Chương 1210: Hồ đồ.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Hồ đồ!

Vu Thăng trừng mắt rồi đập bàn, chỉ vào Lô An Cương nói:

– Sao anh lại làm như thế, hay là có chút vướng mắc gì? Việc này mà nói lên trên thì tiền đồ về sau của anh coi như xong anh biết không?

– Nói thật với anh, Bí thư Triệu Xương Sơn ra chỉ thị phải điều tra nghiêm ngặt, nếu như anh đã nói thế thì tôi cũng không còn cách nào nữa.

Tuy nhiên, Triệu Xương Sơn không như thế, con người anh ta anh không phải không biết? Cả Trung Quốc của chúng ta có mấy nhà họ Triệu?

Lại có mấy người có thể ngồi trên chiếc ghế Phó chủ tịch quân ủy, anh cònmuốn dây vào thì có phải là mơ hồ không? Rốt cuộc anh đã suy nghĩ đến cùng chưa? Tôi thật không biết tên Diệp Phàm kia đã cho anh bùa mê thuốc lú nào nữa.

– Rất xin lỗi Tư lệnh, cảm ơn sự quan tâm của Tư lệnh. Nhưng việc này là lỗi của tôi, tôi tình nguyện chịu mọi hậu quả do tôi gây ra.

Lô An Cương vẫn rất kiên quyết trả lời, đương nhiên từ chối thành ý Vu tư lệnh nêu ra.

– Anh anh, thật là ngu quá cơ…

Vu Thăng không còn biết nói lời nào nữa, trừng mắt nhìn, môi rung rung.

Lôi Ngư cùng tổ điều tra đến thành phố Ngư Đồng, nhưng không lập tức tiến hành điều tra mà đến khách sạn Ngư Đồng nghỉ ngơi chút.

Đêm khuya, Đế thuyền trên sông Áp Tử cũng rất yên tĩnh, mấy chục ngọn đèn lồng treo trên cao, lung lay trong gió.

Trên đầu thuyền có hai cô gái mặc chiếc sườn xám xinh đẹp đang mỉm cười. Nhưng các phòng riêng bên trong lại náo nhiệt không ngừng.

– Lần này cậu thật sự gặp phiền phức rồi, anh xem cái này đi.

Kiều Báo Quốc đưa tờ báo ra cho Diệp Phàm xem.

– Tôi đã xem qua rồi, hai từ “trấn áp” thật đáng kinh, nhưng tôi sớm đã có chuẩn bị rồi.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Kiều Báo Quốc.

Từ sau khi giúp Kiều Báo Quốc giải quyết xong việc nhà họ Tô, quan hệ của Diệp Phàm và Kiều Báo Quốc xích lại gần nhau hơn. Có thể anh ta đã nhận ra quan hệ tình cảm giữa Diệp Phàm và cô em gái Kiều Viên Viên.

Đương nhiên Diệp Phàm cũng biết, người xuất than từ đại viện nhà họ Kiều thì cũng không dễ dàng để cho hắn tiếp cận. Kiều Báo Quốc chỉ là bước đầu tiếp nhận mình, khiến anh ta hoàn toàn chấp nhận thì phải qua một quá trình. Chỉ là đối với việc này, Diệp Phàm có thái độ bình thường, hắn đã có kế hoạch cho riêng mình.

– Hồ đồ!

Kiều Báo Quốc đặt mạnh cốc rượu xuông, trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm, có vẻ kịch động nói:

– Cậu có biết tờ báo vừa nãy đưa cho cậu xem đó là lấy từ trong tay của Ngư Lôi, nghe nói Chủ tịch Triệu Xương Sơn đưa cho anh ta. Ông ấy đã xem và khoanh tròn dấu đỏ vào hai từ “trấn áp” đó, đấy là vòng đỏ của Tỉnh ủy, nói thực ra là cậu đang rất nguy hiểm. Nếu Triệu Xương Sơn nhất quyết muốn làm rõ việc này thì chắc chắn anh sẽ là con gà để anh ta chém.

– Giết gà chọc khỉ, haha, hay đây. Có thể sau khi Triệu Xương Sơn đến Việt Đông không thấy thoải mái lắm nên muốn nhân cơ hội này tẩy vài con bài nhỏ lại đúng không?

Diệp Phàm thản nhiên nói không hề có chút lo lắng nào cả.

Kiều Báo Quốc trong lòng thầm khâm phục nói:

– Tôi không thể hiểu nổi vì sao cậu lại có thể tự tin như vậy, nhưng tôi muốn nói với cậu rằng em tôi không muốn thấy cậu như thế này.

Cậu cũng đừng hy vọng cha tôi sẽ ra mặt. Việc này, ông ấy tuyệt đối sẽ không ra mặt. Còn về phần tôi, tôi sẽ cố gắng nếu có thể.

Quan trọng là xem cậu sẽ đối đáp ra sao, việc này nói lớn thì lớn động trời, nói nhỏ thì chẳng có gì, vấn đề là phải xem thái độ của Bí thư Triệu thế nào.

– Cảm ơn, sẽ không khiến Bộ trưởng Kiều phải mệt nhọc đâu. Việc này tôi sẽ thừa nhận tất cả. Anh cứ điều tra theo thực tế, đưa kết quả cho Bí thư Triệu là được rồi.

Diệp Phàm vẫn điềm nhiên như không.

Kiều Báo Quốc thậm chí còn đang nghi ngờ không biết thằng nhãi này có phải là uống nhầm thuốc hay không hay là tự nhiên biến thành một ông lão 80 tuổi, bằng không khó có thể hiểu được sao hắn ta lại tự tin đến thế.

– Thực ra, cậu có thể làm chút gì đó để giảm bớt đi trách nhiệm lần này. Còn về phần trách nhiệm lần này, tôi có thể ra mặt một ít.

Kiều Báo Quốc vẫn còn có chút kiên nhẫn, điềm tĩnh nói. Vì em gái mà anh ta cũng phải bất đắc dĩ.

– Làm, làm thế nào?

Diệp Phàm thực ra có chút cân nhắc đến điều này, cố ý hỏi.

– Việc này chẳng lẽ cậu không hiểu sao? Còn cần tôi phải dạy sao?

Kiều Báo Quốc nói.

– Thật sự tôi không hiểu.

Diệp phàm lắc đầu, Kiều Báo Quốc suýt nữa nghiến răng, trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói:

– Quân đội xuất hiện để ngăn chặn sự kiện đổ máu này là do chủ ý của Lô An Cương.

– Ha ha, rất xin lỗi, việc này là do tôi nhờ tư lệnh Lô. Muốn tôi trốn tội, việc này tôi không làm được. Anh không cần phải khuyên tôi nữa, tôi có quy tắc làm người. Làm một người, nhất định phải có nguyên tắc của mình, nếu không sao có thể gọi là một người được?

Diệp Phàm có thái độ kiên quyết.

– Hừm…

Kiều Báo Quốc làu bàu, uống một lúc 3 chén rượu.

– Chỉ có hai từ “trấn áp” mà viết lên cả một bài báo, nếu sửa “trấn áp” thành ngăn lại có phải là tốt không.

Tuy nhiên khắp nơi đều đang lao xao, Nếu đăng lên tỉnh rồi thì “hữu tâm nhân” này sẽ có lai lịch đáng gờm.

Tôi đã nghe ngóng rồi, Trưởng ban tuyên truyền Tỉnh ủy – Tra Tinh Dung vừa mới đi họp ở Bắc Kinh về, việc này chắc chắn không phải do cô ta làm.

Ngoài cô ta ra, theo như tôi được biết thì có thể là do đối thủ của cô ta là Bạch Trường Phong là chủ mưu.

Anh ta có nhằm vào cậu hay không, cậu chỉ là con cờ anh ta mượn dùng thôi. Anh ta muốn đối đầu với Tra Tinh Dung, bởi vậy mà Triệu Xương Sơn sẽ hiểu việc này do Bạch Trường Phong làm, nhưng cũng sẽ có chút không hài lòng về Tra Tinh Dung.

Hơn nữa, Tra Tinh Dung không rõ thái độ của Triệu Xương Sơn, có lẽ Triệu Xương Sơn làm như vậy một là thể hiện thái độ của mình, hai là muốn mượn cớ để dạy dỗ Trưởng ban Tuyên giáo Tra Tinh Dung này.

Thứ ba, mục tiêu lớn hơn là thông qua một số người, thông qua chuyện ở Ngư Đồng mà đạt được mục đích của anh ta.

Cuối cùng thì cậu chính là vật hy sinh, haizz….

Kiều Báo Quốc ngồi phân tích một hồi lâu, nói ra những lời cũng có đạo lý rõ ràng.

Diệp Phàm trong lòng cũng gật đầu, cười nói:

– Không sao, để tôi làm lính hầu cho Bí thư Triệu, biết đâu ông ấy thương cán bộ cấp dưới, chỉ là dọa thôi, cuối cùng lại không có chuyện gì, cũng không xử gì thì sao. Tôi đã thấy rồi. Hơn nữa, để lại ấn tượng trong lòng Bí thư Triệu sau một hai năm ông ta lại nhớ đến tôi, rồi tôi may mắn có cơ hội thì sao?

– Cơ hội cái con khỉ. Cậu bị khai trừ thì còn có hội gì nữa? Trước tiên việc này nếu như trên có hỏi, để san bằng phẫn nộ của nhân dân, chắc chắn phải tìm cho ra người nhận tội, cậu và Lô An Cương là hai con cừu đó. Vẫn còn nghĩ đến khởi nghĩa Đông Sơn, đầu cậu có vấn đề không thế?

Kiều Báo Quốc tức giận, nói ra những lời thô tục.

– Anh xem cái này.

Diệp Phàm cười khác thường rồi đưa tệp tài liệu ra trước mặt Kiều Báo Quốc, anh ta cẩn thận cầm lên xem. Việc này có thể liên quan đến tiền đồ của em rể nên anh ta không thể sơ suất.

Ước chừng 1 giờ đồng hồ trôi qua, Diệp Phàm cũng đã đi vào uống 3 chai bia, và cuối cùng Kiều Báo Quốc cũng đã xem xong.

Anh thản nhiên nhìn Diệp Phàm rồi nói:

– Ừ, tài liệu này làm rất tốt. Nếu lần này là do Thần Đông đứng sau giật dây mà vợ chồng giám đốc công ty Kim Cờ xảy ra chuyện, con cái thì bị bắt cóc, chứng tỏ việc này có liên quan đến sự việc về đập nước của huyện Dương Điền, ba việc này xảy ra cùng một lúc, rất khả nghi.

– Ha ha, nếu Triệu Xương Sơn quyết bắt tôi thì tôi không phục, tôi có thể thông báo chuyện này lên cả Trung ương.

Diệp Phàm đột nhiên khí phách đầy mình, chỉ là Kiều Báo Quốc trong lòng có chút nghi ngờ, cảm thấy tên tiểu tử này đột nhiên khiến người ta khó đoán, thật là khó hiểu.

– Đúng, có tài liệu này thì cậucó thể nói lại được. Nhưng, Triệu Xương Sơn muốn mượn cậu để trị ai, thì tác dụng của tư liệu này không có gì to tác.

Trong thể chế cậu không phải không hiểu, nói cậu không được thì cậu không được, không cũng không được. Nói được là được, không được cũng sẽ được.

Đương nhiên, trước khác nay khác, nếu như thật không được thì tôi cũng thấy rõ Triệu Xương Sơn và Lôi Ngư, bọn họ có thể sẽ nể mặt.

– Dù sao, nhà họ Kiều chúng tôi cũng không phải là quả hồng nhũn dễ bóp.

Kiều Báo Quốc dần có chút tin tưởng, khuôn mặt căng thẳng giờ đã nhẹ nhàng hơn.

– Không phải vội việc này, xem thái độ Triệu Xương Sơn xem sao đã. Nếu để anh thấu tất cả cũng không hay lắm. Cứ để cho Triệu Xương Sơn có cảm giác Diệp Phàm tôi sẽ mượn chân sau của ông ta, để cho ông ta tính toán xem tôi có thể làm gì ở Việt Đông này.

Diệp Phàm khua tay, hai người cùng cạn chén.

– Cậu cũng biết nếu đắc tội với Triệu Xương Sơn thì không cách nào mà lăn lội ở Việt Đông được nữa à?

Kiều Báo Quốc trên mặt hiện lên sự khinh miệt.

– Tôi không đến nỗi thiểu não mà dám vô lễ với nhân vật số 1 của Việt Đông. Nhưng, việc lần này mà Điền Thần Đông làm chỉ là bước đàu dạo trong màn nhảy múa thôi, có thể tạo ra 3 sự kiện như vậy. Mà, tất cả đều phát sinh theo trình tự, tâm địa của người này đúng là tuyệt đỉnh, thật lợi hại.

Diệp Phàm có ý khâm phục.

– Vậy tôi cũng chúc mừng cậu đã tìm được đúng đối thủ để mà mài đao rồi.

Kiều Báo Quốc có vẻ châm chọc.

Đối với sự bình tĩnh vô lý của Diệp Phàm, Kiều Báo Quốc thật không phục. Kiều Báo Quốc cũng hơn Diệp Phàm mấy tuổi, nhưng cấp bậc Phó sở thì Diệp Phàm lại nhanh nắm được hơn anh ta.

Hơn nữa, người ta khi ra tay là nhân vật ở thành phố Ngư Đồng – Ủy viên ban chính trị kiêm Cục trưởng cục cảnh sát.

Còn Kiều Báo Quốc cũng chỉ là mượn tay Diệp Phàm, vì Uông Chính Tiền bình ổn cơn giận nhà họ Kiều nên mới cho anh ta một cấp, hiện đang là Phó ban bí thư Tỉnh ủy chủ quản phòng giám sát, đôn đốc.

Phòng Giám sát nghe có vẻ kinh hoàng, giống như việc gì cũng có thể đi giám sát nhưng thực chất lại chỉ là công việc chẳng ra sao.

Anh đôn đốc thì đôn đốc, người ta có làm hay không anh cũng khó nói. Mà thông thường xử lý xong kết quả chẳng ra sao, lại dễ dàng lặp lại. Bởi vì Phòng giám sát đó dù sao cũng chỉ là giám sát mà không phải là cơ quan chấp hành.