Chương 2016: Bắt được kẻ hạ độc

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đúng vậy, mấy ngày nay tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này chỉ là khó bề đôi bên, thật là đau đầu.

Diệp Phàm bất giác cũng thở dài ngán ngẩm.

Tề Chấn Đào có ân nghĩa giúp đỡ bản thân nhiều lần, hơn nữa Tề Thiên lại là anh em tốt của mình, ở điểm mấu chốt này lại không phải chỉ có mình Tề Chấn Đào phạm lỗi, mà là bị liên lụy. Đó là việc rất oan ức, hơn nữa Diệp Phàm thật sự không muốn trông thấy việc này xảy ra.

– Tôi biết anh cũng rất khó xử, tôi vốn dĩ kêu Tề Chấn Đào gọi điện cho anh, chắc là đến bây giờ, nó vẫn chưa gọi đúng không?

Tề Phóng Hùng nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, trong lòng thì âm thầm cảm kích.

– Việc này, dường như tôi cũng đoán ra được một điểm, nhất định là có người đang gây khó dễ cho các anh, có phải là Ủy viên Trương?

Tề Phóng Hùng nói.

– Không còn cách nào khác, việc này bị họ kéo dài quá lâu, Ủy viên Trương tức giận rồi, trước cuối năm không giải quyết, sẽ trách cứ những đồng chí có liên quan của Phòng điều tra Trung ương, tôi là người phụ trách chính, nhất định là phải chịu trách nhiệm của một người lãnh đạo.

Diệp Phàm nói.

– Thật là nan giải, việc này mà cứ kéo dài thì không có lợi cho các anh, không kéo dài thì chuyện của Chấn Đào chắc chắn không xong. Ôi…

Tề Phóng Hùng cũng hết cách, hờ hững uống ngụm trà ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn trà.

– Yên tâm, tôi tuyệt đối không để hỏng việc của chú Tề.

Diệp Phàm khoát khoát tay, kiên quyết nói.

– Vậy anh…

Tề Phóng Hùng nhìn Diệp Phàm một cái, nói không nên lời.

– Tôi có gì đâu, tệ nhất là bị người ta mắng mấy câu, so với cơ hội duy nhất cả một đời của chú Tề thì việc của tôi chỉ là chuyện nhỏ

Hơn nữa, nếu như mà chú Tề mất đi cơ hội lần này thì lần sau người của bọn lão Phượng nhất định sẽ không chịu ra tay nữa.

Hơn nữa, từ đây chú Tề sẽ bị họ vứt sang một bên hoặc thậm chí là không cần đến nữa, một người đồng chí mà mất đi giá trị, không biết nắm bắt cơ hội thì người khác sẽ không tiếp tục xài đến nữa.

Tề gia cũng không được đánh mất cơ hội này, cho nên chủ tịch Tề, ông yên tâm, nhưng mà ông cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, tôi nghĩ cơ hội còn nhiều, tôi còn trẻ, cơ hội sẽ không thiếu.

Diệp Phàm nói.

– Ôi…

Tề Phóng Hùng thở dài, nhìn Diệp Phàm một cái, rất lâu sau mới nói:

Nhà họ Tề chúng tôi nợ anh rồi.

– Tề Thiên là anh em với tôi.

Diệp Phàm nói.

Sau khi Tề Phóng Hùng đi rồi, Diệp Phàm cũng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, sức khỏe của các đồng chí đội điều tra khỏe hơn một tí lại bắt đầu khởi hành rồi.

Nhưng mà vừa đi được nửa đường, đột nhiên nhận được điện báo của Ngư Đông Đông-Giám đốc sở, xem chừng là phát hiện ra tình hình mới, đã bắt được kẻ hạ độc.

Diệp Phàm nghe xong, hết hồn hết vía, bởi vì vốn dĩ người hạ độc chính là bản thân Diệp Phàm, làm sao mà cảnh sát hình sự của Sở công an tỉnh Giang Đô có thể bắt được người.

Người này, theo suy đoán, dám chắc là vật thế thân, Diệp Phàm cảm thấy thật nực cười, không ngờ Giám đốc Ngư vì muốn làm cho đội điều tra nguôi giận, lại sử dụng cái chiêu cũ rích này, thật là nực cười.

Trùng hợp thay thái độ Giám đốc Ngư rất là kiên quyết, nói là đã đem người bị bắt áp giải đến chỗ đội điều tra.

Diệp Phàm cũng muốn xem thử vật thế thân tội nghiệp này cho nên xe vừa đến khu vực Vân Phong, tội phạm do đích thân Ngư Đông áp giải cũng vừa đến.

– Mang hắn đến phòng tôi.

Diệp Phàm quát.

Không lâu sau, Ngư Đông cùng với vài tên cảnh sát hình sự lực lưỡng áp giải vào một tên ốm yếu vàng vọt, khuôn mặt xanh xao sưng tấy, chắc là đã chịu đòn không ít đây. Người này cằm nhọn nhưng miệng không hề nhỏ, các bộ phận trên khuôn mặt có chút không cân đối

– Giám đốc Ngư, mời ông nói trước tình hình của hắn ta.

Sau khi mời Giám đốc Ngư ngồi xuống, Diệp Phàm chỉ vào kẻ đen đủi kia rồi nói.

– Người này tên Trịnh Thiên, là người huyện Giang Tân thành phố Đông Hà tỉnh Giang Đô. Nhưng mà điều kì lạ là, sau đó chúng tôi điều tra thì huyện Giang Tân không hề có người này.

Ngư Đông liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói.

– Vậy CMND của người này là giả hả?

Diệp Phàm buột miệng nói.

– Tôi đã cảm thấy kì kạ rồi, CMND của hắn ta không hề giả, là đồ thiệt 100%, nhưng mà tôi ra chỉ thị cho Cục công an huyện Giang Tân tiến hành điều tra thực tế, huyện này, không hế co người này.

Mặt của Ngư Đông tỏ vẻ khó hiểu nghi hoặc.

– Nếu như vậy mà là thật thì kì lạ quá, chẳng lẽ là mua chuộc Cục công an giả làm một tờ CMND, CMND là thật, nhưng thật sự người này không phải là người huyện Giang Tân à?

Diệp Phàm nói.

– Vâng!

Giám đốc Ngư liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

– Bởi vì thời gian gấp rút quá, nên cấp dưới vẫn còn đang tiếp tục điều tra thân phận thật sự của hắn ta.

– Trực tiếp hỏi anh ta không phải là được sao? Diệp Phàm nhìn Trịnh Thiên một cái, đằng hắng một tiếng, đương nhiên là cố ý hỏi.

Bởi vì, nhìn những nét bầm tím trên mặt của người này, chắc chắn là đã bị những cảnh sát tinh nhuệ thuộc cấp dưới của tên Giám đốc Ngư này đánh đập nặng tay. Nhưng mà chắc là không hề điều tra ra gì cả.

– Tên này đặc biệt cứng miệng. Từ lúc bắt được hắn ta đến nay, trừ việc khám xét được một tờ CMND trong túi hắn ra, chúng tôi không phát hiện ra gì nữa cả, hơn nữa, hỏi hắn thì hắn giả bộ câm nhưng chúng tôi biết là hắn không hề câm.

Nét mặt của Ngư Đông có chút tái xanh.

Vậy là, hỏi không được gì cả, ông ta mất mặt quá, nếu như mà báo cáo cho Diệp Phàm, thế chẳng phải là cho lãnh đạo thấy biểu hiện không tốt của đồng chí Ngư Đông-giám đốc Sở công an tỉnh Giang Đô, đường đường một Giám đốc Sở công an, lại xử lý không xong một tên trộm vặt hạ độc sao.

– Được rồi, nói thử xem các ngươi sao bắt được hắn ta vậy?

Diệp Phàm nói, đối với điểm này, Diệp Phàm thật sự rất tò mò.

Thuốc rõ ràng là do mình bỏ vào, cái người tên Trịnh Thiên này, đích thị là một món hàng, một vật thế thân xui xẻo, cho nên Diệp Phàm muốn xem thử đồng chí Ngư Đông giải thích thế nào.

– Vốn dĩ thì nhiều chỗ trong nhà nghỉ Giang Nguyên đều có lắp đặt camera, nhưng mà tên này thật sự rất chuyên nghiệp, lại phá hoại phòng điều khiển trung ương, camera đều bị vô hiệu hóa hết. Đương nhiên, tên này rất lợi hại, sau khi phá hoại không hề để lại bất kì manh mối gì, khiến cho những người trong nhà nghỉ Giang Nguyên còn tưởng là do đường dây bị lỗi, còn cứ điều tra mãi. Điều này, xem ra cũng là công tác chuẩn bị của hắn ta để hạ độc, nhưng mà, cho dù hắn tính toán khéo đến đâu, nhưng vẫn tính sót một thứ.

Mặt của Giám đốc Ngư tỏ vẻ đắc ý.

– Chẳng lẽ còn có camera chưa bị phá hoại?

Diệp Phàm tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, đám người của Ngư Đông tỏ ra rất bình thường.

Nhưng mà, trong lòng Diệp Phàm có chút không yên, bởi vì, lúc trước người mà phá hoại phòng điều khiển trung ương là đích thân Diệp Phàm tự mình làm, tuyệt nhiên không phải là tên thế thân này.

– Trong nhà bếp vẫn còn một cái camera rất bí mật, cái camera này thì truyền tải trực tiếp đến Trung tâm chỉ huy Cục công an tỉnh Giang Nguyên chúng tôi.

Ngư Đông thoáng lộ vẻ đắc ý, cười nói.

– Trực tiếp truyền đến Cục công an, lại không phải là bí mật quốc gia, đúng là các anh suy nghĩ thật chu đáo rồi. Có phải là những nhà nghỉ từ 4 sao trở lên của thành phố Giang Nguyên, các anh đều lắp đặt một vài máy camera? Để tiện việc lúc nào cũng có thể giám sát.

Diệp Phàm hỏi.

– Không phải nguyên nhân này, những camera của các nhà nghỉ khác không hề truyền trực tiếp đến chúng tôi. Điều này, muốn nối cũng nối không được, chuyện của chúng tôi bận còn chưa hết còn hơi đâu mà lo mấy chuyện này.

Ngư Đông nói.

– Ừm, thế thì quả thật là hơi nhiều, Cục công an chứ có phải là công ty vệ sỹ đâu. Nhưng mà, thế thì chắc chắn có lý do đặc biệt gì đây.

Diệp Phàm hỏi.

– Vâng!

Ngư Đông gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, mới nói:

– Lúc đó đích thực là do có một việc khác mà dẫn đến việc lắp đặt camera ở nhà bếp của nhà nghỉ Giang Nguyên.

Năm ngoái ở nhà nghỉ Giang Nguyên cũng xảy ra một vụ án kỳ lạ. Một nhân viên thủ kho của nhà nghỉ tên là Liễu Ngọc Thanh vô duyên vô cớ ở nhà nghỉ mất tích rồi.

Sau khi nhận được tin báo án, Sở cũng cử những cảnh sát hình sự tinh nhuệ qua điều tra, chỉ có điều lúc đó có ít nhất 5 người chứng minh là lúc 9 sáng Liễu Ngọc Thanh có đi vào nhà bếp của nhà nghỉ Giang Nguyên.

Mà chúng tôi cũng đã suy tính qua, thời gian mất tích của Liễu Ngọc Thanh đúng là hơn 9 giờ, cho nên, nhà bếp thật sự rất đáng nghi.

Tuy nhiên, cũng đã 3 năm trôi qua rồi, nói một cách xấu hổ, cho đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được Liễu Ngọc Thanh.

Lúc đó phản ứng của dư luận rất lớn, xôn xao khắp nơi, Sở công an áp lực cũng lớn lắm, trước giờ chúng tôi vẫn luôn quan tâm đến vụ án này, không dám lơ là, mọi người đều không cam lòng.

– Cho nên, để có thể điều tra phá vụ án này, các anh đã dầy công lắp đặt cái camera một cách rất bí mật ở nhà bếp truyền tải trực tiếp đến Sở công an của các anh, Liễu Ngọc Thanh thì chưa tìm được, lại vô tình thấy được quá trình người này hạ độc đúng không?

Diệp Phàm nói, trong lòng cảm thấy rất nực cười.

– Vâng, người này rất chuyên nghiệp, tốc độ bỏ độc rất nhanh, hắn dùng một loại có thể khiến người khác tạm thời hôn mê, Đông nói đến đây.

Một anh cảnh sát hình sự ở đằng sau bổ sung:

– Chúng tôi có xét nghiệm qua, có lẽ là chất etylic. Chất etylic này sau khi hòa vào trong nước thì là rượu etylic (rượu cồn). Nó có tính gây tê, khi nồng độ máu cao thì sẽ gây cho hệ thần kinh trung ương bị trúng độc, từ đó hôn mê. Đầu tiên nó gây nên hưng phấn, sau đó là ức chế.

– Nhưng mà, tên này cũng rất là ngạo mạn, sau khi làm xong việc này thế mà không hề rời khỏi thành phố Giang Nguyên, hơn nữa còn rất huênh hoang khoác lác, không ngờ còn đến**. Sau khi chúng tôi nhận biết tường tận đặc trưng của tên này, lập tức triển khai cuộc truy bắt kiểu giăng lưới trên toàn thành phố, vận may cũng rất là tốt, ở một tiệm uốn tóc, sau khi chúng tôi đưa ra bức hình của tên này, bà chủ tiệm đó sợ hết hồn, để lập công, đã lập tức dẫn chúng tôi đi bắt người.

Ngư Đông nói.

– Tên này cũng rất bản lĩnh, hơn 10 người giỏi nhất mà chúng tôi chọn từ trong đội của tỉnh ra lại bị hắn ta quật ngã hết 10, thiếu chút nữa là để hắn trốn mất rồi, sau đó chúng tôi bắn đạn khói mê mới có thể khống chế hắn ta.

Một đồng chí mặt tròn nói với vẻ khâm phục, đoán rằng đây là đội trưởng đội hình sự của Sở cảnh sát tỉnh. Người này, điều mà khâm phục không phân biệt là người tốt hay xấu, quan trọng là xem anh có bản lĩnh hay không.

– Thì ra là thế!

Diệp Phàm gật gật đầu, nghĩ một hồi rồi nói:

Ngay cả thân phận anh ta cũng không rõ ràng thì chỉ đành lần theo từng manh mối ở nhà bếp thôi, các anh có phát hiện ra tình hình gì khác không? Còn nữa, anh ta là mấy giờ đi vào hạ độc vậy?

Bởi vì, lúc đó Diệp Phàm cũng có đi vào nhà bếp, chỉ là tốc độ rất nhanh, thật sự không hề dùng thứ như là thuốc mê đi gây mê đầu bếp, mà là tranh thủ lúc đầu bếp vừa quay lưng đi, chớp mắt một cái đã chạy đến trước nồi khuấy một cái là xong rồi.

Bởi vì là bữa sáng, nhà nghỉ không hề làm món gì cầu kỳ, cho nên trong nhà bếp chỉ có một ông đầu bếp đội cái mũ cao và hai đệ tử giúp việc làm việc thôi, và đệ tử vừa khéo đi ra ngoài rồi nên Diệp Phàm mới có thể ra tay được.

– Nhà nghỉ thường thì là 7h bắt đầu phục vụ bữa ăn sáng, cho nên đầu bếp bắt đầu nấu bữa sáng lúc 5 giờ 30, tên này cỡ 6 giờ đi vào nhà bếp.

Một phút là hạ độc xong rồi. Nói ra thì có một tình huống kì lạ, trong phút chốc trước màn hình có một bóng người lướt qua.

Bởi vì nhanh quá nên không quay được rõ ràng, giống như là một cái gì đen thui chớp mắt đã lướt qua rồi. Chúng tôi còn tưởng là có liên quan đến vụ án của Liễu Ngọc Thanh.

Lúc đó mọi người còn mừng rỡ một lát, nhưng mà, cho dù làm sao đi chăng nữa cũng không nhận ra được hình dáng của cái bóng đen đó.

Chỉ là một cái bóng, có cảnh sát phân tích có lẽ là một thứ gì đó ném qua trong thoáng chốc, hoặc là màn hình bị trục trặc, hoặc là đồng lõa của tên này qua đây kiểm tra hoặc hỗ trợ gì đó.

Ngư Đông nói.