Chương 1265: Báo lên Tỉnh ủy

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tôi xin nói bậy một chút. Các anh làm cán bộ, nhà đằng trước nhà đằng sau, chơi đủ trò. Còn Thanh Lang tôi cũng không phải là con chim non, tin tưởng những lời nói ma quỷ của các anh thì thật ngốc ngếch. Hơn nữa, lại là cấp bậc phó sở như anh, anh có năng lực gì mà dám nói điều tra tận gốc, có thể Lô An Cương là một quân cờ, anh ta cùng bậc với anh, mà người ta lại là trong quân đội, anh làm sao mà tìm kiếm được?

Thanh Lang vốn không tin, lắc đầu.

– Nhìn xem, anh sẽ tin.

Diệp Phàm kêu Vương Triều mang lên những chứng cứ về Phó giám sát trưởng bộ công an và Phó trưởng ban Quân vụ – bộ Tổng tham mưu.

– Xem đi, cái này không thể là giả được. Bí thư Diệp là nhân viên điều tra bí mật của Trung ương phái đi, anh ấy từ tỉnh Nam Phúc đến đây tức là thân phận bí mật của anh ấy, việc của các anh Thủ tướng Quốc vụ viện đang để ý đến, anh nói xem có ai dám kháng lại quốc gia.

Vương Triều đưa ra xong nghiêm nghị nói, đương nhiên là kích động Thanh Lang rồi.

– Ha ha, là tôi làm, đương nhiên tôi chỉ là người làm theo, còn có thêm vài người nữa.

Sau khi xem xong Thanh lang đột nhiên cười phá ra như điên nói.

– Còn có ai nữa?

Diệp Phàm hỏi.

– Lô An Cương là kẻ thù của tôi, anh hứa với tôi đưa anh ta nên đoạn đầu đài thì tôi mới nói.

Thanh Lang có điều kiện với Diệp Phàm.

– Tôi đồng ý, nếu như tội danh của Lô An Cương phải đến mức lên đoạn đầu đài thì Diệp Phàm tôi thề sẽ đưa anh ta lên.

Đương nhiên, nếu tội danh của anh ta không đến mức đó thì tôi cũng xin lỗi, vì vậy nếu muốn đưa anh ta lên đoạn đầu đài thì anh phải đưa ra chứng cứ chi tiết mới được.

– Bằng không anh phải có gì để chúng tôi giúp anh báo thù chứ?

Diệp Phàm nói như chất vấn, nhìn Thanh Lang một cái rồi lại nhẹ nhàng nói:

– Sắp tới tôi sẽ làm gì không phải anh không biết, sẽ khiến cho Bí thư Hà Trấn Nam của Ngư Đồng không có lý do đầy đủ sẽ xử lý ông ta theo pháp luật, không thể nói đến tình nghĩa ở đây. Đó chính là phong cách của tôi.

– Tôi… tin anh.

Thanh Lang cúi đầu.

– Cho tôi điếu thuốc.

– Đưa cho anh ta.

Diệp Phàm nói với Vương Triều, đưa cho anh ta một điếu xìgà Cu Ba

– Năm đó, Lô An Cương dùng thủ đoạn khiến tôi sau khi ra tù căm thù hắn. Hắn ta sắp xếp cho tôi vào Tập đoàn Dương Điền, muốn tôi trở thành người cấp cao của Dương Điền. Tôi đã cố gắng hết sức và kết quả đã được sự coi trọng của Quản Phi và tào Dục.

Tuy nhiên, không lâu sau. Lô An Cương yêu cầu tôi thường xuyên phải tạo ra phiền phức nhỏ cho Dương Điền. Khi đó tôi cũng suy nghĩ trăm lần mà không lời đáp, không hiểu sao Lô An Cương lại làm thế. Còn không biết vì sao hắn ta cứ hại tôi xong lại cứu tôi.

Hiện tôi đã hiểu được đơn giản là hắn ta muốn tôi làm cho hắn ta một việc mà hắn ta muốn. Hơn nữa, tôi cảm thấy mục đích của hắn ta là gây chú ý đến tập đoàn Dương Điền.

Nhưng độ chú ý vẫn chưa đủ, nên mới xảy ra vụ thảm án 88 này, trong một đêm chết 10 người đều có liên quan đến Dương Điền. Anh ta đạt được mục đích rồi chính là khiến các anh chú ý đến, hiện nay không phải là điều tra đến đây rồi sao.

– Tuy nhiên hắn ta không nghĩ rằng, không ngờ đã điều tra đến hắn, điểm này tôi rất phục cách phá án của các anh.

Tâm trí Thanh lang thật kiên nghị, như cho người ta cảm giác không sợ chết.

– Buổi tối hôm xảy ra vụ thảm án 88 đó, ba người này đều là cùng đi với anh sao?

Diệp Phàm nhìn Mã Hán đưa ra 3 tấm ảnh cùng tài liệu liên quan.

Thanh Lang cẩn thận nhìn kỹ, chắc chắn 100% nói:

– Dù hôm đó họ đều có cải trang nhưng con mắt của tôi rất chuẩn, hình dáng thì không thể sai được, chính là ba người này. Nhưng, 4 người chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm bên ngòai ví dụ như phóng hỏa, mở khí gas, làm cho hôn mê chứ không giết người.

– Có phải sợ chết không? Có gan làm, nhưng không có gan nhận tội?

Vương Triều lạnh lùng nói.

– Sợ chết không phải là tính cách của Thanh Lang này, làm là làm, không làm là không làm. Dù sao thì chỉ chuyện phóng hỏa cũng sẽ khiến phải ngồi tù rồi, chẳng khác gì pháp trường. Quan trọng là đưa Lô An Cương lên đoạn đầu đài thì cả đời Thanh Lang cũng đã mãn nguyện rồi.

Thanh Lang nói rất thẳng thắn.

– Vậy viên đá đó là thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Về chuyện viên đá tôi cũng nghe qua, nhưng, bọn họ làm rất bí mật, ngay cả tôi cũng không biết cụ thể là ở đâu? Nhưng Quản Phi và Tào Dục cùng Cao Cương, ba người đó chắc chắn biét, còn Miêu Thanh Mi cũng có thể biết. Xem ra, độ tin tưởng về tôi của Quản Phi vẫn chưa đủ.

Thanh Lang lắc đầu.

– Ngưu Quy Lĩnh ở Trấn Mai Khê huyện Dương Điền có vấn đề gì không?

Diệp Phàm chau mày có chút thất vọng.

– Nơi này, chắc là không có đá gì. Tôi đã từng tới đó, chỉ có mấy cái động, đều tạo ra để lừa người ta. Ý đồ của Quản Phi rất sâu sắc. làm mấy cái động giả mà lại có rất nhiều người canh gác đơn giản chỉ là lừa người mà thôi.

Thanh Lang lắc đầu.

Đêm đã về khuya, cả thành phố Ngư Đồng trở nên yên ả, nhưng Vương Triều và mấy người đều không ngủ được đến rạng sáng 6 giờ Dịch Nhất Phàm, Trần Hữu Miên và Đinh Tùng Băng đều bị sa lưới, khi có chứng cứ cụ thể kèm theo Thanh Lang làm chứng nên chúng đã ngoan ngoãn chịu tội, nói hết lại sự việc đã qua.

Bangười này khai ra đều na ná như Thanh Lang nói, lúc đầu cũng là do Lô An Cương cứu bọn họ mà bọn họ báo ơn. Hôm xảy ra vụ thảm án đó 3 người này cùng Thanh Lang đều làm việc ngoài, không giết người.

Diệp Phàm cho gọi Trần Quân lại, bảo anh ta theo dõi Lô An Cương. Chủ yếu là phòng anh ta trốn đi.

– Vì sao Lô An Cương lại nhằm vào tập đoàn Dương Điền.

Vương Triều lẩm bẩm nói.

– Xem xem Lô An Cương có gì liên quan đến Dương Điền không, chủ yếu là nhằm vào Quản Phi, Tào Dục và Cao Cương nữa.

Diệp Phàm nói.

Sáng ra Diệp Phàm đã lo liệu lại mọi việc rồi đi lên Kinh Thành. Việc quan trọng như thế này hoàn toàn có thể bắt được Lô Anh Cương.

Tuy nhiên, Lô An Cương là Ủy viên thành ủy, đầu tiên sẽ báo cáo cho Hà Trấn Nam. Diệp Phàm sợ rút dây động rừng thứ hai là cũng lo lắng biết đâu Hà Trấn Nam cũng có liên quan nên không thể nói với Hà Trấn Nam được, trực tiếp báo lên Tỉnh.

Diệp Phàm đến thẳng văn phòng của Bí thư Dương Chí Viễn của Ủy ban chính trị tỉnh, nghe nói đến vụ thảm án 88, Dương Chí Viễn ngay lậo tức gặp Diệp Phàm, xem ra, vụ thảm án 88 đã lan tỏa ra cả tỉnh.

Diệp Phàm mang tất cả chứng cứ, tài liệu trình lên trên, sau hai giờ Dương Chí Viễn cảm thấy việc lớn, lập tức gọi điện cho Triệu Xương Sơn, Triệu Xương Xơn nói rằng phải Diệp Phàm đích thân báo cáo, sau đó Diệp Phàm cùng Triệu Xương Sơn về văn phòng của Triệu Xương Sơn.

Triệu Xương Sơn xem xong tài liệu, nghe xong thu âm khuôn mặt ngưng trầm.

Ngẫm nghĩ rồi nói:

– Chí Viễn, việc này phải bắt Tư lệnh quân khu, vì vậy, còn phải xem cả tư lệnh Dư mới được.

– Việc này rất gấp, Thủ tướng đã để ý nên chúng ta không thể chậm trễ được nếu kéo dài sẽ gây ra thay đổi. Có thể sẽ biết nhiều từ miệng Lô An Cương. Anh ta sao lại nhằm vào Dương Điền, hơn nữa lại choàng cái Dương Điền vào người, trong việc này chỉ sợ có liên lụy đến ai mà không thể nói. Bí thư Triệu, việc này có chút rắc rối. Tình hình của Dương Điền rất đặc biệt, phải làm sao?

Dương Chí Viễn lo lắng.

– Thực ra, tập đoàn Dương Diền có vấn đề lớn, việc này tôi không nói nữa. Chỉ là việc về viên hóa thạch kia chưa điều tra rõ ràng nếu những tình huống kia là thật thì đây chính là vụ án kinh thiên động địa.

Diệp Phàm ở bên nói thêm.

– Điều tra, nhất dịnh phải điều tra tận gốc, Thủ tướng đã để ý đến rồi không thể không điều tra.

Triệu Xương Sơn phất nay quả quyết nói.

Không lâu sau Tư lệnh Dư vội vàng chạy đến văn phòng Tỉnh ủy. Đồng chí Diệp Đông phó bí thư tỉnh ủy quản lý Ủy ban Kỷ luật cũng cho gọi Triệu Xương Sơn tới.

Dư tư lệnh xem tài liệu, sau khi nghe Diệp Phàm nói xong, liền đánh một cái xuống bàn mắng chửi:

– Dã man, khốn nạn. Bắt ngay, lập tức bắt ngay. Bí thư Triệu, tôi có trách nhiệm. Lô An Cương là cấp dưới của tôi, tôi còn tích cực đề bạt anh ta làm Tư lệnh quân khu Ngư Đồng vậy mà không thể ngờ tới, tôi… đã quá mù quáng rồi. Xin lãnh đạo cứ xử phạt tôi.

– Giờ không phải lúc trách phạt ai cả.

Triệu Xương Sơn khua tay, nhìn Dương Chí Viễn nói:

– Anh lập tức thông báo cho Sở trưởng Trần Bố Hòa, nói anh ta phái cảnh sát cùng Diệp Phàm bí mật bắt giữ. Việc này, tư lệnh Dư cũng cho người cùng đi, dù gì cũng là một đội quân.

Nói tới đây, ông ta nhìn Diệp Đông nói:

– Sự việc lần này liên quan đến rất nhiều vấn đề, có thể không ít cán bộ thất thế. Trong đó có thể ảnh hưởng đến giao dịch kinh tế vì vậy Ủy ban Kỷ luật các anh phải điều tra các cán bộ lão thành, kết hợp cùng với Diệp Phàm tiến hành điều tra.

– Vâng, tôi lập tức sắp xếp.

Diệp Đông gật đầu.

– Vâng, tôi về chuẩn bị ngay. Sẽ cho người kết hợp cùng với Bí thư Diệp.

Dư Thang nói, rồi vội vàng đi.

– Làm tốt lắm, sau khi phá được vụ án này, tôi sẽ báo cáo với Thủ tướng, việc gì đáng thưởng sẽ được trọng thưởng, đáng phạt thì không thể nương tay. Còn nữa, nhất định tìm ra nguyên nhân mà Lô An Cương làm, việc này rất kỳ dị, nếu không điều tra rõ ràng thì vụ thảm án này coi như không có hồi kết.

Triệu Xương Sơn vỗ vai Diệp Phàm nói.

– Bí thư Triệu, tôi nhất định sẽ điều tra cụ thể, cho dù là có phải liên lụy đến ai đi nữa. Tuy nhiên, trong vụ án lần này có vài đồng chí có biểu hiện đích xác. Ví dụ như đồng chí Túc Nhất Tiêu của Ngư Đồng chịu được khuất nhục, ông ta không hề phận biệt công an đều giúp chúng tôi tìm ra những manh mối quan trọng, nếu không có nguyên Bí thư huyện Vân Lĩnh thì vụ án này không biết kéo dài đến lúc nào. Những đồng chí này….

Diệp Phàm nói đến đây…

Triệu Xương Sơn khua tay nói:

– Nói đi, muốn tôi khen thưởng họ sao? Giờ chưa phải lúc, anh có thể trực tiếp đưa ra yêu cầu.

– Phó bí thư Dư Chí Hải của Ban kỷ luật Ngư Đồng bị điều động đi nên hiện nay đang trống một chức Ủy viên thường vụ.

Diệp Phàm cẩn thận nói, nhìn Triệu Xương Sơn.

Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện ra con mắt cỉa Phó bí thư Diệp Đông ngồi bên cạnh có chút thay đổi, chỉ nhỉnh lên rất nhẹ nếu không có đôi mắt như Diệp Phàm thì không phát hiện ra.