Chương 2914: Đánh trống theo.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đúng vậy, nhà máy chủ chốt còn chưa vững vàng lại còn mở công ty khác. Cái này hiển nhiên là được cái nhỏ mà mất đi cái lớn hơn.

Việc cấp bách của chúng ta hiện này là chú trọng phát triển hai xưởng chủ chốt và nhà máy Phi Không. Đây mới là yếu tố hàng đầu giúp công ty phát triển lâu dài.

Ba nhà máy lớn còn chưa làm được thì làm cái gì cũng đều là vô dụng. Bởi vì không tạo nên hiệu quả mang tính quyết định.

Phó chủ tịch Ngô nói.

– Các đồng chí, mọi người đã nghe nói qua là trong thành phố muốn làm Đại lộ Tinh Huy chưa?

Diệp Phàm không để ý đến Dương Chấn Đông và Ngô Hồng Sơn, hỏi.

– Đương nhiên là nghe nói qua rồi, nghe nói tỉnh đã phê duyệt rồi. Vốn đầu tư lên đến 800 triệu. Đây là thực là một khoản tiền lớn đấy.

Tào Nguyệt nói.

– Vậy thì được rồi, công ty công trình xây dựng Thiên Mã của chúng ta sẽ gặp vận may.

Mà “ Đại lộ Tinh Huy” lại là “đá thử vàng” của chúng ta. Đến lúc đó nếu như có thể ôm lấy mối làm ăn này, chất lượng vượt trội thì công ty xây dựng của chúng ta sẽ nổi tiếng rồi.

Đối với công ty xây dựng Thiên Mã, chúng tôi có lòng tin để nó phát triển lớn mạnh. Đây không phải là nhầm nghề, chúng tôi đều biết rằng ba nhà máy chủ chốt đã rơi vào thời kỳ rớt giá.

Còn sản phẩm của chúng ta lại có độ tương tự rất cao so với nhà máy chế tạo cơ khí Trung Quốc.

Cái chúng ta có thể sản xuất ra, họ gần như cũng có thể sản xuất ra. Chúng ta không có ưu thế về mặt chiếm giữ sản phẩm.

Còn ở phương diện mạng lưới quan hệ tài lực vật lực thì chúng ta càng lâm vào hoàn cảnh khó khăn hơn. Lần trước tổ điều tra của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước xuống điều tra là một ví dụ.

Chúng ta chẳng qua là lấy được một đơn hàng 80 triệu, không ngờ bọn họ lại nhằm vào chúng ta mà ra tay. Tôi thấy rằng, về sau, trận chiến giữa hai công ty mới đang bắt đầu.

Chúng ta phải bỏ qua cho bọn họ, đó là một điều rất khó. Vì vậy cần phải khai thác một sản phẩm mới, khai thác một sản phẩm quan trọng chỉ thuộc về tập đoàn Hoành Không chúng ta.

Mà chúng ta phải có hai tay chuẩn bị, bên này sẽ tiếp tục làm sản phẩm mới, bên kia sẽ không ngừng khai thác thị trường, cải cách suy nghĩ, hướng đi.

Không thể đến chết vẫn ôm chặt một nghề không rời được, chúng ta phải mở rộng nhiều con đường. Hiện giờ cả nước đang xây dựng cầu cống, nhà cửa, ngành xây dựng sẽ có việc để làm.

“ Đại lộ Tinh Huy” chính là một cơ hội tốt. Chỉ cần chúng ta có thể nắm chắc, ví dụ như nắm chắc được dự án công trình 200 triệu trong số 800 triệu thì chúng ta có thể đưa công ty công trình xây dựng Thiên Mã chính thức đi vào hoạt động và phát triển rồi.

Đến lúc đó còn có thể điều một số nhân viên dư thừa ở tổng công ty đến, người người đều có cơm ăn áo mặc, có thể kiếm được lương cao.

Bằng không chỉ tính nhân viên của 3 nhà máy chúng ta thôi cũng đã quá nhiều rồi, những nhân viên dư thừa như vậy sẽ chạy đi đâu.

Nếu thật sự cắt giảm biên chế, chúng ta ngồi thôi cũng đủ đau đầu rồi, ví dụ việc này tôi giao cho đồng chí Dương Chấn Đông thì sao, anh sẽ tiếp nhận chứ?

Diệp Phàm ép tới.

– Việc này, để sau hẵng nói.

Dương Chấn Đông vừa nghe thấy vậy đã nhanh chóng đẩy ra: “Việc cắt giảm biên chế này đừng có lấy đi mạng già của mình. Đến lúc đó vợ con, anh em, họ hàng của những cán bộ công nhân kia lại tìm đến tận cửa, vậy thì thật sự là phiền chết người rồi.”

– Tôi thấy rằng cách nghĩ này của bí thư Diệp rất hay, nếu bên này đã không phát triển vậy thì để cho một bên phát triển đi. Thành lập công ty công trình xây dựng Thiên Mã nếu thật sự có thể nắm chắc công trình 200 triệu, vậy thì chúng ta có thể hoàn toàn không lỗ vốn rồi, có thể đem tiền của kỳ trước về. Từ đó có thể giải quyết một phần nhân viên không có việc đề làm.

Thái độ rõ ràng, dứt khoát của Tào Nguyệt đã ủng hộ cho cách nghĩ của Diệp Phàm.

– Đúng, không thể đến chết vẫn ôm mãi một cây đại thụ được. Nếu không chúng ta nói gì đến việc phát triển đây?

Hà Toàn Lý cũng thở dài. Cuối cùng thì việc của công ty xây dựng cũng không có ai phản đối.

Nhưng Dương Chấn Đông lập tức nói:

– Công ty xây dựng coi như là có thể thành lập, nhưng do đồng chí Khương Quân đảm nhiệm chức tổng giám đốc thì có chút không phù hợp.

Tính cách người này cục cằn, người làm chủ tịch thì phải đối nhân xử thế hài hòa. Cái tính khí nóng nảy của anh ta e là không đến hai ngày sẽ đắc tội với tất thảy mọi người, còn nói gì đến việc phát triển công ty xây dựng nữa.

Hơn nữa, còn có một vấn đề, chúng ta phải nắm công trình 200 triệu của “ Đại lộ Tinh Huy” e là tương đối khó.

“ Đại lộ Tinh Huy” là một dự án công trình lớn của thành phố Hạng Nam, mà thành phố Hạng Nam lại do đồng chí Cái Thiệu Trung quản lý.

Dương Chấn Đông này hàm ý súc tích, không nói cũng hiểu. Một là công kích Khương Quân, hai là công kích việc Diệp Phàm bóp cổ Cái lão hổ. “ Anh muốn công trình này, Cái lão hổ sẽ đồng ý sao?”

Phải nói rằng lần này Dương Chấn Đông ra tay mới là đòn sát thủ. Các đồng chí đang ngồi e là có chút lo ngại.

– Ha ha, đồng chí Dương Chấn Đông, hôm trước bí thư Cái Thiệu Trung đã đến tổng bộ công ty chúng ta, cái này lẽ nào anh không nhìn thấy sao?

Diệp Phàm cười vẻ thần bí.

– Đương nhiên là nhìn thấy rồi, các anh nói chuyện trên sân cỏ, nhưng vậy thì đã sao?

Dương Chấn Đông hỏi lại.

– Ha ha, bí thư Cái nói là trước đây Hoành Không chúng ta cũng đã cống hiến không ít cho thành phố Hạng Nam, vì vậy nên hiện tại anh ta cũng muốn ra tay tương trợ chúng ta một phen.

Hơn nữa còn quyên tặng Tập đoàn Hoành Không chúng ta 80 triệu tiền trợ cấp, hôm nay đã thông qua cuộc thảo luận của hội nghị thường vụ rồi, được phê duyệt rồi.

Tiền này ngày mai, ngày kia sẽ được chuyển tới tài khoản của chúng ta.

Diệp Phàm cười nói.

– Còn có chuyện này nữa sao?

Cung Trường Hỉ đã lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

– Đồng chí Trường Hỉ, đây là hội nghị bộ máy lãnh đạo Đảng ủy công ty Hoành Không, lẽ nào tôi còn nói lung tung được sao?

Diệp Phàm hừ một tiếng.

– Không có, không có, tôi nhất thời có chút kích động. Không ngờ rằng lòng dạ của bí thư Cái lại bao la như biển cả như vậy.

Cung Trường Hỷ nói.

– Ha ha, lòng dạ bí thư Cái bao la như biển cả, vậy lòng dạ bí thư Diệp chúng ta lẽ nào không bằng biển sao?

Dương Chấn Đông lập tức bới lông tìm vết, giọng điệu châm chọc.

Lời nói này rõ ràng là nói Diệp Phàm đã bóp cổ người ta mà người ta còn đem tiền đến, người ta nghĩa khí mà.

– Bí thư Dương, chuyện nào ra chuyện ấy, phải vậy không? Phải hiểu rằng, trước kia bí thư Cái đã bỏ mặc Hoành Không của chúng ta như thế nào. Anh lại kéo bí thư Diệp vào là vì cái gì?

Cung Trường Hỉ có chút giận dữ hỏi lại.

– Anh nói thử xem, đồng chí Trường Hỉ?

Dương Chấn Đông có chút kỳ quái.

– Lòng dạ Bí thư Diệp đương nhiên là bao la như biển rồi, điểm này còn cần gì phải nói nữa, trước đây anh ta và Bí thư Cái có chút xích mích.

Đây chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi. Hôm đó chúng tôi đều nhìn thấy rồi, bí thư Diệp và bí thư Cái ở sân cỏ của tổng bộ Hoành Không nói chuyện rất vui vẻ.

Điều này nói lên cái gì, nói lên rằng hai vị lãnh đạo đều có tấm lòng như biển cả.

Cung Trường Hỉ thẳng thắn nói.

Dương Chấn Đông bị chặn họng.

– Hơn nữa, còn một việc mà các anh có thể không biết. Đồng chí Khương Quân là từ quân đội lên cán bộ, anh ta là Đội trưởng binh đoàn công binh trong quân đội ra.

Là một đoàn công binh trong quân đội, chưa có công trình gì là chưa xây dựng qua, đến công việc dưới mặt đất người ta cũng làm qua rồi.

Lần này rất nhiều nhân tài kỹ thuật đến đều là cấp dưới trong quân đội của đồng chí Khương Quân trước đây, cũng là quân nhân xuất ngũ.

Họ tác phong vững vàng, lại am hiểu kỷ luật Quân đội. Vì thế giao công ty cho đồng chí Khương Quân tôi rất yên tâm.

Diệp Phàm bỗng nhiên hiện ra khí phách.

– Đúng vậy, nếu đến chức đoàn trưởng binh đoàn công binh anh ta cũng đã ngồi qua thì lẽ nào còn sợ một tòa nhà sao?

Hơn nữa, theo tài liệu này, công ty xây dựng Thiên Mã vốn là công ty cấp ba. Hơn nữa các công việc của một công ty cấp 2 cũng làm không ít.

Không phải là không nâng cấp lên, chỉ là không có tiền để nâng cấp. Tin là tất cả những điều này bí thư Diệp sớm có phương án sẵn trong đầu rồi.

Một khi tiền ném qua, lập tức sẽ nâng cấp thôi, lại thêm vào sự gia nhập của các quân nhân đã xuất ngũ với tác phong vượt qua mọi trở ngại.

Công ty xây dựng Thiên Mã chúng ta chắc chắn sẽ phát triển. Mà Bí thư Cái cũng đã bắt tay vui vẻ với Bí thư Diệp rồi. Nắm lấy 200 triệu của dự án Đại lộ Tinh Huy này cũng không còn khó nữa.

Cung Trường Hỉ dường như đang bị Dương Chấn Đông kích thích, Diệp Chấn Đông anh phản đối cái gì, tôi lập tức đồng ý cái đó, đối với điểm này chủ tịch Diệp đương nhiên đồng ý rồi.

Cuối cùng, Tào Nguyệt cùng với mọi người nói thêm vào, việc này đã định. Bốn thắng hai, Dương Chấn Đông và Ngô Hồng Sơn phản đối đương nhiên cũng sẽ phải nghe theo.

Mà lúc đề xuất Khổng Ý Hùng đảm nhận chức chủ nhiệm văn phòng Đảng cũng không có ai phản đối, bởi vì trong lòng mọi người đều biết rõ, Chủ nhiệm văn phòng Đảng trước tiên là phục vụ tập đoàn.

Cái này mà còn muốn ngăn cản vậy thì có chút phá hoại quy tắc trong quan trường rồi.

Mà đồng chí Tào Khải Hùng lại được điều đến đảm nhiệm trưởng ban tài nguyên nhân lực, việc này đối với Tào Khải Hùng mà nói đương nhiên là việc mừng.

Ban tài nguyên nhân lực của công ty này tương đương với Ban tổ chức chính quyền. Béo bở nhiều hơn, quyền lực lớn hơn.

Đương nhiên, Dương Chấn Đông cũng đề ra các vị trí phó, bao gồm các đồng chí như Tào Nguyệt, …mỗi người đều được đề ra hai vị trí phó, Diệp Phàm đại khái cũng đáp ứng.

Cái này dù sao cũng phải có chút dư thừa lại cho các đồng chí khác, nếu không hậu quả của việc ăn mảnh là nuốt không trôi.

Ăn cơm trưa xong, Diệp Phàm thu dọn một chút đang nghĩ đến việc công trình xây dựng, không ngờ Tào Nguyệt đến. Thấy chị ta đeo một túi lớn, Diệp Phàm có chút nghi ngờ.

– Bí thư Diệp, nghe nói lần này các anh xuống dưới xử lý việc của bãi Yến Nguyệt?

Tào Nguyệt hỏi.

– Đúng vậy, đây là một chuyện quan trọng, đối phương lại là quân khu Quảng Đông, tôi không thể không đi. Trợ lý Nghiêm không thể làm một mình được.

Diệp Phàm gật đầu nói.

– Bí thư Diệp, có thể dẫn tôi đi cùng được không?

Tào Nguyệt hỏi rồi nhìn Diệp Phàm, nói tiếp:

– Tôi rất tự tin, nếu như thật sự đưa mảnh đất đó quy hoạch thành khu thương mại, tôi thật sự muốn thực hiện khát vọng của mình trên mảnh đất đó.

– Đồng chí Tào Nguyệt có tâm thế này tôi rất vui mừng, vậy được, công việc bên chỗ chị đã xử lý xong chưa vậy?

Diệp Phàm hỏi.

– Buổi sáng sau khi họp xong tôi đã bàn giao rõ ràng rồi, tôi muốn đi Quảng Đông một chuyến.

Tào Nguyệt nói rồi hai người tiến thẳng vào xe rồi đi đến Quảng Đông.

Lúc đến thành phố Quảng Đông đã là buổi sáng ngày hôm sau, vệ sinh cá nhân một chút rồi ngủ.

Trưa hôm sau, Nghiêm Phương Long đến báo cáo tình hình bên này.

– Bọn họ không đưa ra điều kiện gì nữa chứ?

Diệp Phàm hỏi.

– Không có, điều kiện duy nhất là hẹn chúng ta phải rời khỏi trong vòng một tháng.

Nghiêm Phương Long nói.

– Bên đó có ai đã bàn bạc cùng chúng ta, không phải vẫn là vị Trưởng ban Long đó chứ?

Diệp Phàm hỏi.

– Không phải, việc lớn này do đồng chí Đàm Thành Lý- phó Tư lệnh quân khu đến. Còn trưởng ban Long là người chấp hành cụ thể rồi. Người trung gian là đồng chí Lang Phá Thiên- Tư lệnh quân khu tỉnh Quảng Đông.

– Thời gian ký kết đã được định chưa?

Diệp Phàm hỏi.

– Bọn họ thúc giục là càng sớm càng tốt, tôi nói là phải đợi anh tới đã.

Nghiêm Phương Long nói:

– Chiều nay thế nào, bọn họ e là đã chuẩn bị xong hết hợp đồng rồi. Chỉ là ký tên thôi.

– Sáng mai đi.

Diệp Phàm hơi lắc đầu, Nghiêm Phương Long nhìn Diệp Phàm, không hiểu anh ta đang nghĩ gì?

Bởi vì buổi chiều Diệp Phàm phải cùng Đới Thành tiến hành khảo hạch chính thức với Điền Nhất Đao.

Lang Phá Thiên cử một chiếc xe đến đón Diệp Phàm rồi chạy thẳng đến quân khu tỉnh.

– Xác minh về phương diện thẩm tra chính trị đã có chưa?

Diệp Phàm nhìn Đới Thành hỏi.