Chương 2767: Tâm tư của Phí Đống

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha ha…!
Hai người Phí Thanh Sơn bỗng cười sảng khoái.

– Xem ra tên Ngưu Ly kia không đơn giản. Đúng là đặc sắc, ngay cả lão Lý cũng đã bị y xoay một vòng.

PhÍ Thanh Sơn nói.

– Sau này ta cũng đến Lao Sơn, nhưng khi đó y còn nhỏ, chỉ khoảng 10 tuổi. Đừng nghĩ y tuổi nhỏ mà khinh, người trong môn phải đã bị y lừa qua hết rồi. Chỉ là chưởng môn rất sủng ái y, nên người khác chẳng có cách nào mà nói được.

– Có lẽ chắc chắn y làm bên bộ phận đối ngoại của Lao Sơn phái, giống như kiểu ngoại giao của Trung Quốc vậy. Vì thế mà lão Lý mới có thể gặp được y.

Phí Đống cười nói.

– Lão Lý nói lão ta là chưởng môn.
Diệp Phàm nói.

– Không thể nào, Với cái bản tính của y thì không thể kham được chức chưởng môn đâu! Nếu làm hộ pháp của bên ngoại giao thì may ra còn được. Hiện giờ y là hộ pháp hoặc là viện trưởng thôi. Phái Lao Sơn không chỉ có một phân đà ở Lao Sơn, mà còn có mấy nơi khác nữa. Tất cả đều cử ra hộ pháp để chủ trì, thời đó họ gọi là viện trưởng, mả người đứng đầu phân đà được gọi là chường giáo.
Phí Đổng cũng hứng thú nói về chuyện này.

Diệp Phàm hiểu, ông ấy là đang nói một chút về bản thân.

– Đã mấy chục năm không về rồi, có thể hiện giờ nơi đó đã thay đổi nhiều rồi.
Diệp Phàm nói.

– Cũng có thể, đã mấy chục năm rồi, dù là đá cứng thì cũng đã thành bụi phấn rồi, năm tháng thật tang thương. Nhưng cho dù nơi đó thay đổi ra sao, ít nhất vẫn còn có những người đệ tử, giống như Võ Đang, Thiếu Lâm, hay Nga Mi. Còn phái Thanh Thành không bằng Lao Sơn, Thanh Thảnh còn có mấy chục đệ tử huống chỉ là Lao Sơn chúng ta? Phải biết rằng, pháp môn của phải chúng ta không giống nhau, ta rất tâm đắc Thổ Nạp.

– Con thu xếp thời gian mà nhanh đi một chuyến xem. Ta tin chắc rằng tên Ngưu Ly kia khi thấy bức Thu Sơn Ưng mà ta đưa cho con thì sẽ không đùa bỡn con đâu. Tuy là kẻ hay nghịch ngợm, nhưng y vẫn có một điểm tốt, đó là biết tôn trọng trưởng bối. Và làm việc cũng rất đứng đắn. Một là một, hai là hai.
Phi Đống cản thận dặn dò.

– Đa tạ Thải Sư bá đã nhắc nhở.
Diệp Phàm cung kính hành lễ.

– Xem khí sắc của con thì lất tốt, nhưng còn có chút phù phiếm. Có thể là vì con uống túi mật mà gây nên. Thế này đi, hãy dùng phương thức như lần trước, con dốc hết công lực đáng ta. Lực ép ra càng mạnh thì phản ứng của con càng lớn, để có được căn cơ tốt hơn.
Phí Đống nói.

Trong lòng Diệp Phàm thầm cảm kích. Đừng tưởng Phí Đống nói nhẹ nhàng như thế, nhưng thực tế làm được rất khó. Mà hai chân của Phí Đống đã bị phế mấy chục năm rồi. Hiện giờ tuy công lực của ông ta cũng đã lên thập nhị đằng, nhưng khi ra tay thì công lực sẽ hao khí rất lớn. Điều đó có thể sẽ làm tổn thương cả tâm thần lẫn đan điền. bởi vì Phí Đống là bán thần tiên, nội khí đan điền của ông ta đã hóa lỏng rồi. Sau khi nó hóa lỏng hoàn toàn thì có thể đến cảnh giới thần tiên trong truyền thuyết.

Diệp Phàm khẽ lắc đầu, hắn không muốn Phí Đống đã tàn phế lại thêm tổn thương, nên mới nói:

– Thái sư bá, làm như thế sẽ không tốt cho người. Con sẽ luyện tập, có thể sẽ được.

– Lên đi, gần cốt của ta đã lâu chưa có hoạt động rồi,làm giãn gân giãn cốt một chút cũng tốt. Chỉ tốn một hơi thì không sao đâu! Dù sao vết thương lưu lại cũng không quá lớn, gân cốt này đã bị dằn vặt mấy năm rồi. Có thể giúp con có được căn cơ tốt thì cũng đáng lắm.

– Hơn nữa ta cũng cảm ơn con đã giúp Thanh Sơn lần trước .Thanh Sơn tiến triển cũng rất nhanh. Đó là bởi vì nó đã đi nước ngoài hai mươi năm, tích lũy mà thành. Với tình trạng của Thanh
Sơn có lẽ sẽ có hy vọng đột phá đến cành giới bán thần tiên.

– Đến lúc đó cơ thể của Thanh Sơn phải luyện tập lại. Có thể sống đến trăm tuổi cũng không thành vẩn đề. Thậm chí cũng có thể sông đến một trăm hai mươi tuổi. Những người cao tuổi nhà họ Phí chúng ta đều sống lâu, người ngoài nghĩ rằng là do chúng ta chăm sóc sức khỏe tốt. Thực ra, đó đều là do nhà họ Phí chúng ta dưỡng sinh mà thành. Người nào không có công lực, sống lâu nhất cũng chỉ đến tám mươi tuổi. Bởi vậy, Thanh Sơn sống được hơn vài năm sẽ là một tin mừng với đám hậu bối nhà họ Phí.

Phí Đống quay người, trượt bánh xe bay lên, tư thế trượt của ông ta rất kỳ lạ. Khi bánh xe lăn chạm xuốn đất thì song chưởng của ông lại vỗ một cái, lợi dụng lực phản chấn để giữ chiếc xe trên khoảng không được một lúc. Chỉ cần mấy vỗ như thế mà chiếc xe đã lướt đến rừng cây ở sau núi.

– Đi thôi! Dùng hết sức mà đấu với thái sư bá của con. Thực ra thúc ấy vừa muốn giúp con, vừa muốn so đấu với cao thủ như con. Thường thì các cao thù đều thế. Nếu không làm vậy thì còn luyện công làm cái gì? Đây không phải là trò đùa, luyện công là cả một kỹ thuật sống, mà còn rất khổ cực, tôi luyện cả ý chí của mình. Đi thôi! Hãy để cho Thái sư bá có thể diện. Trong lòng ông ấy rất vui đấy, đi thôi nào!

Phí Thanh Sơn nói liền ba lần “Đi thôi” rất chấn thành, ông còn giơ tay ra vỗ vai Diệp Phàm.

Diệp Phàm cũng bị khơi dậy chí khí mạnh mẽ, liền trượt đến rừng cây ở sau núi.

– Đường Thành, Lý Tùng, Lý Cường, các cậu đều thấy rồi đó. Đây là một cơ hội lớn vơi các cậu đó.
Diệp Phàm gọi điện thoại cho bọn người Đường Thành, ba người này sau khi nghe xong thì lập tức đến ngay, nhanh như lái máy bay vậy.

Không lâu sau, Tuyết Hồng cũng đi đến. Lúc này Diệp Phàm đã bị cao thù tát cho một cái, cũng rất đau. Vẫn là cảnh tượng như trước kia, nhưng lần này đã có chút thay đổii. Phí Đống ngồi trên xe lăn và Diệp Phàm đều đang ở trong rừng, lấy cây lớn làm đạo cụ mà tấn công và rượt đuổi.

Đừng nghĩ Phí Đống trên xe lăn mà lầm, ông ta vẫn linh hoạt không thua Diệp Phàm là mấy. Đấy chính là thực lực của bán thần tiên. Mấy người Đường Thành o sớm nghẹn cả hỌng, đầu ưỡi đã uốn lại, thấy sợ.
Một lát sau, mấy người trong tổ A cũng đến, ai nấy đều hứng thú đứng xem. Nhưng không ai dám to tiếng vì sợ ảnh hưởng đến uộc tỷ thí của các cao nhân.

– Các cậu thấy chưa, bình thường các cậu chỉ hò hét hoành tráng lắm, thấy mình có chút tài năng đúng không? Giờ đi lên đấu với họ thử, xem coi ai còn dám khoe khoang nữa không?
Đường Thành ra vẻ lãnh đạo, tiện thể giáo huấn đám người mới đến đó.

Những người này đều là đội viên rút ra từ đội A, trong đó có một nửa đội viên dự bị của đội A. Đều là cao thủ tam đằng. Vừa mới tới nghe thấy một nghiên cứu quân sự thuộc bộ phòng vụ, đám người này đã có vẻ không phục. Ai nấy đều rất buồn bực, cho rằng bản thân họ cao thủ vậy mà lại đến trông cửa cho loại thấp hèn này. Vì thế đám người đó liền oán hận, suýt chút nữa thì tai Đường Thành cũng bị ù rồi. Nhưng không dễ dàng giải thích cho những vị “cao thủ” này, là những cao thủ nổi tiếng thứ 6 của tổ A. Anh ta chỉ có thể lấy bộ mặt cấp trên, lấy việc phục tùng của quân nhân mà ra lệnh.

Đường Thành biết trong lòng mọi người không phục, nhưng cũng là cơ hội để mà hãnh diện. Cho nên khi Diệp Phàm gọi điện cho Đường Thành thì anh ta lập tức hỏi các đội viên trong tổ có thể đến quan sát không?

Diệp Phàm thấy đám thanh niên này còn trẻ, nhỏ nhất thì không quá 16 tuổi lớn nhất cũngkhông quá 25 26 tuổi. Hắn cảm thấy họ cũng được xem là cao thủ trẻ tuổi, cũng cảm thấy có chút tủi thân cho họ. Do đó mà khi Đường Thành đề nghị thì hắn đồng ý luôn. Còn về việc giữ bí mật thì Diệp Phàm đã dặn dò trước rồi, những người này lại là đội viên bên ngoài, đã sớm hiểu rõ bí mật quốc gia là gì rổi. Cho nên hắn cũng không lo lắng điều gì, vì thế trừ bổn đội viên giá trị ra thì mười người còn lại đều đã đến.

– Đội trường Đường, đúng là hôm nay chúng tôi mới được mở mang tầm mắt rồi. Tính ra chúng tôi cũng không là cái gì, nhưng họ có được tính là người không? Hay họ là thần tiên?
Một người có quan hệ tốt với Đường Thành, ghé vào tai anh ta mà nói.

– Tiên cái khối, cao thủ đã luyện công đến cảnh giới cao siêu cũng có thể làm được như vậy.
Đường Thành đang thể hiện như một thầy giáo dạy học sinh.

– Luyện nội công có thể đến mức này sao? Anh nhìn coi, vị đại sư kia có mang theo xe lăn mà vẫn có thẻ trượt những 10 mét. Lại còn Diệp Phàm, thật quá thần kỳ. có thể ôm cả một cây to trước mặt họ như nặn sápđất sét ấy.
Một cậu thanh niên hâm mộ, nói.

– Ha ha ha, đương nhiên! Vi thế lần sau mà gặp họ thì phải cung kính. Không chừng lãnh đạo vui mừng lại có thể dạy cho cậu vài chiêu, thế là được rồi.
Đường Thành cảm thấy đúng là trong lòng thư thái, liếc nhìin mọi người một cái. Trong lòng cũng rất thích thú, vị thầy giáo này cảm thật hãnh diện. Thực ra Đường Thành kẻ nửa vời, bởi vì anh ta còn chưa đến cảnh giới đó. Khả năng mà cảnh giới này có thể làm điều gì thì anh ta đã thấy nhưng không thể cảm nhận được.

Khoảng một giờ đồng hồ, hai người đều đã toát cả mồ hôi. Cuối cũng cũng rơi xuống đất rồi.

– Được rồi, các cậu có thể tránh ra.
Diệp Phàm khua tay, Đường Thành đứng im, mọi người đều tránh ra.

– Thái sư bá, người chờ con ở đây nhé!
Diệp Phàm nói xong thì liền bay về biệt thự.

– Thằng nhóc này định làm cái gì thế không biết? Phí Đống cười hỏi.

– Có lẽ là nó đi về làm việc gì đó hoặc là muốn hiếu kính với người thứ gì đó cũng nên. Tiểu tử này rất có hiếu, cũng không hẹp hỏi.
Phí Thanh Sơn cười nói.

– Thứ gì đó thì có gì hay? Tiền thì ta không thèm rồi, còn tòa nhà này cũng không tệ, đặc biệt là đằng sau lại có một rừng cây thế này. Đằng trước nhà còn để trống, dùng nơi đó để hàng ngày luyện tập một chút thì đúng là một lý tưởng. Biệt thự 1ớn như thế này thì chắc chắn tốn không ít tiền.
Phi Đống nhìn về Hồng Diệp bảọ mà nói

– Đương nhiên rồi, cộng thêm cả rừng cây đằng sau, nó chắc chắn phải rộng đến hai dặm. Mà nơi này tuy không phải là ba vòng trong ba vòng ngoài nhưng cũng được bao bọc bốn vòng rồi. Nếu như bỏ đi để xây nhà thì chỉ tốn vài trăm triệu thôi, đây không phải là vấn đề lớn.

Phí Thnah Sơn cười nói, nhìn bốn phía xung quanh. Đột nhiên ông sửng sốt, hỏi: – Đại bá có phải đã ngắm qua rồi phải không?

– Tiểu tử này đúng là hiểu ta, được lắm, được lắm!

Phí Đống cười nói, thở dài, rồi lại nói :

– Ngày trước ta đã bó buộc trong ngôi nhà nhỏ, giờ thì ta có thể duỗi tay duỗi chân cho thoải mái. Môi trường ở đây lất tuyệt vời, lại còn có cả tình cảm lạ, đúng là ta có chút động lòng rồi đấy.

– Hay là người nói với tiểu Diệp đi. Nhưng đột nhiện ở đây lại xuất hiện một cao thủ, đại bá ở lại đây thì chắc chắn sẽ có phiền phức.
Phí Thanh Sơn nghĩ đến vấn đề an toàn, lo lắng nói ra suy nghĩ của mình.