Chương 3344: Hội Đồng Quản Trị.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Haiz, Diệp Phàm chắc chắn không thấy vui vẻ rồi. Vất vả lôi tập đoàn Hoành Không ra, hiện tại thanh thế càng ngày càng lớn, hiệu quả cũng càng ngày càng tốt. Không thể tưởng tượng được lại phải chịu đả kích lớn như vậy. Mấy đồng chí bên Điền Nam kia làm kiểu gì không biết, chuyện như thế này cũng có thể làm được.

Phí Hương Ngọc nói.

– Người ta cũng có suy nghĩ của mình mà, đừng đánh giá lung tung như vậy.

Ninh Chí Hòa nói.

– Thì tôi cũng chỉ nói như vậy thôi mà, đâu có đánh giá gì đâu. Việc này ông cũng nên giúp đỡ một chút. Diệp Phàm là người mà ông gọi đến, đồng chí ở Điền Nam làm như vậy có phải là không thèm quan tâm đến cảm thụ của ông hay không.

Nếu Diệp Phàm thật sự làm sai thì chẳng có gì để nói, vấn đề quan trọng là tôi nghe nói Diệp Phàm phản pháo lại Chủ tịch tỉnh Dương mấy câu mà.

Phí Hương Ngọc trợn mắt nhìn chồng một cái.

– Không phải tôi đã nói với bà là đừng có nói lung tung rồi sao, việc này chúng ta không nói nữa.

Ninh Chí Hòa sắc mặt âm trầm nói.

– Được rồi, tuy nhiên, ông gọi điện an ủi Diệp Phàm một chút đi.

Phí Hương Ngọc nói.

– Việc này không cần bà phải lo, có công đạo hay không thì tự nhiên sẽ có định luận.

Ninh Chí Hòa nói.

– Trương Cường, sư trưởng Trịnh Trạch Quốc hiện tại sao rồi?

Diệp Phàm gọi điện thoại hỏi.

– Sư bộ đang muốn chuyển, có tiền đương nhiên là làm không tồi rồi.

Trương Cường nói.

– Hình như cậu có chút chua xót thì phải.

Diệp Phàm cười nói.

– Không chua xót liệu có được không? Thời buổi này sư đoàn nào cũng đều muốn đi ra, đưa ra tinh phẩm, trở thành vương bài của quân khu. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho lãnh đạo cấp trên để ý được, qua mấy năm nữa thì mới có hy vọng đi ra.

– Haiz, tôi có chút coi thường cậu rồi.

Diệp Phàm thở dài.

– Anh Diệp, tôi tuyệt đối không có ý đó, sự giúp đỡ của anh Diệp đối với tôi còn cao hơn cả trời, sâu hơn cả biển.

Trương Cường thái độ chân thành nói.

– Đùa chút thôi mà, tuy nhiên, có những cơ hội sẽ đem lại tiền cho cậu.

Diệp Phàm nói.

– Cảm ơn, tuy nhiên, cũng không cần phải quá lo về chuyện của tôi. Đươn nhiên, nếu có cơ hội kiếm chút là được rồi.

Trương Cường nói.

– Cậu đúng là khẩu thị tâm phi.

Diệp Phàm cười mắng.

– Ha ha.

Trương Cường gượng cười.

– Đúng rồi Trịnh Trạch Quốc nếu đã muốn trở thành vương bài sư trong quân đội, vậy thì sân huấn luyện của Báo Săn chắc ông ta đã nghe nói rồi chứ?

Diệp Phàm hỏi.

– Đương nhiên, sân huấn luyện Báo Săn là mơ ước của tất cả quân nhân mà…

Trương Cường nói.

– Cậu nghĩ cách, khiến cho Trịnh Trạch Quốc động lòng một chút.

Diệp Phàm nói.

– Anh Diệp còn muốn chỉnh cái gì, chúng ta là anh em, cứ nói thẳng ra là được.

– Chính là tỉnh Điền Nam…

Diệp Phàm nói thẳng suy nghĩ ra.

– Mẹ kiếp, mấy tay ở Điền Nam kia cũng chẳng ra gì. Anh đã lập được bao nhiêu công lao đối với tập đoàn Hoành Không, vậy mà bọn họ còn làm như vậy, không lẽ lại đập cho mấy thằng ích kỷ đó một trận.

Trương Cường vừa nghe, lửa giận liền bốc lên.

– Được rồi, đều là lợi ích bất đồng thôi. Bọn họ vì bản thân mình không sai, chẳng qua qua là trong đó có chút khúc mắc lợi ích mà thôi. Cậu nghĩ cách để Trịnh Trạch Quốc biết rằng, có thể thông qua tôi để bước vào sân huấn luyện của Báo Săn trong hai tuần. Hơn nữa còn được những sư phụ kinh nghiệm dày dạn huấn luyện cho những tinh anh của bọn họ. Yêu cầu duy nhất của tôi chính là Ủy viên Trịnh đến tập đoàn Hoành Không tạo thế cho tôi. Ca ngợi khu kinh tế Hoành Không làm rất tốt là đủ rồi.

Diệp Phàm hừ nói.

– Cái này không biết là có thể khiến cho ông ta động thân đến được không.

Trương Cường có chút nghi hoặc nói.

– Bất kể là có được hay không, cứ thử trước đi.

Diệp Phàm nói.

– Được, tôi lập tức gọi điện cho ông ta.

Trương Cường nói.

10 giờ sáng hôm sau, Hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không họp, có tổng cộng mười đồng chí.

Tỉnh Thiên Vân chiếm sáu người, Ủy ban Quốc tư chiếm hai người, Điền Nam chiếm ba người. Bởi vì lúc trước tỉnh Điền Nam muốn phủi tay rời khỏi tập đoàn Hoành Không, cho tới nay tỉnh Thiên Vân gánh gánh nặng này cho nên thành viên HĐQT tỉnh Thiên Vân chiếm đến sáu người.

Hội đồng quản trị được tạo thành như sau:

1- Chủ tịch: Cái Thiệu Trung, trợ lý Chủ tịch tỉnh Thiên Vân, cán bộ cấp Phó tỉnh.

2- Phó Chủ tịch: Trương Tương Hòa ( Phó Chủ tịch tỉnh Điền Nam)

3- Phó Chủ tịch: Thôi Khởi Minh ( Chủ nhiệm cấp Phó giám đốc sở của Ủy ban Quốc tư)

4- Phó Chủ tịch: Diệp Phàm.

5- Ủy viên: Dương Chấn Đông.

6- Ủy viên: Lô Kiến Phi ( Chủ nhiệm Ủy ban Thương mại tỉnh Thiên Vân)

7- Ủy viên: Tôn Thành Trương ( Chủ nhiệm ủy ban Thương mại tỉnh Điền Nam)

8- Ủy viên: Dương Văn Minh ( Chủ nhiệm cấp Giám đốc sở của Ủy ban Quốc tư)

9- Ủy viên: Cung Chí Quân.

10- Ủy viên: Chu Khải Trung ( tỉnh Điền Nam)

Những đồng chí này ngoài đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trong bộ máy của tập đoàn Hoành Không ra, tất cả đều là những đồng chí giữ trọng trách lớn của Tỉnh ủy, UBND hai tỉnh và các bộ ngành.

Mà bình thường, tập đoàn Hoành Không cơ bản đều giao cho bộ máy Đảng ủy của tập đoàn lãnh đạo, chỉ có những sự kiện đặc biệt quan trọng mới triệu tập HĐQT. Một năm phỏng chừng chỉ họp đôi ba lần.

Trong thành viên HĐQT, Diệp Phàm đứng thứ tư.

– Đều đến đông đủ rồi, chúng ta tiến hành họp đi.

Cái Thiệu Trung ngồi ở vị trí giữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái, nói:

– Lâu rồi chúng ta không mở cuộc họp HĐQT. Hôm nay gọi mọi người đến, chủ yếu là thảo luận việc thành lập khu kinh tế Hoành Không trên cơ sở đại quy hoạch Hoành Không…Tình hình cụ thể sẽ do đồng chí Diệp Phàm giới thiệu với mọi người.

– Các đồng chí, đại quy hoạch Hoành Không đang được tiến hành đầy khí thế. Thời đại đã tặng cho chúng ta một cơ hội lớn. Chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này, để cho tập đoàn Hoành Không nâng lên một nấc thang mới, làm cho đại quy hoạch Hoành Không trở thành điểm sáng trong cả nước, thậm chí là trên thế giới…

Diệp Phàm dõng dạc, gống như đang phát biểu khi nhậm chức vậy.

– Tình hình chính là như vậy, cơ hội đang ở trước mắt chúng ta, đi con đường nào thì các đồng chí hãy lựa chọn. Hiến kế cho việc thành lập khu kinh tế Hoành Không, để tương lai của tập đoàn Hoành Không ngày càng rực rỡ hơn. Chúng ta không được trở thành tội nhân của Tập đoàn Hoành Không, các vị chính là một trong những thành viên quyết sách của Tập đoàn Hoành Không. Là người sáng tạo tương laic ho Tập đoàn Hoành Không, phải…

Cái Thiệu Trung nói rất cuốn hút.

Diệp Phàm đang âm thầm bội phục.

Chu Hải Trung đến từ tỉnh Điền Nam lúc này nhìn mọi người một cái, nói:

– Vừa rồi trợ lý Cái nói đến khu kinh tế Hoành Không, tôi muốn hỏi một chút, Khu kinh tế Hoành Không hiện tại đã thành lập chưa?

– Ông như vậy không phải biết rõ rồi mà vẫn hỏi hay sao? Chúng ta đang thảo luận đại sự thành lập khu kinh tế Hoành Không, đương nhiên là chưa được thành lập rồi.

Cái Thiệu Trung hừ lạnh một tiếng.

Biết cuộc họp hôm nay sặc mùi thuốc súng, đồng chí ở Điền Nam biết rõ là không thể chuyển được đại cục, nhưng vẫn cố kích thích thần kinh của đồng chí bên Thiên Vân.

– Ha ha, chưa thành lập, vậy mà nghe Trợ lý Cái nói như đang cổ vũ cho khu kinh tế Hoành Không vậy. Cái này liệu có nên đợi nó được thành lập rồi mới nên như vậy hay không?

Chu Khải Trung cười nói.

– Đúng vậy, chưa thành lập mà…

Tôn Thành Trương cười châm chọc nói.

– Ha ha, chưa được thành lập không đồng nghĩa với việc không được cổ vũ mà, các vị xem, sau cuộc họp này là được thành lập rồi. Đây là chiều hướng phát triển, không phải không nghịch chuyển. Điều này chứng minh tầm nhìn của Chủ tịch Cái rất xa mà, chứ không giống như một số đồng chí…

Diệp Phàm mở miệng phản pháo hai đồng chí ở Điền Nam.

– Ánh mắt của chúng ta rất tốt, tuy đã bốn mươi mấy rồi, nhưng vừa mới kiểm tra, ánh mắt được 1.5

Tôn Thành Trương nhìn Diệp Phàm cười lạnh nói.

– Ánh mắt tốt không đồng nghĩa với việc có thể nhìn rõ sự vật, anh thấy mắt của chim ưng có tốt hay không? Đương nhiên là tốt rồi, nhưng chúng chỉ biết đến con mồi phía trước, chứ đâu có biết phóng nhãn ra tương lai thế giới. Bởi vì, chúng tuy có thể bay cao, nhưng chưa chắc đã có thể nhìn xa…

Cung Chí Quân cười lạnh nói.

– Được rồi, chúng ta hãy bàn chuyện khu kinh tế Hoành Không đi.

Trương Tương Hòa thật ra ở đây có chức vị cao nhất, là Phó Chủ tịch tỉnh. Còn Cái Thiệu Trung chỉ là thân phận trợ lý, cán bộ cấp Phó tỉnh.

Ông ta vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái, nói:

– Thật ra, đại quy hoạch Hoành Không không tồi chút nào. Tuy nhiên, một số đồng chí chỉ nhìn thấy cây mầm của đại quy hoạch này, khi chưa được nhà nước phê duyệt đã vọng tưởng đẩy lên khu kinh tế Hoành Không rồi. Đây thực sự là không sáng suốt, việc thực hiện đại quy hoạch Hoành Không vốn đã rất vất vả rồi. Khi cái gốc chưa vững xây lên rất dễ đổ, các đồng chí, chúng ta đều là những thành viên trung tâm của HĐQT, quyết định của chúng ta nếu như không chuẩn, nhất định sẽ phá hỏng Tập đoàn Hoành Không. Các vị ở đây chắc hẳn đều không muốn nhìn thấy tập đoàn bị phá hỏng, đây là tâm huyết của chúng ta mà.

– Làm người nghe sợ rồi đấy Chủ tịch tỉnh Trương, vừa rồi ông cũng nói việc thành lập khu kinh tế Hoành Không là một nấc thang mới của đại quy hoạch Hoành Không cơ mà. Thật ra, đại quy hoạch Hoành Không đã đạt đến một quy mô nhất định, như phương diện xây dựng đã hoàn thành khoảng bảy mươi phần trăm lượng công trình rồi.