức chui vào trong đám Tiên Nhân Chưởng. Tuy nói mặc quân phục chống đạn, nhưng vẫn bị kẹp đâu kinh khủng.

Anh ta đang định phản kích, cảm giác phía bên phải một tiếng gió truyền tới. Anh ta vội vàng nghiêng người bay lên đá một cước hướng tới bên đó.

Thình thịch một tiếng.

Vương Nhân Bàng liền lùi lại ba bước. Trong mắt hiện lên một tia kinh hãi. Phát hiện đối thủ là một người mặt dữ tợn, tóc dài tới áo choàng, vẻ mặt dũng mãnh của người Nhật.

Người này vẻ mặt ác nghiệt nhìn Vương Nhân Bàng hừ nói:

– Tên Hoa Hạ kia, hôm nay nơi này chính là phần mộ của ngươi.

Vừa nói xong, người nọ bay lên, một cước linh hoạt, sắc bén như gió thổi đá hướng về phía trên đầu Vương Nhân Bàng. Lúc này là vật lộn trực diện. Súng ống đã không kịp dùng, Vương Nhân Bàng đặt xuống đất.

Tay luồn vào phần eo, lôi ra một cây nhuyễn đao màu đen ầm một tiếng vang lên. Xoay tròn trên không trung bổ hướng về phía đùi tên kia.

Sát một tiếng.

Vương Nhân Bàng cảm giác nhuyễn đao như đang nâng một quả núi lớn. Phát hiện người kia không ngờ giẫm lên nhuyễn đao của mình đứng trên không trung lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt vẻ bỡn cợt.

Tiêu đời, gặp phải cửu đẳng rồi. Vương Nhân Bàng trong lòng chợt lạnh, điên cuồng rút rao chém không còn nghĩ tới mạng sống.

Ầm một tiếng chói tai vang lên.

Vương Nhân Bàng biết, áo chống đạn của mình đã bị người kia cắt rách, toàn bộ ống quần đều bay mất. Đến cả phần chân phía dưới cũng bị tuôn ra một dòng máu tươi.

– Ta liều chết với ngươi.

Vương Nhân Bàng tức giận. Mắt đỏ lên, chân đá vào một tảng đá. Kết hợp với nhuyễn đao đẩy hướng về phía tên kia, hăng hái lao thẳng tới, giống như một mũi tên, loại đấu pháp này là mức cao nhất rồi. Cho dù người nọ có thể giải quyết được Vương Nhân Bàng thì cũng sẽ bị thương ít nhiều.

Thình thịch

Một tiếng nổ truyền đến, Vương Nhân Bàng chắc mình sắp tận mạng rồi. Tuy nhiên không nghe thấy động tĩnh gì, giương mắt vừa nhìn, chỉ thấy Diệp lão đại đã một cước đá tên kia vòng ba vòng rồi bổ nhào xuống đất mới dừng lại được. Tuy Diệp lão đại đã hơi thay đổi khuôn mặt, nhưng với ánh mắt của Vương Nhân Bàng thì vẫn nhận ra. Hắn rút cục đã tới, mình sống rồi. Vương Nhân Bàng cười điên cuồng một tiếng.

– Hừ.

Người nọ cũng chấn động, nghiêm túc liếc mắt nhìn Diệp Phàm. Tuy nhiên, lại lắc lắc đầu vì không biết Diệp Phàm là ai.

Người này chính là Ma Cách Điền Bang, cao thủ cửu đẳng.

– Thằng nhãi Nhật Bản, chúng ta đấu tiếp nào.

Diệp Phàm vừa nói xong, ba cây phia đao đã đâm tới theo ba hướng.

– Lại thứ đồ chơi cũ rích này.

Ma Cách Điền Bang trên mặt hiện lên một tia giễu cợt, tiện tay cầm thiết con xoay tròn sang hai bên, mấy tiếng bang bang truyền đến, phi đao của Diệp Phàm đã bị rơi xuống đất.

Tuy nhiên, một quả lạc bảo kim tiền lại xoay tròn tới phía sau của Ma Cách Điền Bang. Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ phần phía sau lưng của người này bị vỡ toác, sau đó một dòng máu ngay chỗ xương chảy ra.

– A…

Ma Cách Điền Bang nổi giận, tay giương về phía Diệp Phàm, ba ám khi hình ngũ giác phi qua.