Chương 2309: Ăn của người thì phải làm cho người thôi.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Triệu Quát thượng cấp trước kia vừa đi liền trở thành Phó Tư lệnh số Một quân khu Bắc Kinh. Những vị có thể ngồi trên bảo tọa Tư lệnh vịnh Lam Nguyệt này đều là những nhân vật tai to mặt lớn trong quân đội, không thể quá coi thường.

– Ha ha ha, Bí thư Diệp, anh cũng thật là. Vừa rồi anh cũng đã nói, tôi là chủ nhân của vịnh Lam Nguyệt, anh là khách từ xa đến, cho nên, đừng từ chối nữa, bát thứ nhất tất nhiên phải thuộc về người bạn từ phương xa đến của chúng ta rồi.

Tư lệnh Lâm lại nhẹ nhàng đẩy bát canh đến trước mặt Diệp Phàm, cười sang sảng.

– Đúng đúng đúng, Bí thư Diệp, anh cũng không nên từ chối, chúng tôi thường xuyên ăn uống ở đây rồi, anh là khách lại là bạn, tất nhiên anh nên dùng trước.

Đám người Hầu Bình, Cố Thiên Kỳ cười, phối hợp với Tư lệnh Lâm.

Diệp Phàm không làm khó người ta nữa, nhận lấy, hắn cũng biết, Tư lệnh Lâm nể vị trí của mình tại Tổ đặc nhiệm A mới cư xử như vậy. Đương nhiên, trước kia cũng có chút thân thiết.

– Bí thư Diệp uống rượu gì, Mao Đài hay là rượu Ngũ Lương?

Trịnh Phương hỏi, bởi vì, nơi này là địa bàn của Báo Săn, Trịnh Phương mới là chủ nhân đích thực.

Lâm Hồng quản lý toàn bộ căn cứ, nhưng cũng không quản được địa bàn Báo Săn. Báo Săn nghiễm nhiên là nước trong một nước.

Lâm Hồng cảm thấy mình giống một Tư lệnh phục vụ làm việc vặt cho Báo Săn hơn. Trong mắt người ngoài mình là Tư lệnh, rất uy phong rất có quyền, tất cả mọi việc trong căn cứ này đều có thể quản.

Chỉ Tư lệnh Lâm biết rõ, chuyện của Báo Săn, mình thế nào cũng không thể nhúng tay vào. Lúc nào cũng là Trịnh Phương truyền thông báo của Tổ đặc nhiệm A đến, Lâm Hồng truyền xuống, chỉ đạo căn cứ chấp hành là được.

Điều này, trong lòng Quân đoàn trưởng Hầu và Phó tư lệnh đang ngồi cùng đều rõ.

– Trần Quân, trong xe tôi có rượu, lấy bốn bình ra, còn nữa, mang cả cây thuốc đến đây.

Diệp Phàm đưa chìa khóa xe cho Trần Quân.

Mọi người vừa nghe, tất cả đều nhìn Diệp Phàm chăm chăm.

– Sao thế, các vị, nhìn chằm chằm người khác như vậy có vẻ không lịch sự lắm nhỉ?

Diệp Phàm nhún vai, nói.

– Ha ha ha…

Lâm Hồng người này không ngờ dẫn đầu cười gượng, khiến cho mọi người cả phòng đều cười gượng cả. Nhưng lại không có ai hỏi hay đáp gì hết.

Không lâu sau, Trần Quân mang rượu và thuốc lá đến.

– Đừng nhúc nhích, để tôi giám định trước một chút.

Quân đoàn trưởng Hầu nhanh tay lẹ mắt, một phen giành lấy đồ trong tay Trần Quân.

– Ha ha ha, tôi dù sao cũng là lãnh đạo già, tốt hơn là để tôi trước.

Không ngờ Cố Thiên Kỳ gần Trần Quân hơn, người ta vừa vươn tay ra đã giành lấy được thuốc lá rồi. Quân đoàn trưởng Hầu chỉ còn biết giương mắt nhìn.

– Sao nào, không phục phải không đồng chí Quân đoàn trưởng Hầu?

Cố Thiên Kỳ liếc đồng chí Hầu Bình đang lườm lườm một cái, cười nói.

– Tôi chịu phục! Dạo này toàn là như vậy, to hơn người ta một cấp là đè đầu cười cổ.

Hầu Bình tức giận bất bình nói.

Ha ha ha…

Toàn bộ đều cười rộ lên.

– Không cần xé ra đâu, vừa thấy kiểu đóng gói này tôi liền biết là hàng tốt rồi.

Lâm Hồng chỉ liếc qua một cái, nói.

Tuy rằng Tư lệnh Lâm chưa đạt tới tiêu chuẩn đãi ngộ cấp Phó quốc, nhưng người sau lưng người ta lại được hưởng đãi ngộ cấp Phó quốc đó. Tất nhiên, loại hàng tốt thế này người ta cũng đã từng được thưởng thức.

– Chính là loại đó sao?

Quân đoàn trưởng Hầu nuốt nước miếng, dựng thẳng ngón tay chỉ chỉ vào “trần nhà”.

– Còn phải hỏi lại sao?

Tư lệnh Lâm cười một tiếng.

– Cái này, Bí thư Diệp, hay là như vậy đi. Buổi tối uống mất thì tiếc quá. Dứt khoát mỗi người một bình, anh dù sao cũng uống rồi, uống nữa cũng lãng phí, cái này, chúng tôi mang về nhà chậm rãi thưởng thức một chút. Còn thuốc lá này, chúng tôi cũng chia ra. Tất nhiên, nếu như bên anh có hàng rời, thì mở một hộp hoặc một bình cho chúng tôi thưởng thức một chút là được.

Quân đoàn trưởng Hầu vẻ đứng đắn, nói.

Diệp Phàm thiếu chút nữa tức giận vì sự không biết xấu hổ của người này, chỉ vào Quân đoàn trưởng Hầu thật lâu nghẹn họng. Tuy nhiên, sau đó, Diệp Phàm bất ngờ giật mình, cười nói:

– Tư lệnh Lâm, Tư lệnh Cố, Sư đoàn trưởng Trịnh, Quân đoàn trưởng Hầu.

Vừa đủ bốn người, rượu có bốn bình, vừa hay mỗi người một bình. Thuốc lá này mỗi người hai bao là được.

Còn thừa hai bao thì mở luôn để các anh em hút tại đây. Tối nay uống rượu Mao Đài của các anh vậy.

– Bí… Bí thư Diệp, còn tôi thì sao?

Trần Quân không chịu nổi nữa, nhưng cũng không dám to tiếng hỏi, tên này ở bên cạnh thì thầm, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm bốn lão trung niên hớn hở chia rượu và thuốc. Tuy nhiên, tiếng tên này thì thầm cũng không nhỏ, mọi người đều nghe thấy.

Diệp Phàm biết tên này cố ý, trừng mắt nhìn anh ta, hừ nói:

– Chỉ có từng này, thế này đi, cậu cầm lấy một bao, một bao còn lại để chúng ta hút là được. Còn rượu ấy à, không có đâu.

– Keo kiệt!

Trần Quân tay chân lanh lẹ đưa tay nhận lấy thuốc, vừa nói thầm một câu. Tuy nhiên, lần này nói thầm rất nhỏ.

– Keo kiệt hả? Vậy thì cậu đừng lấy bao thuốc này nữa.

Động tác Diệp Phàm cũng không chậm, bao thuốc vừa ở trên tay Trần Quân đã bị tên này ngay lập tức lấy về.

– Anh Hai à, chỉ còn có một bao anh còn lấy lại, còn để thằng em này sống không hả?

Trần Quân cuống lên, thậm chí còn nhận là thằng em.

– Trần Quân, cậu còn trẻ, uống rượu làm gì, uống rượu khổ lắm đấy, đừng uống rượu hút thuốc làm gì hỏng người ra. Chúng tôi già rồi, hỏng thì cũng hỏng rồi. Cậu thì phải kiềm chế một chút.

Cố Thiên Kỳ õng ẹo cười nói, trêu đùa Trần Quân.

– Hay là như vậy đi, anh Cố thấy khổ thì để thằng em này chịu khổ thay cho anh, thế nào? Chia sẻ ưu phiền cùng lãnh đạo cũng chính là việc cấp dưới như tôi phải làm mà. Các vị tướng quân, nỗi khổ của các vị Trần Quân tôi đồng ý chịu thay.

Trần Quân cười gượng, tay vươn đến bao thuốc của Cố Thiên Kỳ.

– Sao thế được, làm lãnh đạo càng phải gánh vác trách nhiệm, sao có thể đẩy “khổ sở” cho cấp dưới gánh vác được, lãnh đạo như vậy là vô trách nhiệm lắm đấy. Cố Thiên Kỳ tôi cũng không muốn làm loại lãnh đạo ấy đâu. Cho nên, cái khổ này cứ để mình tôi chịu.

Cố Thiên Kỳ gạt một cái, lại đẩy tay Trần Quân về.

Ha ha ha…

Mọi người thấy hai người này đẩy tới đẩy lui, toàn bộ đều cười rất vui vẻ.

– Được rồi Trần Quân, trong cốp xe phía sau của tôi còn có ít hàng. Mang lên, mỗi người hai bình, cậu cũng được thêm.

Diệp Phàm phất phất tay.

– Vẫn là đại ca hào phóng, anh xem ông Cố đi, đúng là một tướng quân keo kiệt.

Trần Quân lon ton vừa cười vừa chạy ra bên ngoài lấy rượu và thuốc lá.

Tất nhiên, mọi người đều vui cười hớn hở nhận lấy quà của Diệp Phàm.

– Các vị lãnh đạo, người ta có câu ăn của người thì phải làm cho người. Ha ha, các vị hiểu ý này chứ?

Diệp Phàm lúc này cười khan một tiếng, nói.

– Ý gì, chẳng lẽ Bí thư Diệp muốn chúng tôi mở cửa sau sao?

Mặt Quân đoàn trưởng Hầu cứng đờ, trong lòng nhủ thầm quả nhiên rượu này không dễ uống, thuốc này hút cũng không yên tâm.

– Một chút chuyện nhỏ, gần đây tại trấn Khê Sơn địa khu Nam Lĩnh…

Diệp Phàm nói vắn tắt câu chuyện, cũng nói ra mục đích của mình.

– Nhà máy sữa Nguyệt Thần hợp tác với chúng tôi, cái này, nếu như nói nhà máy này là do doanh nghiệp nước ta đầu tư vào thì cũng không tệ.

Anh cũng nói rồi đấy, không cần chúng tôi bỏ ra đồng nào, chỉ là gắn mác. Dù sao chúng tôi cũng phải mua sữa, chỉ cần sữa bọn họ sản xuất phù hợp với điều kiện của chúng tôi, thì cũng không phải chuyện gì quá khó.

Chỉ có điều, vừa rồi nghe anh nói tập đoàn sữa Nguyệt Thần này là Hoa kiều Australia đầu tư.

Cái này, sẽ không có một loạt vấn đề trải ra trước mặt chúng ta đấy chứ? Hợp tác với bên ngoài, không dễ giải quyết đâu. Vấn đề này, có chút nghiêm trọng.

Lâm Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói.

– Tôi biết, cho nên, tập đoàn Thủy Châu Bàn Đế cũng sẽ giữ cổ phần. Cổ phần có lẽ sẽ xấp xỉ với số Chủ tịch Toàn Thành Lâm nắm giữ. Nhiều nhất là ít hơn vài phần trăm thôi.

Diệp Phàm nói.

– Nếu có doanh nghiệp trong nước tham gia thì chuyện này sẽ dễ làm hơn rồi. Thao tác cũng linh hoạt hơn. Tất nhiên, hợp tác chỉ dừng lại ở phương diện chế phẩm sữa.

Lâm Hồng gật gật đầu, nhìn Cố Thiên Kỳ, Quân đoàn trưởng Hầu một cái, hỏi:

– Các anh thấy thế nào?

– Tôi không có ý kiến gì. Cũng không phải hợp tác sản xuất bom đạn, ngay cả những thứ này tôi thấy cũng có thể hợp tác.

Không phải nước ta cũng hợp tác với Russia một số dự án hay sao, còn hợp tác nghiên cứu chế tạo, chế tạo phi cơ quân dụng… với các quốc gia khác nữa mà.

Sữa cũng không phải là chuyện gì lớn, về vấn đề thao tác tuy nói có chút khó khăn, bởi vì là đầu tư từ bên ngoài. Nhưng, vẫn có thể giải quyết được.

Trịnh Phương lại giành nói trước, Diệp Phàm người ta đã ra mặt, Trịnh Phương sao có thể cự tuyệt.

– Ừ, chỉ là dự án sữa thì thật ra không khó. Tất nhiên, nếu là hợp tác như vậy, chúng ta cũng phải phái tầm hai ba người đi giám sát sản xuất.

Quân đoàn trưởng Hầu gật đầu nói.

Việc này, cuối cùng trao đổi thêm một hồi, liền quyết định ngay trên bàn rượu. Tất nhiên, Diệp Phàm biết, mọi người nể mặt hắn. Nếu như là Kiều Báo Quốc, nhất định không xong việc.

Tuy nhiên, sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Kiều Báo Quốc khá uể oải nói:

– Em rể, việc này, phiền toái rồi, ôi…

– Sao cơ, chẳng lẽ Toàn Thành Lâm không đồng ý hợp tác với quân đội?

Diệp Phàm hỏi.

– Chủ tịch Toàn muốn hợp tác đấy, chỉ là có điều băn khoăn. Dù sao, hợp tác sản xuất với bên quân đội, tuy nói chỉ là gắn cái mác, nhưng, người ta vẫn sợ. Trước giải phóng có lời đồn là tổng cộng sản tổng cộng vợ, hiện tại tuy đã cải cách nhiều năm, nước ta cũng đã mở rộng giao lưu với nước ngoài, tuy nhiên, đề cập đến vấn đề hợp tác sản xuất giữa quân và dân người ta vẫn không nắm vững chính sách hiện giờ lắm.

Kiều Báo Quốc nói.

– Ừ, Chủ tịch Toàn có băn khoăn như vậy cũng là hợp lý. Cái này, phỏng chừng chẳng những lo lắng về chúng ta, mà còn lo lắng chính phủ Australia nói này nói nọ chuyện này. Dù sao, một doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, hợp tác sản xuất với quân đội ngoại quốc cũng chẳng ra làm sao cả.

Diệp Phàm tỏ ra thông cảm.

– Lời Phó chủ tịch Vu Tín Lễ nói có phải là thật không, có chứng cớ không?

Diệp Phàm lại hỏi chuyện khác.

– Cục trưởng Kiến Thần gọi điện cho Phó chủ tịch địa khu, cho nên, nể mặt mũi ông ta, Phó chủ tịch địa khu thật ra cũng khá phối hợp. Chúng tôi lập tức liền phái người đi ra xung quanh để tìm hiểu. Việc này, đã tìm đủ nhân chứng vật chứng, còn có chứng minh liên quan của Cục Đất đai.

Kỳ thật, chuyện này cũng có thể nói có chút không thỏa đáng. Lúc trước, Ban quản lý thôn thôn Khê Sơn trấn Khê Sơn khu Nam Lĩnh thuộc địa khu Nam Lĩnh cũng biết mảnh đất này không thuộc phạm trù ruộng cơ bản.

Chỉ là Quy định bảo vệ chính thức Bảo vệ ruộng cơ bản được chế định vào năm 1998, căn cứ vào “Luật Nông nghiệp của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa” và “Luật Quản lý Đất đai của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”. Mà khi đó chuyện vây đê sớm hơn, là năm 1993.

Sau đó người dân thôn thấy mảnh đất bị vây bởi triền núi Khê Sơn này và bãi sông thu hoạch rất được mùa, liền đề nghị tính vào ruộng đất của thôn.

Kết quả, lúc chia đất đã chia cho, sau đó, khu Nam Lĩnh tự nhiên sẽ xếp mảnh đất này vào phạm trù ruộng cơ bản.

Kỳ thật, dựa vào sự kiểm chứng của chúng tôi, mảnh đất này trên căn bản chính là đất hoang. Bởi vì lúc trước mọc đầy toàn cỏ lau và thực vật có gai… Tuyệt đại bộ phận mảnh đất thuộc về chỗ bãi sông.

Là nơi vô chủ, theo lý mà nói hẳn là thuộc đất quốc hữu. Chỉ có 20% là thuộc đất triền núi, là đất của thôn Khê Sơn.

Kiều Báo Quốc nói.